Liêu Nhạn thật sự là không tồn được tiền. Thật giống như là tiền ở trong tay mình sẽ mốc meo hay nóng lên ấy, cứ luôn gấp không chờ nổi mà tìm cái cớ ném văng ra.
Ngày hôm trước mới mời tiểu đồng bọn ăn bữa tiệc lớn, sáng hôm sau, chàng ta lại đi đập cửa Bạch Tinh, nói muốn mời bọn họ đi rạp hát xem kịch.
Chàng ta thích náo nhiệt, thích hết thảy những chuyện oanh oanh liệt liệt, không chịu nổi nhất chính là nhàn á.
"Hào phóng." Mạnh Dương rất phối hợp mà dựng thẳng ngón cái, bắt đầu tính toán nếu chiếu theo cách ăn xài như vầy, có thể kiên trì mấy ngày.
Trong Tuy Sơn châu thành, lê viên* nổi tiếng là Bạch Viên, trong hậu viện sợ là có không dưới một ngàn cây lê, lấy ý ngày xuân lê bạch thắng tuyết.
*: từ này dùng để chỉ rạp hát, rạp diễn kịch thời cổ, vào thời hiện đại thì ít dùng.
Vì còn chưa ra tháng giêng, nên trình diễn đều là tiết mục náo nhiệt, hôm nay là Đại náo thiên cung, Liêu Nhạn rất vừa ý.
Xem kịch mà, liền phải đánh đánh giết giết mới náo nhiệt, chứ mà ê ê a a nửa ngày không hát nổi một câu ai kiên nhẫn nghe!
Chẳng qua, ba người mới ra cửa không được vài bước, đôi mắt Bạch Tinh liền tà liếc ra sau một chút, "Có cái đuôi."
Hai cái, công phu không tồi.
Mạnh Dương lập tức khẩn trương lên, rốt cuộc có một tia cảm giác đi vào giang hồ, "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Chàng phi thường nỗ lực mới khắc chế lại xúc động ngó ra phía sau.
Có cần giống như trong thoại bản viết kia, bay nhanh mà chạy, sau đó ném ra không? Hay là, hay là...... Giết chết?
Tất cả ấn tượng và kinh nghiệm về giang hồ của chàng đều xuất phát từ thoại bản, một khi chân chính đối mặt, liền khó tránh khỏi chột dạ trong lòng.
Không được không được, ta cũng không thể hoảng, chàng sờ sờ nỏ tay giấu trong lòng theo bản năng, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm cứng rắn, rốt cuộc mang đến chút an ủi cho chàng.
Phải nha, Dương Tử, ngươi cũng không thể làm trói buộc! Mạnh Dương âm thầm khuyến khích cho mình.
"Vặt vãnh!" Đôi tay Liêu Nhạn lót sau đầu, lười biếng nói, "Quản trời quản đất, chẳng lẽ còn quản lão tử đứng đắn đi nghe kịch sao?"
Mạnh Dương liền rất nhỏ giọng mà nói: "Chính là Nhạn Nhạn, bạc của ngươi là lai lịch bất chính nha."
Lão tử kiếm bạc bằng bản lĩnh, như nào lại bất chính?
Chẳng qua, rốt cuộc là thành lớn, bản lĩnh của nha môn mạnh hơn so với huyện Danh Sơn khi trước không biết bao nhiêu lần, cảnh giác thật.
Trước đó, Bạch Tinh đã Đào Hoa trấn gần 2 tháng, bên kia nha môn còn chó má không biết đâu.
Chỗ này thì khen ngược, mình chẳng qua là lắc lư tới cửa nha môn vào hôm qua thôi, sáng sớm nay đã có người tới theo dõi.
Ba người tiếp tục đi về phía rạp kịch, hai nha dịch đằng sau không xa không gần mà đi theo, thoáng có chút căng chặt.
Gần nhất, trên giang hồ bất ổn, rất có tư thế chạm vào là nổ ngay, đều nói thần tiên đánh lộn phàm nhân tao ương, 2 cái đại ca tiêu cục một nam một bắc sống mái với nhau, hơi không lưu ý cái thôi sẽ liền nguy hại đến bá tánh tầm thường, liên lụy đến các châu phủ liên can ven đường đều như lâm đại địch.
Lại cứ vài ngày trước đó chẳng biết có tiếng gió truyền từ đâu ra, nói Bạch Diêu Tử xuất hiện ở Tuy Sơn châu, tức giận đến độ tri châu đại nhân chẳng rảnh lo phong độ quân tử, trốn ở trong thư phòng chửi ầm lên.
"Mấy kẻ này cả ngày ăn no rửng mỡ không có gì làm sao? Lại cứ tới Tuy Sơn châu ta quậy chơi!"
Quậy không tốt một cái, mũ cánh chuồn của hắn khó có thể giữ được.
Bạch Diêu Tử tuy là một cô nương tuổi trẻ, nhưng gần mấy năm nay lại có tên tuổi cực lớn, thật sự không thể khinh thường.
Thanh danh của nàng trên giang hồ hơi bị phức tạp, nói là hạng người chính nghĩa đi, cái vụ giết người phóng hỏa này cũng làm không ít; nhưng nếu nói nàng tà khí đi, lâu lâu lại có tin tức Bạch Diêu Tử yết bảng bắt tội phạm truy nã truyền đến, cũng coi như vì dân trừ hại trên ý nghĩa nào đó.
Thật ra thì, nếu thật muốn nói tiếp, Bạch Diêu Tử xem như là một người giang hồ tương đối bớt lo, chỉ cần người không chọc nàng, nàng thường cũng không chọc người.
Nhưng vấn đề ngay ở chỗ, nghe nói có 2 kẻ cuồng đồ gian dâm, bắt cướp, không chuyện ác nào không làm ồn áo muốn tới trả thù!
Đang tết nhất đây, nha môn như lâm đại địch mà dọn trận địa sẵn sàng đón địch.
Ai ngờ, nha môn trên dưới mấy chục người lần mò canh chừng mấy ngày trong thành, lại sinh sôi là không phát hiện hành tung của Bạch Diêu Tử, không khỏi hoài nghi tin tức có chỗ sai.
Còn chưa đợi tri châu bản địa yên lòng đâu, lại bỗng có nha dịch tới báo, nói ở trong quán trà đối diện cửa nha môn xuất hiện một cô nương trẻ tuổi, tuy lấy áo choàng che mặt, nhưng nhìn thân hình và binh khí mang theo, phi thường giống Bạch Diêu Tử trong truyền thuyết.
"...... Hơn nữa không phải đều nói mỗi khi đến một địa phương, Bạch Diêu Tử đều thích đi dạo cửa nha môn sao? Ti chức trông rất giống."
Bạch Diêu Tử dạo nha môn thật đúng là không phải vì khiêu khích, thanh danh yêu tiền của nàng quả thực là cao giống như công phu của nàng vậy, đào phạm rơi vào trong tay nàng tuyệt đối không có kết cục tốt, hành hung một trận không nói, ngay cả tiền tham ô muốn trộm để lại cho thê nhi già trẻ đều sẽ bị đào ra, ngay cả một cái đồng tiền lớn cũng không cho thừa......
Nghe nói, thời trẻ có gã cướp đường hay tái phạm, chẳng biết sao lại rơi vào tay Bạch Diêu Tử, kết quả 2 cái răng vàng đều bị gõ xuống mang đi luôn.
Tri châu lại lần nữa mất đi phong độ, hùng hùng hổ hổ chỉ ra 2 thủ hạ có khả năng đi theo dõi.
"Nếu có xung đột...... Dĩ hòa vi quý."
Nếu có thể giảng hòa, liền không cần sống mái với nhau. Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, những du hiệp giang hồ kia tự nhiên là không cố kỵ chỗ nào, nói đánh là đánh, nhưng bá tánh dưới trị hạ của hắn là lại không thương tổn được.
Phàm là khách giang hồ dấn thân vào nha môn, vì thân thủ phổ biến là vượt qua nha dịch xuất thân từ bá tánh ở tầng dưới chót, nên thường thường rất mau là đều có thể được trọng dụng, thường xuyên được giao trọng trách. Hai người được phái tới theo dõi Bạch Tinh cũng là thế.
Đối với Bạch Diêu Tử, bọn họ xưa nay chỉ nghe kỳ danh, không thấy kỳ thanh, trong lòng cứ luôn không quá chịu phục:
Một đứa nha đầu tóc vàng thôi, chẳng sợ là luyện võ ngay từ trong bụng mẹ, có thể lợi hại được đến đâu chứ? Các gia gia đây chính là từ năm sáu tuổi đã đi theo trưởng bối đâm ngựa chơi thương, chẳng lẽ còn đấu không lại ngươi?
Giang hồ đồn thôi, phần nhiều là có nghe nhầm đồn bậy nói ngoa, không lấy làm thật được.
Cho nên hôm nay, khi lãnh sai sự ra đây, hai người còn có chút hưng phấn, nghĩ nếu không thì dứt khoát tìm cơ hội thi đấu với Bạch Diêu Tử.
"Bạch Diêu Tử đại danh đỉnh đỉnh là thủ hạ bại tướng của ta!"
Chậc chậc, lời này chỉ tưởng tượng đã đủ hăng hái.
Nếu có thể dẫm lên nàng ta thượng vị, còn sợ không có tiền đồ tốt sao? Nói không chừng có thể vớt chức bộ đầu làm chơi. Bộ đầu trong nha môn tri châu ở bản triều là tòng cửu phẩm, đã xem như viên chức đứng đắn.
Quan lại quan lại, chỉ kém một chữ, cách biệt một trời, quan viên nhậm mệnh cần phải có thủ tục đứng đắn, không có lý do chính đáng là không được trục xuất hay biếm trích, nhưng lại thì bất đồng, chẳng qua là đi theo sau mông người ta hỗn được miếng cơm ăn thôi, nói đá văng ra cũng chỉ là chuyện của một cước à.
Quan lão gia a, quang tông diệu tổ cỡ nào!
Mà khéo là hôm nay mặt trời vừa đẹp, một tấm bánh nướng lớn ánh vàng rực rỡ chiếu cho người đầu choáng não trướng, khó tránh khỏi bắt đầu nằm mơ ban ngày.
Ba người Bạch Tinh là tới vào hôm qua, nhưng hoặc là vội vàng kiếm tiền, hoặc là vội vàng tìm hiểu tin tức, còn chưa kịp dạo cho đã đâu.
Châu thành Tuy Sơn phồn hoa khó có thể nói nên lời, tuy mới chỉ là mùng 9 tháng giêng, nhưng trên phố đã người chen người, đã có cảm giác ngựa xe như nước.
Hai bên đường lớn đều dựng thẳng môn lâu*, kéo dây thừng treo đầy những đèn lồng đỏ thẫm che trời lấp đất, giống như dựng cái dù lớn lan tràn mấy con phố. Từng khuôn mặt còn mang theo không khí vui mừng bị ánh đến đỏ rực, rất giống từng quả táo to.
*: nó là cái cổng, mà xây nhìn khá khí phái, nó hay xuất hiện trong các kiến trúc cổ trung hoa. (Nếu bạn nào muốn nhìn các kiểu đa dạng hơn, đánh cái chữ này lên google tìm nha 门楼, không rõ trong kiến trúc Việt của mình có cái dạng đó không, mình không rành sử lắm, mình không đăng hình này lên, vì so với hình cái cổng, mình thích đồ ăn hoặc những gì đó đẹp hay thú vị hơn.)
Nghe nói, đây là làm chuẩn bị vì hội đèn lồng tết Thượng Nguyên đó.
Còn chưa tới đã náo nhiệt như vậy, thật tới ngày đó rồi, phải náo nhiệt thành cái dạng gì nha.
Mạnh Dương nỗ lực tưởng tượng một hồi, không nghĩ ra được, nên không khỏi có chút chờ mong, "Chúng ta có thể đợi đến 15 tháng giêng chứ?"
Bạch Tinh tính đơn giản thời gian, "Không sai biệt lắm."
Sợ là chỉ sợ 2 huynh đệ kia chuyên chọn hai ngày kia qua quậy, chính mình không có công phu đi ngắm đèn.
Hai bên đường trải rộng cửa hàng, phần nhiều là các loại thức ăn trời nam biển bắc, lại lợi hại hơn huyện Danh Sơn một tầng.
Vừa vặn chỗ bọn họ nói chuyện ở ngay trước một cửa hàng kẹo, tiểu nhị kia thấy bọn họ ăn mặc không tầm thường, liền cười thăm dò tiếp đón, "Kẹo hạt thông mới ra lò, còn giòn lắm, có muốn một chút không?"
Kẹo hạt thông? Cái này còn chưa từng ăn!
Bạch Tinh sáng cả mắt lên.
Tiểu nhị kia thấy có hi vọng, lập tức dùng giấy gói ra một chút, nhiệt tình nói: "Nếm thử nhé, không mua không quan trọng, nếm thử chứ."
Ba người quả nhiên là mỗi người bốc mấy viên.
Kẹo hạt thông xác thật là mới ra lò không lâu, còn có chút dư ôn trên đó.
Từng viên rất tinh xảo, mặt ngoài bọc một lớp vỏ đường màu hổ phách, bên trong chính là hạt thông no đủ, một viên to bự sáng long lanh.
Nhẹ nhàng dùng đầu răng cắn một cái, lớp vỏ đường bên ngoài liền răng rắc vỡ ra, sau đó nhanh chóng hòa tan thành một vũng mật nước.
Trong đường này hình như có bỏ thêm nước bạc hà, lạnh căm căm, thật thoải mái tươi mát, ăn nhiều một chút cũng sẽ không ngấy.
Hạt thông bên trong béo ngậy lộ ra tươi mới, ngay cả khí lộ ra từ trong mũi cũng là thơm.
"Ăn ngon!"
Ba người trăm miệng một lời nói.
Tiểu nhị cũng rất là tự đắc, lại lục ra một chút đồ màu trắng, "Lại nếm thử cái này, ở bắc địa chính là không có."
Trắng như tuyết, có chút giống mứt bí đao, mặt ngoài còn vẩy một lớp đường sương, nhưng khi kề sát vào ngửi nhẹ một chút, còn có thể ngửi được một chút mùi thanh thanh nhàn nhạt như của cam quýt.
Mứt quýt? Màu sắc không đúng à.
Bạch Tinh mơ mơ màng màng nhét vào miệng, thử thăm dò cắn một chút, mềm như bông, có chút đàn hồi, hương vị có chút giống quất mật, nhưng hình như lại không quá giống.
"Đây là cái gì?"
Tiểu nhị cười tủm tỉm nói: "Mứt bưởi."
Hắn đưa tay vẽ ra, "Một quả to như vầy này, nghe nói là thân thích của quất mật, cũng là tới từ phía nam."
"Đây là làm từ thịt bưởi à?" Bạch Tinh hiếu kỳ hỏi, vị thật kỳ quái á.
Tiểu nhị cười, "Làm từ phần vỏ với nước bưởi, vỏ của thứ kia rắn chắc lắm đó, cho nên còn cất được rất lâu."
"Vậy thịt bưởi đi đâu vậy?" Bạch Tinh lại ăn một viên, cảm thấy nếu vỏ đã ngon như vậy, thịt chắc chắn càng ngon hơn.
"Kìa." Tiểu nhị dẩu dẩu môi chỉa cách vách, "Nhà bọn họ bán kia kìa, có điều hơi đắt chút."
Quả này đây cũng là mới truyền tới từ phía nam trong mấy năm gần đây, hiếm lạ hơn quất mật nhiều lắm đó, vật lấy hiếm làm quý, giá cả tất nhiên không thế nào đáng yêu.
Ba người đều liền chạy tới xem, đồng thời kinh ngạc cảm thán lên:
Một quả to chừng đầu người vầy nè, vỏ ngoài trơn bóng, màu sắc vàng nhạt rất là thanh nhã.
Bạch Tinh xáp lên khụt khịt cái mũi, kinh hỉ nói: "Thơm quá à!"
Nàng ngẩng đầu hỏi chủ quán, "Cái này bán thế nào?"
Chủ quán cười ha hả duỗi 1 đầu ngón tay ra, "Luận theo quả, 1 lượng bạc một quả."
Tuy Bạch Tinh tiêu tiền như nước chảy cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Một lượng bạc, chỉ mua một quả cây ăn trái?
Đây thật đúng là vật hiếm lạ.
"Mua!" Mới vừa có tiền liền như bị phỏng đến hoảng, Liêu Nhạn không chút để ý mà ném ra một viên bạc vụn, hỉnh hỉnh cằm với chủ quán kia, "Cho quả to!"
Hảo hán đương nhiên phải chén lớn uống rượu, mồm to ăn thịt, ngay cả trái cây cũng phải là lớn nhất.
"Có đây!" Chủ quán nhận bạc liền ước lượng phân lượng, cảm thấy ước chừng có thể nhiều hơn một vài tiền, không khỏi vui mừng ra mặt.
"Nhớ rõ thối tiền lẻ." Mạnh Dương liền cả bên tiếp vô một câu.
Chàng cứ cảm thấy đối phương như không quá muốn thối tiền.
Trên mặt chủ quán cứng đờ, "Được."
Tiểu nhị của cửa hàng kẹo cách vách thò qua hỏi: "Mấy vị khách quý, là hai dạng kẹo mới vừa nếm thử hay là?"
"Gói lại gói lại!" Liêu Nhạn phi thường hào phóng mà xua tay nói, "Mỗi dạng 1 cân."
Chỉ đơn thuần mà nhìn tư thế, không biết còn tưởng rằng chàng ta muốn mua 2 cửa hàng này đâu.
Sau đó, Bạch Tinh với Mạnh Dương chia nhau ôm kẹo hạt thông và mứt bưởi, trong lòng Liêu Nhạn ôm quả bưởi to chủ quán mới vừa hỗ trợ bóc sẵn, ba người thường thường trao đổi một chút, vừa đi vừa ăn.
Hai nha dịch theo đuôi đằng sau: "......"
Đây con mẹ nó là đang làm gì vậy!
Khi đi ngang qua hai cửa hàng kia, một nha dịch hơi lớn tuổi hơn tí trong đó nhịn không được hỏi một câu, "Cái này bán thế nào?"
Chủ quán nói, hai người nhịn không được mà hít ngược một hơi khí lạnh.
Đây con mẹ nó là muốn cướp tiền sao?
Đảo mắt cái, ba người Bạch Tinh bên kia đã ăn đến cửa Bạch Viên, hai người kia theo bản năng cảm thấy không ổn: Hẳn không phải là muốn vào đi chứ?
Nếu nói đến Bạch Viên, tuy trong Tuy Sơn thành có thể nói không ai không biết, không người không hiểu, quả nhiên là ổ tốn vàng số một ngoài Tần lâu Sở quán, hai người bọn họ ngay cả viên kẹo cũng không mua nổi, chẳng lẽ còn có thể nghe kịch nổi?
Sớm có tiểu nhị Bạch Viên chào đón, khách khách khí khí hỏi: "Ba vị là muốn nghe kịch sao?"
Ba người gật đầu.
Tươi cười của tiểu nhị liền nhiều thêm 3 phần chân thành, "Không biết là muốn nghe đơn, hay là nghe cả ngày?"
Mạnh Dương nổi lên vài phần hứng thú, "Nghe đơn là thế nào, mà cả ngày lại là thế nào?"
Bao gồm cả Bạch Viên trong đó, hiện tại rạp kịch toàn thiên hạ trên cơ bản đều là cách chơi như vậy:
Tại rạp kịch, một ngày không chỉ có một tuồng kịch, có thể mua đơn phiếu của một hồi, chẳng qua vị trí thường là đều chẳng thế nào tốt, sau khi hồi này xong thì lập tức chạy lấy người.
Cũng có thể mua cả ngày, tầm nhìn của chỗ ngồi thường là đều rất tốt, lại còn đưa tặng 4 dạng điểm tâm 2 khô 2 ướt và một ấm trà, hơn nữa bằng vào phiếu cả ngày có thể tùy thời ra vào, chỗ ngồi vẫn luôn được giữ lại.
Hôm nay là Liêu đại gia mời khách, vì thế Bạch Tinh với Mạnh Dương đều đi nhìn chàng ta, đồng thời, trong lòng đã mơ hồ có suy đoán.
Quả nhiên, liền nghe Liêu Nhạn sảng khoái nói: "Tới cũng tới rồi, tất nhiên muốn cả ngày."
Tiểu nhị tươi cười thân thiết nói: "Ba vị khách quý, mời vào trong!"
Hai nha dịch theo dõi đằng sau: "......"
Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, hai người hai mặt nhìn nhau, "Ngươi mang bạc không?"
Lời còn chưa dứt, hai người đều liền lấy túi tiền khô quắt ra, hơi tính toán chút, không hẹn mà cùng chảy xuống nước mắt chua xót.
Nếu thay đổi một chỗ khác, bọn họ đưa eo bài ra một cái cũng liền vào thôi, nhưng nghe nói đương gia đương nhiệm của Bạch Viên giao hảo mười phần với biểu đệ của tri phủ đại nhân, chưa bao giờ để bụng với nha môn, ngay cả tri châu đại nhân cũng không dám bức bách quá mức.
"Ha ha ha ha, không có tiền phải không?" Đang lúc bi phẫn đây, lại thấy tên thiếu niên hiệp khách đằng trước bỗng xoay người lại, làm càn cười to với bọn họ.
Hai nha dịch cả kinh, vội vờ như không có việc gì mà nhìn loạn khắp nơi.
Liêu Nhạn cười đến lợi hại hơn, dạo tới dạo lui dạo tới cửa rồi, bỗng lại quay đầu lại, như cười như không nhìn bọn họ, "Thật không vào sao? Sẽ không sợ bị bọn ta cắt đuôi à?"
Hai nha dịch: "......"
Xong rồi, không chỉ bị phát hiện, lại còn bị nhục nhã.
Nha dịch tuổi trẻ hơn chút kia rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh thiếu kiên nhẫn, lập tức đen mặt quát: "Nhãi ranh thật kiêu ngạo! Có ngon hãy xưng tên ra!"
Liêu Nhạn còn chưa nói lời nào đâu, đã nghe Mạnh Dương sau lưng kinh ngạc nói: "Các ngươi không biết hắn là ai đã theo dõi sao?"
Nha dịch: "...... Ngươi câm miệng!"
"Ừm." Mạnh Dương ngoan ngoãn ngậm miệng lại, suy nghĩ một chút, lại bay nhanh mà mở ra, ném vào trong một viên mứt bưởi mới một lần nữa ngậm lại.
Ưm, mứt bưởi chua chua ngọt ngọt, ăn ngon thật á.
"Con mọt sách còn hiểu quy củ hơn các ngươi." Liêu Nhạn cười nhạo nói, "Cút về nói cho đầu lĩnh các ngươi, lão tử là Liêu Nhạn."
Dứt lời, cũng mặc kệ đối phương khiếp sợ thế nào, xấu hổ buồn bực ra sao, lập tức đi vào với Bạch Tinh bọn họ.
Hai nha dịch kia liếc nhau, đều thấy được nghẹn khuất cùng khiếp sợ nơi đáy mắt nhau.
Rốt cuộc không dám phóng túng, đành phải lưu một người ngồi canh ở đây, một người khác về phục mệnh.
Khi nha dịch kia về lại nha môn tri châu, tri châu Cao Thành Lượng đang nói chuyện với tâm phúc, nghe xong hắn đáp lời không khỏi hơi giật mình.
"Chiết Sí Nhạn?" Hắn vuốt vuốt ba chòm râu đẹp trên cằm, theo bản năng buột miệng thốt, "Ấy thật lại hay cho một danh hào phong nhã."
Phong nhã? Tâm tư người đọc sách ta cũng không hiểu, cũng không dám hỏi.
Da mặt nha dịch kia với tâm phúc đều run run, không lên tiếng.
Cao Thành Lượng lại đọc danh hào này hai lần, ẩn ẩn cảm thấy có chút quen tai, vội lệnh tâm phúc đi tìm đọc hồ sơ.
Người giang hồ, nói đến cùng cũng là bá tánh bổn quốc, nếu làm quan một phương, không thiếu được phải gánh vác trách nhiệm, đối với những nhân vật tương đối sinh động kia đều phải tìm hiểu tin tức biên tập trong danh sách.
Đang lúc rảnh chờ hồ sơ, Cao Thành Lượng còn phi thường chủ động mà suy đoán nói: "Hắn chính là tứ chi tàn tật?"
Nghe nói người giang hồ đều thích trông mặt mà bắt hình dong, cho nên hắn cũng nghe qua rất nhiều cái cùng loại với dạng "Hồng mặt quỷ" "Răng nanh lão hắc" "Ngọc diện La Sát", theo bản năng cảm thấy có phải người này thiếu cánh tay gãy cái chân hay không?
Nha dịch truyền lời rốt cuộc nhịn không được nói: "Hắn thì thật còn tốt lắm, chẳng qua là thích hại tứ chi người ta tàn tật thôi."
Cao Thành Lượng: "......"
Tính sai rồi.
Không bao lâu, tâm phúc kia ôm hồ sơ đi lại ôm hồ sơ quay lại, Cao Thành Lượng lập tức mở ra xem.
Chẳng qua, hắn càng xem càng kinh hãi, cả khuôn mặt càng xem càng nhăn túm lại, cuối cùng nhịn không được vỗ bàn nhảy dựng lên, "Hay cho một cuồng đồ làm bậy!"
Vừa so với Chiết Sí Nhạn, Bạch Diêu Tử quả thực là tuân thủ kỷ pháp, ngoan ngoãn đáng yêu nói không nên lời.
"Đại nhân!" Bên ngoài bỗng nhiên lại có người tới báo.
Cao Thành Lượng cưỡng chế không quát, "Chuyện gì?"
**********
Cơ hồ cùng lúc đó, tên móc túi bị Liêu Nhạn tẩn một trận lặng lẽ mò đến rạp hát, kinh hồn táng đảm mà hồi báo tin tức mới nhất mình biết.
"Đại đương gia Viên Minh của Hắc Phong tiêu cục có khả năng chịu lỗ...... Những người tới từ Hồng Chi bên kia, đều là ngụy trang thành tiểu thương tới đây trước, Viên đại đương gia ước chừng là cảm thấy Giang Bắc vẫn là địa bàn nhà mình, không nghĩ tới lá gan đối phương lớn như vậy, chỉ dẫn theo ba năm người tâm phúc xuất phát, kết quả nửa đường đã bị người bao vây......"
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Tiền là thứ tốt, ta thích!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT