"Bạch Diêu Tử và Chiết Sí Nhạn?" Hai cái tên này cũng không xa lạ, trong đầu Hoàng Thế Xương rất mau liền hiện ra tin tức về bọn họ, "Phụ thân là nói......"

Hắn ta không nói tiếp, vì Hoàng Vĩnh Thọ đang dùng một loại ánh mắt rất không vừa lòng đánh giá mình.

"Ta chỉ có một đứa con trai là ngươi." Hoàng Vĩnh Thọ bỗng đứng dậy, đi đến cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn, "Ngọc Hồ sơn trang này, về sau đều là phải giao lên trên tay ngươi."

Thân thể Hoàng Thế Xương chợt căng chặt, cả trái tim đều trĩu nặng xuống.

Phụ thân tuy không nặng lời, nhưng hắn ta đã quá quen với loại ngữ khí và ngữ điệu này: Bên trong ẩn chứa một loại không vui làm người bất an.

Rất hiển nhiên, Hoàng Vĩnh Thọ cảm thấy bất mãn với sự trì độn của nhi tử.

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Hoàng Thế Xương nhịn không được nắm thật chặt, cơ hồ là theo bản năng muốn vì mình mà nói vài câu, "Chỉ là 2 người kia không phải ở quan ngoại sao?"

Trong lời hắn mang theo một chút may mắn rất nhỏ: Thiên hạ to lớn, người giống nhau nhiều dữ dội, liệu có phải lầm hay không.

Không nói lời này còn đỡ, vừa nói cái này, mày Hoàng Vĩnh Thọ đều hơi hơi nhăn lại, ngữ khí nháy mắt cũng nghiêm khắc lên.

"Ngươi là thiếu trang chủ, rất nhiều chuyện đều là phải nhìn một bước đi ba bước, đối với tình báo bên ngoài, cũng nên để tâm cho kỹ."

Hoàng thế xương không dám nói thêm nữa, chỉ thấp thấp lên tiếng.

Thiếu trang chủ của Ngọc Hồ sơn trang bên ngoài phong cảnh vô hạn, nhưng ở trong nhà, hắn trước sau vẫn là đứa bé, cố tình lão tử hắn lại là có khả năng có tiếng.

Cho nên thường thường, hắn thế mà cũng sẽ cảm thấy có chút thở không nổi.

Khoảng thời gian trước, việc Bạch Diêu Tử và Chiết Sí Nhạn liên thủ đại náo Tuy Sơn châu sớm đã truyền ra, bọn họ tuy xa ở Hàng Châu, nhưng mạng lưới tình báo mà Ngọc Hồ sơn trang lấy làm tự hào lại sớm đã đưa tin tức tới, Hoàng Thế Xương không phải không biết, chỉ là...... Cứ cảm thấy đối phương sẽ không tới đây, cho nên căn bản là không để vào trong lòng.

Thế cho nên hôm nay đối mặt với người ta, thế mà cũng nhận không ra.

Có lẽ cũng không chỉ là thế, tuổi tác hắn xấp xỉ với Bạch Diêu Tử và Chiết Sí Nhạn, từ khi học võ đến nay còn được khen rất nhiều, khó tránh khỏi nổi lên một chút tâm tư tự cao kiêu ngạo, cứ cảm thấy đưa mắt toàn bộ giang hồ, chẳng sợ mình trong chúng bạn cùng lứa tuổi không xưng được đệ nhất, nhưng chỉ sợ cũng phải cầm cờ đi trước.

Chẳng qua là hai đứa trẻ hèn thôi, cần gì phòng bị như thế.

Chẳng qua là người giang hồ nghe nhầm đồn bậy, tăng chí khí người khác, diệt uy phong của mình mà thôi......

Ánh mắt bắt bẻ của Hoàng Vĩnh Thọ dừng lại trên người hắn hồi lâu, chung quy hóa thành một tiếng thở dài.

Hai mắt hắn phảng phất có thể xuyên da thấu thịt, thẳng tắp nhìn thấy đáy lòng Hoàng Thế Xương, làm những tiểu tâm tư không thể cho ai biết kia không chỗ che giấu.

Hắn ta lại lần nữa nhéo nhéo bả vai vẫn hơi hiện thon gầy của nhi tử, cảm khái vạn ngàn nói: "Ta già rồi, có thể căng mấy năm thay ngươi nữa? Ngươi đó......"

Thẳng đến khi trở lại phòng mình, thân thể căng chặt một đường của Hoàng Thế Xương mới chợt thả lỏng xuống, cũng là thẳng đến lúc này hắn mới phát hiện, lòng bàn tay sớm đã tràn mồ hôi.

Hắn ta ngồi dưới đèn suy nghĩ xuất thần, qua một lát, biểu tình đột nhiên vặn vẹo, cầm một tách trà lên liền muốn ném xuống đất.

Nhưng tách trà mới vừa rời tay, hắn lại phục hồi tinh thần như mộng mới tỉnh, mũi chân phải chợt câu lên, lại khảy tách trà quay lại trong tay.

Không thể phát giận, bằng không phụ thân sẽ không cao hứng.

Cả tòa Ngọc Hồ sơn trang, nơi nơi đều là đôi mắt và lỗ tai của lão nhân gia hắn, nếu ngày mai hạ nhân báo lên nói vỡ một tách trà......

Nghĩ đến đây, tâm tình Hoàng Thế Xương bỗng bực bội chưa từng có.

Hắn vốn tưởng rằng hôm nay giữ gìn muội muội, chí ít sẽ được đến đôi câu vài lời khích lệ cùng khẳng định của phụ thân, nhưng mà không.

Đối phương thậm chí ghét bỏ mình không đủ dụng tâm trên phương diện tình báo!

Vì cái gì?

Rõ ràng đều là hài tử của phụ thân, muội muội có làm gì đi nữa cũng có thể được bao dung vô hạn, nhưng mình......

Hắn cũng không chán ghét muội muội, thậm chí yêu thương đối phương chẳng thua phụ thân chút nào, nhưng cái này cũng không ý nghĩa cho hắn không có cảm giác.

Tương phản, hắn cực kỳ coi trọng chú ý và đánh giá của phụ thân với mình......

Hoàng Thế Xương cảm thấy trong lồng ngực như nghẹn một cuộn đay rối to, bí bức khó chịu.

Hắn dứt khoát đứng dậy, đột nhiên mở ra cửa sổ, chờ cho gió đêm thoáng cuốn lấy ấm áp bổ nhào vào trên gò má, lúc này mới hơi khoan khoái chút.

Trời đã hoàn toàn tối hẳn, những dãy núi liên miên phập phồng nơi xa đều như ngâm mình trong bóng đêm đen đặc như mực nước vậy, tựa như đàn thú ngủ đông.

Hồ nước trong sân nở ra mấy đóa sen, cánh hoa non mềm đang nhẹ nhàng lắc lư theo gió đêm, mang đến từng trận hương thơm. Trên lá sen to to như dù kia ngồi xổm một con ếch xanh nhỏ, quai hàm phình phình, hòa hợp với tiếng ve kêu tứ phía, đang "ếch ộp ếch ộp" kêu đến hăng say.

Hoàng Thế Xương càng nghe càng bực bội, tùy tay cầm một khối điểm tâm, giơ tay ném ra ngoài.

Chỉ nghe thấy một tiếng xé gió rất nhỏ, tiếng ếch kêu đột nhiên im bặt, chú ếch xanh nhỏ mới nãy còn tung tăng nhảy nhót bùm một tiếng rơi vào trong ao, không bao lâu liền nổi lên cái bụng trắng.

Dưới ánh trăng sâu kín, có dấu vết màu đỏ sậm nhanh chóng lan tràn ra trong hồ nước.

Hoàng Thế Xương chậm rãi thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy trong lòng vui sướng rất nhiều.

********

Muốn đứng vững ở tại chung quanh Tây Hồ, sau lưng không có hai tòa chỗ dựa là không được, khách điếm mà ba người Bạch Tinh trọ tất nhiên là thế.

Chỉ là núi cao còn có núi cao hơn, lực ảnh hưởng của Ngọc Hồ sơn trang tại bản địa Hàng Châu không thể nghi ngờ, hắc bạch lưỡng đạo đều phải cho chút mặt mũi, cho nên người được phái ra tìm hiểu tin tức rất mau đã mang theo kết luận xác thực đi mà quay lại.

Người nọ không chỉ nói tên họ đăng ký khi vào ở của đám Bạch Tinh, thậm chí ngay cả bọn họ cưỡi tọa giá gì, ở mấy ngày, sau khi vào ở từng ăn gì đều tìm hiểu rành mạch.

"...... Dù chưa từng thấy bọn họ ra tay, nhưng xem ngôn hành cử chỉ này, ấy thật lại giống với trong lời đồn như đúc, hẳn là không sai."

"Là tới làm chuyện gì sao?" Hoàng Vĩnh Thọ hỏi.

Người nọ lắc lắc đầu, "Không quá giống, nghe nói là một đường từ bắc xuống nam qua chơi, tựa hồ là đi du sơn ngoạn thủy. Đúng rồi trang chủ, người chèo thuyền chạy thuyền cho bọn họ ngày đó đang thu thập hành lý, tựa hồ muốn suốt đêm chạy khỏi thành, liệu có cần......"

Hắn làm cái thủ thế chỉ cắt cổ.

"Ai, bình dân áo vải kiếm ăn mà thôi." Hoàng Vĩnh Thọ thế mà cười ha ha vài tiếng, tựa hồ như hòa khí mười phần, "Hà tất phải thế."

Hắn chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, ngửa đầu ngắm trăng trên bầu trời.

Mông lung, tựa như phủ một lớp sa mỏng.

Gần đến 15, trăng sẽ càng ngày càng tròn, nghĩ đến đây, hắn bỗng liền cao hứng lên.

Hắn thích viên mãn.

"Sáng sớm mai, đưa một ngàn lượng bạc qua đi." Hoàng Vĩnh Thọ đầu cũng chẳng quay lại mà nói.

Người nọ không nghi ngờ nửa phần, lập tức đi xuống làm.

Trong thư phòng lại chỉ còn một mình Hoàng Vĩnh Thọ.

Từ sau khi thê tử chết, hắn không còn cưới vợ nạp thiếp nữa, càng cơ hồ là chưa từng về phòng ngủ để ngủ, chỉ ngẫu nhiên về nhìn một cái, sờ sờ giường nệm thê tử từng ngủ khi còn trên đời, phảng phất cảm thấy người kia hãy như còn ở đây vậy.

*********

"Có ý gì đây?" Ba người Bạch Tinh nhìn cái rương nhỏ trước mặt, có chút không đắn đo được ý tứ của Hoàng Vĩnh Thọ.

Đối phương xác thật là tìm tới cửa như đã đoán trước vậy, nhưng...... Tình huống hình như hơi bị không quá đúng.

Ánh nắng đang thịnh, không hề bị cản trở mà rọi vào từ ngoài cửa sổ, dừng trên từng hàng nén bạc được xếp chỉnh chỉnh tề tề, chiết xạ là vầng sáng lộng lẫy.

Có lẽ là mặt trời thật tốt quá, bạc quá mức lóa mắt, thế mà lóe cho người ta không mở mắt ra được.

Chỗ Ngọc Hồ sơn trang cử tới một hán tử tuổi chừng 30, ăn mặc thể diện mười phần, hiển nhiên thân phận không thấp.

Hắn ta cười đến hòa khí mười phần, "Trang chủ sớm đã nghe qua đại danh hai vị, chỉ là người phía dưới sơ sẩy, cũng không biết đã đi vào bản địa, không thiếu được phải làm chủ nhà."

Liêu Nhạn bỗng à dài thật dài một tiếng, rốt cuộc như bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ hai tay một cái, "Hồng Môn Yến, cái này ta biết!". Truyện Lịch Sử

Tươi cười không chê vào đâu được trên mặt người tới kia tựa hồ có nháy mắt cứng đờ, chẳng lập tức đã bị che lấp đi, "Liêu thiếu hiệp nói đùa, trang chủ chỉ là ái tài sốt ruột, muốn gặp mặt, trò chuyện thôi. Mấy vị tới Hàng Châu rồi, vậy thì như tới nhà mình vậy, tội gì ở bên ngoài!"

Lời này nghe thật sự quen tai, thế cho nên ba người Bạch Tinh nhịn không được mà hai mặt nhìn nhau.

Người bên ngoài đều thích kéo người về nhà mình như vậy sao?

"Vô công bất thụ lộc, "Bạch Tinh nói, "Nếu xưa nay không quen biết, gặp mặt cũng thôi đi."

Cái này tính là gì? Hài tử hai bên náo loạn mâu thuẫn, gia trưởng ra hòa giải à? Hay là đưa phí bịt miệng?

Người của Ngọc Hồ sơn trang sửng sốt, lại đẩy đẩy rương bạc kia về phía trước, tương đối uyển chuyển mà ám chỉ nói: "Đây chỉ là chút lòng thành thôi, sau đó......"

Liêu Nhạn cười nhạo một tiếng, đột nhiên rút đao khảy cái nắp rương kia lên, "Thật xem lão tử là thứ mặt hàng thấy tiền sáng mắt à?"

Nắp rương đột nhiên lật lên, bùm cái đóng sầm xuống, nếu không phải người nọ rụt lẹ, mấy đầu ngón tay liền phải bị kẹp lấy.

Hắn rốt cuộc toát ra một chút kinh ngạc: Chẳng lẽ ngươi không phải?

Giang hồ thịnh truyền Bạch Diêu Tử và Chiết Sí Nhạn yêu tiền như mạng, hay là khẩu vị thế mà lại to lớn đến thế, ngay cả 1000 lượng cũng coi thường?

Thái độ Mạnh Dương thì thật ra còn có thể, chàng thậm chí chủ động hỗ trợ đi mở cửa, làm ra cái thủ thế, "Bạc bọn ta sẽ không thu, ngươi đi đi."

Người tới hoàn toàn không duy trì được ý cười, "Mấy vị thật sự không chịu cho Ngọc Hồ sơn trang mặt mũi?"

Ba người không tiếng động nhìn lại.

Người nọ nhíu nhíu mày, ra hiệu người dưới bưng cái rương lên, không rên một tiếng mà đi rồi.

Chờ người của Ngọc Hồ sơn trang đi rồi, Mạnh Dương mới nhẹ nhàng thở ra, vừa đến cạnh bàn châm trà, vừa lau mắt mà nhìn nói với Liêu Nhạn: "Nhạn Nhạn, ngươi thế mà không động tâm!"

Ước chừng một ngàn lượng nha!

Liêu Nhạn cười nhạo một tiếng, "Mới 1000 lượng, lão già kia quá keo kiệt!"

Nếu quay đầu lại hắn lật tung Ngọc Hồ sơn trang, muốn bao nhiêu còn không phải tùy tiện khai?

Mạnh Dương: "...... A."

Thì ra là thế!

Hành động này của Hoàng Vĩnh Thọ nhìn như hiền lành, nhưng từ đầu tới cuối đều tràn ngập một loại cao cao tại thượng, ba người trong phòng đều từng trải qua sóng to gió lớn, từng kiến thức lòng người hiểm ác, tất nhiên sẽ không dễ bị dao động.

Bên ta rõ ràng kết xuống thù sống núi với Ngọc Hồ sơn trang, nếu đuối phương đuối lý, hôm nay không có khả năng chỉ đưa bạc, nhận lỗi và cúi đầu nhận sai mới là đứng đắn, nhưng bọn hắn không có;

Nếu đối phương đã không để bụng, muốn trả thù một phen, tất cũng sẽ không cần hòa khí đến vậy......

Cho nên, Mạnh Dương hơi trầm ngâm, "Bọn họ là muốn mời chào các ngươi nha."

Oan gia nên giải không nên kết, nhiều mấy người bằng hữu đằng nào cũng tốt hơn nhiều hơn mấy kẻ địch nhiều lắm, huống chi Bạch Diêu Tử và Chiết Sí Nhạn vốn chẳng phải hạng người vắng vẻ vô danh, nếu có được sự gia nhập của họ, Ngọc Hồ sơn trang tự nhiên càng thêm 3 phần thế lực.

Liêu Nhạn và Bạch Tinh ngẩng đầu, đồng thời hừ một tiếng.

Thông đồng làm bậy với những người đó à? Nằm mơ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play