Editor: Penallral -Xu

Đảo mắt đã vào tháng 5, Bạch Tinh tính toán thời gian, cảm thấy cần phải khởi hành, bằng không lỡ mà trên đường có việc lại trì hoãn mấy ngày, mặc dù có đến Hàng Châu cũng chỉ còn đài sen ngon.

Nghe nói họ phải đi, vợ chồng Lang Văn Dật cửu biệt gặp lại khó tránh khỏi không nỡ, có điều cũng may bọn họ cũng không tính là già nua, chỉ cần có lòng, ngày sau đều có lúc gặp nhau, bởi vậy chỉ là tha thiết dặn dò một phen, lại hỗ trợ chuẩn bị bọc hành lý.

Nhưng thật ra thì tửu quán đi ngược chiều trên Tử Kim sơn của lão phu phụ kia, nghe Liêu Nhạn nói muốn rời đi thì rất thương cảm.

Bọn họ đã từ từ già đi, mỗi một ngày đều có khả năng là một ngày cuối cùng của sinh mệnh, sau lần tách biệt này, có thể gặp lại hay không...... Ai cũng không dám bảo đảm.

Ở chung lâu như vậy, dù có là mèo mèo chó chó cũng có cảm tình, huống chi là người? Lão bà bà kéo lấy tay Liêu Nhạn, chỉ là nói không ra lời.

Hốc mắt lão đầu ẩn ẩn phiếm hồng, "Mau đừng như vậy, làm đứa nhỏ khó làm."

Nói ra, cuộc đời này của Liêu Nhạn rất ít trải qua cảnh tượng như vậy, khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.

Chàng ta thầm muốn nói gì đó, nhưng trong cổ họng lại như nhét thứ gì, phình phình trướng trướng, chính là nghẹn không ra một tiếng.

Chàng ta vốn cảm thấy cái gọi là sinh ly tử biệt chính là biểu hiện vô dụng nhất, nhưng chuyện tới trước mắt mới phát hiện cũng không phải là thế.

Lý Hổ từ bên cạnh nhéo nhéo bờ vai chàng ta, "Yên tâm đi, ta sẽ thường xuyên lại đây nhìn một cái."

Hắn là bộ đầu bản địa, nếu có ý định muốn chiếu cố ai, tất nhiên không thành vấn đề.

Liêu Nhạn ôm quyền về phía hắn, "Đa tạ."

Nói ra, duyên phận giữa người với người xác thật kỳ diệu thật, có người ở chung nhiều năm lại không phải bạn bè, có người chỉ là bèo nước gặp nhau, lại có thể nhất kiến như cố; lại có người, lúc mới gặp đánh đến túi bụi, nhưng cuối cùng ngược lại là thành bằng hữu.

Lão bà bà tự mình xuống bếp làm ra một bàn đồ ăn ngon, còn chuyên làm mấy món mặn mà ngày thường không nỡ ăn. Lão đầu cũng đi bóc 2 hũ rượu ngon đã cất vào hầm, 4 người góp thành 1 bàn, đều uống đến say khướt.

Vì sáng hôm sau liền phải khởi hành, Liêu Nhạn không có ngủ lại, chỉ làm ra dáng đã rời đi, sau khi trời tối lại đi mà quay lại.

Chàng ta tận mắt nhìn thấy ánh đèn của gian nhà trúc kia tắt rồi, lúc này mới khẽ khàng đi vào, thả một đống bạc to trên tủ chén phòng bếp.

Trên người chàng ta xác thật không có tiền, chẳng qua ngược lại là còn mang theo mặt dây đá quý cướp được từ trên người sa phỉ ở quan ngoại khi trước, hôm qua đã đến hiệu cầm đồ trong thành đổi được mấy trăm lượng bạc.

Liêu Nhạn cảm thấy tâm tình của mình lúc này có chút kỳ quái, ngay cả chính chàng ta cũng không biết vì sao phải làm thế.

Đây là lần đầu tiên chàng ta lưu luyến với một chỗ như vậy, nhưng nếu muốn để chàng ta lưu lại nơi này lâu dài, ấy lại là không thể đủ.

Nếu là thế, cũng chỉ đành tỏ bày tâm ý, để chờ ngày nào đó gặp lại.

********

Ba người đi thuyền thuận Trường Giang mà xuống, một đường về phía đông, không được mấy ngày ngắn ngủi đã vào địa giới Hàng Châu. Lúc này Đoan Ngọ đã qua, tiết trời sớm đã nóng lên, bá tánh bản địa đã thay hết thành sa y mỏng nhẹ, gió ấm vừa thổi liền phiêu phiêu dục tiên, nhìn đã thoải mái tươi mát dễ chịu.

Cạnh Hàng Châu lắm sông nhiều hồ lại hay có mưa, hơi nước sung túc quá mức, ngày hè trời nắng liền không được dễ chịu.

Lúc Bạch Tinh bọn họ ra cửa cũng không mang xiêm y mùa hè, quần áo mặc trên người bây giờ vẫn là mua ở Nam Kinh, tuy là vậy đấy, còn vừa động cái liền đổ mồ hôi đây.

Cách ngôn đều nói trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, mà Hàng Châu lại lấy đoạn kiều Tây Hồ nổi tiếng thiên hạ, ba người xếp hàng vào thành, lập tức thẳng đến bên bờ Tây Hồ, chuẩn bị ngắm cảnh đẹp một phen, không ngờ trước hết đã bị danh tác của đám thương gia cự phú bản địa làm chấn kinh rồi.

Tây Hồ chiếm đất cực lớn, lại có không chỉ mười dặm đê dài, quả nhiên phong cảnh như họa, đẹp không sao tả xiết. Bên hồ, đình đài lầu các san sát, phần nhiều là tửu lâu, hàng ăn và quán trà vân vân, càng có rất nhiều quan to hiển quý xây dựng trang viên nghỉ ngơi giải nhiệt ở ngay đây.

Tu sửa lâm viên chú ý mượn cảnh, bọn họ liền vung tiền như rác mà trực tiếp vòng đất mua đất, đem bên bờ Tây Hồ xem như hậu hoa viên nhà mình, tỉ mỉ tu sửa bến tàu nhỏ, trong đó tùy ý thả mấy con thuyền hoa tinh xảo, khi trà dư tửu hậu đều có thể đi thuyền tiêu khiển, thật sự là sung sướng tựa thần tiên.

Khi bọn họ đang khiếp sợ ấy, liền nghe cách đó không xa có một đám người cũng tới du ngoạn cảm khái thành tiếng với thuyền hoa đang chậm rãi đi ra, "Đại trượng phu phải như thế a! Nếu có thể sống được cuộc sống như vậy mấy năm, chết cũng cam tâm!"

Sau khi Mạnh Dương nghe xong, bất giác lắc đầu bật cười.

Người nói những lời này có khả năng nghèo rớt mồng tơi, nhưng tuyệt đối chưa từng tao ngộ nguy cơ sinh tử.

Trên đời luôn có những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, nếu thật tới ngày phải chết kia, chỉ sợ bọn họ sẽ liền không nghĩ như vậy......

So sánh với tánh mạng, tiền tài chẳng qua là vật ngoài thân thôi.

Một trận gió nam ấm áp thổi qua, lá sen xanh biếc đu đưa như cuộn sóng, hoa sen trong hồ từng đóa hơi hơi khom khom lưng, nụ hoa to mang theo chút màu phấn nhẹ nhàng gật gật vài cái, phảng phất cũng đang tán đồng lời chàng nói.

Do dọc đường đi xuôi gió xuôi nước, Bạch Tinh bọn họ đến khá sớm, trong hồ chỉ mới lẻ tẻ nở vài đóa sen nở sớm, mùa hoa nở rộ còn phải chờ mấy ngày nữa, ngẫu nhiên có chuồn chuồn và ong mật bay múa giữa những nhụy hoa, cũng không thành quy mô lớn.

Phong cảnh Tây Hồ giáp thiên hạ, nùng trang đạm mạt thế nào cũng thích hợp, xuân thưởng hồ quang, hạ thưởng hà, thu có phong đỏ, đông có tuyết*, một năm bốn mùa du khách như dệt cửi, có nhiều văn nhân và thi nhân đến đây đối cảnh trữ tình, rộn ràng nhốn nháo không khi nào yên tĩnh.

*: xuân ngắm hồ, hạ ngắm sen, thu có phong đỏ, đông có tuyết.

Hoa sen tuy không nở rộng khắp, nhưng bên bờ đã mấy đóa hoa nở từ tú cầu nở rất rộ, cánh hoa nhỏ vụn bằng đầu ngón út chen chen chúc chúc gom thành một nắm, trắng, hồng phấn, tím và lam, hay cho cảnh tượng nhất phái sum xuê.

Du khách ngắm hoa, sao không nghĩ tới hoa cũng đang ngắm du khách nhỉ, này đây từng đóa từng đóa, còn không phải giống một đám đầu nhỏ sao?

Này, các ngươi tới từ đâu vậy?

Liêu Nhạn là lần đầu tiên thấy loại hoa này, xáp lên nhìn mấy lần, "Cái này thú vị này, y như quả bóng lớn vậy đó."

"Đây là," Mạnh Dương cười nói, "Nó tên hoa tú cầu đó, thích nhất vùng đất ấm áp ẩm ướt, các ngươi nhìn xem trông có giống tú cầu mà những cô nương ném trong những bản tranh vẽ và thoại bản viết kia không?"

Nói trở lại, hoa ở Hàng Châu cũng nhiều thật nha, sau khi bọn họ vào thành cưỡi ngựa đi một đường, chỉ riêng hoa dại hai bên đường cũng đã nhìn không hết, trúc đào, tử vi, hoa hồng, nguyệt quý...... Biết và không biết, đều y như sợ bị thế nhân quên đi vậy đó, liều mạng mà phô bày ra sự mỹ lệ của mình.

Ở chỗ này, phảng phất đã chẳng còn sự khác nhau giữa điền viên và đất hoang, chỉ cần chỗ có hoa nở, liền có dân cư, thật tốt nha.

Không khí đều đã bị những hương hoa kia sũng nước, trong hô hấp đều mang theo thơm ngọt.

Thật là một nơi tốt ôn nhu đáng yêu nha.

Tới cũng tới rồi, tất nhiên là phải ở bên hồ mới tận hứng, nhưng ba người dựa gần Tây Hồ hỏi một vòng luôn, khách điếm bình thường đều đầy hết rồi, chỉ có mấy nhà cửa tiệm lớn kiểu lâm viên còn trống mấy gian. Chỉ là cái gọi là mấy gian của bọn hắn cũng không phải một hai gian nhà ở trên ý nghĩa tầm thường, mà là toàn bộ đình viện, giá cả xa xỉ, nhà bình thường căn bản không tiêu phí nổi.

Mạnh Dương và Liêu Nhạn trầm mặc một lát, tương đối huấn luyện có tố chất mà nhìn về phía Bạch Tinh.

Ta nghèo, ta trầm mặc.

Bạch Tinh mặt vô biểu tình mà móc ra 1 tờ ngân phiếu, "Đặt nửa tháng trước đi."

Ta có tiền, ta kiêu ngạo.

Hai gã nhân viên đi theo lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Vốn dĩ chủ quán kia thấy xiêm y và cách ăn mặc của họ thường thường không có gì lạ, lại không có người theo hầu, nên cũng không quá để trong lòng, nhưng lúc này thấy Bạch Tinh ra tay bất phàm, lập tức từ bình bình dâng lên tới 8 phần nhiệt tình, tươi cười nháy mắt chân thành tha thiết lên.

"Ba vị khách quý xin tới bên cửa sổ ngồi một lát, giờ tiểu nhân đi lấy sổ ghi chép đăng ký ngay, chờ một lát, chờ một lát."

Khi nói chuyện liền có tỳ nữ mặc váy lụa màu xanh lục tươi cười thân thiết tiếp đón, lại dẫn bọn họ đi qua bình phong, đi vào một gian trà thất cạnh hồ ngồi xuống.

Ngay sau đó còn có người dâng lên trái cây và điểm tâm hai khô hai ướt, cộng thêm một ấm trà ngon.

Mạnh Dương thấy bốn dạng điểm tâm này làm được tinh xảo mười phần, trong đó có một đĩa trên hồng dưới lục, trùng trùng điệp điệp không đếm được có bao nhiêu lớn vỏ xốp đều lan tràn nở ra, lộ ra phần ruột màu vàng đã cố ý tu bổ thành nhỏ vụn, tựa như một đóa sen nở rộ, không khỏi yêu thích không buông tay, cầm quan sát hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng cho vào miệng, quả nhiên thơm xốp dị thường.

Nghe nói cái này tên là hà hoa tô*, quả nhiên đúng như tên.

*: tên này dịch thẳng ra tiếng việt là bánh xốp hoa sen.

Lại nhìn nước trà kia, thế mà cũng là trà xuân Long Tỉnh giá trị chế tạo xa xỉ, đặt lên bàn cũng đã ngửi thấy hương thơm thanh thoát ngập mũi.

Đi cả một đường, chàng xác thật cũng khát, lập tức bưng lên nhấp nhẹ mấy hớp, phút chốc răng môi lưu hương, không khỏi cười nói với Bạch Tinh: "Lông dê ra ở trên người dê, nếu đã giao tiền, chúng ta liền ăn uống nhiều chút."

Mới nãy khi bọn họ hỏi phòng ấy, những người đó tuy cũng cười đãi khách, nhưng tươi cười lại chưa từng đạt tới đáy mắt. Hiện giờ giao bạc đặt phòng rồi, không chỉ cười càng thêm sáng lạn, thậm chí ngay cả trà bánh sang quý tinh xảo như vậy cũng dâng lên......

Đủ kiểu như thế, tuy nói mắt đầy danh lợi, nhưng xác thật cũng thú vị.

Vừa nghe lời này, Liêu Nhạn lập tức phi thường hào sảng mà ừng ực rót hết cả một ấm trà kia, sau đó dứt khoát lưu loát quẹt miệng một cái, "Không đủ uống, lại thêm một ấm!"

Thị nữ hầu hạ ở cửa nhoẻn miệng cười, quả nhiên lại đi bưng một ấm, thêm vào còn tặng kèm 2 đĩa điểm tâm mới, cộng thêm một đĩa trái cây theo mùa cắt sẵn to, không có mất kiên nhẫn tí nào.

Chỗ trà thất này xây dựng ngay bên bờ Tây Hồ, các khách nhân chỉ cần quay đầu nhìn lại, liền có thể thấy được mặt Tây Hồ sóng nước lấp lánh bị che lấp dưới cây liễu to.

Lúc này mặt trời lên cao, không khí bên ngoài đã mang theo vài phần nóng bức, đi nhiều một chút đã làm người cảm thấy bực bội. Nhưng ngồi trong gian trà thất được cây liễu to che đậy hoàn toàn này đây, lại có gió lạnh mát ẩm thổi tới từ trên mặt hồ, phảng phất đã thổi tan đi hơi nóng và mỏi mệt tích góp lại ngay đi.

Trước đó khi bọn họ ở Nam Kinh cũng đã cảm khái không chỉ một lần rằng Nam Kinh mưa nhiều, nhưng sau khi vào Hàng Châu rồi mới phát hiện, thật sự là gặp sư phụ.

Khi ba người vào cửa hàng mặt trời còn chói chang, nhưng chờ ăn mấy đĩa điểm tâm dùng một ấm trà rồi, lại chờ sau khi tiểu nhị lại đây ghi chép đăng ký tên hộ vào sổ rồi ấy, lại chợt quay đầu, thế là thấy mặt trời bên ngoài còn đang treo cao cao, giữa không trung chẳng biết khi nào lại bay múa mưa bụi.

Vẫn là mưa phùn như lông trâu ôn nhu như sơn thủy Giang Nam, đón ánh mặt trời, sương mùa mênh mông tỏa sáng.

Mưa bụi nhẹ nhàng đập vào mặt hồ, bắn lên một vòng lại một vòng gợn sóng thật nhỏ......

Ong mật và chuồn chuồn mới nãy còn bận rộn đã sôi nổi tránh né dưới cánh hoa và lá sen thật lớn, lẳng lặng chờ mưa tạnh.

Dù có người trong bụng không có mực nước gì giống Bạch Tinh với Liêu Nhạn đây cũng cảm thấy cảnh trí trước mắt cực kỳ xinh đẹp, trong lồng ngực phảng phất điên cuồng quay cuồng cảm xúc xa lạ nào đó, muốn nói lại nói không nên lời.

Nếu nói ngày mưa thích hợp làm gì nhất ấy hả? Ấy chắc chắn là ngủ nướng. Ba người một đường bôn ba cũng coi như vất vả, qua loa dùng cơm trưa xong liền đi vào phòng nghỉ tạm.

Vốn tính toán hơi nghỉ ngơi chút rồi lại ra cửa vòng vòng dạo dạo chút, đỡ cho cô phụ thời gian cảnh đẹp, cơ mà không làm gì được, bầu trời liền thổi qua hai đóa mây đen, che đi hơn phân nửa ánh mặt trời.

Giường nệm thoải mái, thời tiết không âm u cũng chẳng trong xanh, tiếng mưa rơi dày đặc lại ôn nhu...... Hết thảy đều thích hợp để ngủ đến vậy!

Ba người chỉ cảm thấy giường đệm kia thật giống như vươn ra vô số bàn tay nhỏ, đem mỗi một tấc trên thân thể họ đều khóa chặt, giãy dụa mấy lần cũng chả làm nên chuyện gì.

Mí mắt nặng ghê, đầu thật choáng a, thân thể thật mệt quá, không bằng ngủ tiếp trong chốc lát đi......

Này đây vừa ngủ liền ngủ đến chạng vạng, khi ba người trước sau tỉnh lại ấy, đều sôi nổi đại kinh thất sắc, từng một lần hoài nghi liệu có phải chủ quán hạ mê hồn dược trong trà bánh cung cấp trước đó hay không......

Bản thân khách điếm này chính là một tòa lâm viên lớn, bên trong lại chia nhỏ thành 9 cái sân viện, mỗi một cái sân đều là tiểu viện nhị tiến hoặc tam tiến riêng biệt, phi thường rộng rãi an tĩnh.

Chỗ sân viện bọn họ ở đây tên Bích Đường Trì, chỉ có nhị tiến, rất là nhỏ xinh, nhưng đình đài lầu các cần gì có đó, có thể nói là ngũ tạng đều đủ. Trong chính giữa sân còn có một chỗ ao nhỏ dẫn nước từ Tây Hồ vào xây dựng, bên trong nuôi không ít cá chép to béo.

Mạnh Dương liền chỉ vào cái ao kia cười nói: "Giờ đây nếu Nhạn Nhạn muốn ăn cá chép thì tiện rồi."

Liêu Nhạn mới muốn nói gì, bên ngoài lại có tiểu nhị gõ cửa, dò hỏi bọn họ có yêu cầu dùng cơm chiều không.

Mạnh Dương cười nói: "Bạc này không xài uổng phí nha, thật sự chu đáo."

Dĩ vãng, khi ở khách điếm nhà khác ấy, chủ quán đều mặc kệ ngươi có ăn cơm hay không.

Cơm tất nhiên là muốn ăn, sau đó tiểu nhị kia lại hỏi bọn họ là muốn ăn trong sân, ra sảnh ăn, hay là đơn giản ngồi thuyền hoa du thuyền dạo Tây Hồ ăn trên đó.

Ba người họ nào từng trải qua việc này? Nhất thời đều nổi hứng lên, lập tức trăm miệng một lời nói muốn đi lên hồ ăn.

Đi trên hồ ăn cũng có các loại lựa chọn như sau, có thể đi thuyền hoa lớn ghép bàn với những người khác, cùng loại với kiểu nhà ăn xây trên nước; nếu của nả dư dả, tài đại khí thô, thế thì lại có thể tự mình bao riêng một cái du thuyền.

Bạch Tinh Bạch cô nương tất nhiên là người sau, vì thế chẳng qua thời gian một ngày ngắn ngủi, nàng đã ném văng ra gần 300 lượng.

Mạnh Dương tính sổ đơn giản một chút, sau khi ra kết quả thì không khỏi hít hà một hơi.

Quả nhiên đắt xắt ra miếng, ngày lành cũng phí tiền......

Kiếm tiền kiếm tiền, tích cóp tiền tích cóp tiền, mình cũng không thể tiêu tiền của Tinh Tinh không thôi chứ!

Chỉ là chàng cũng khó tránh khỏi hoài nghi mười phần, tốc độ kiếm tiền của mình ở đời này, đến tột cùng có thể đuổi kịp tốc độ của Tinh Tinh không nhỉ?

Lúc này mặt trời ngả về tây, mây tía đầy trời, trận mưa kia tới đột nhiên, sớm đã biến mất không còn thấy tăm hơi, vừa lúc du lịch.

Mặt trời trên vùng trời phía tây phảng phất một viên hỏa cầu lớn, kim quang đại thịnh ở vòng ngoài, lại tô đều khắp không trung thành màu tím đỏ đậm, ôi phải nói oanh oanh liệt liệt, lợi hại.

Từng mảng từng mảng ráng đỏ nùng liệt kia rọi ra ảnh ngược trên mặt hồ rộng lớn, đem cả một hồ nước nhuộm cho đỏ bừng. Trên mặt hồ bình tĩnh thi thoảng có chim kiếm ăn trên nước lướt qua, trong cái mỏ nhòn nhọn ngậm lấy cá nhỏ vặn vẹo: Trời sắp tối, chúng nó cũng nên mang theo cơm chiều về nhà rồi!

Mặt trời chưa lặn, ánh trăng ở phía đông lại đã gấp không chờ nổi mà dâng lên, trong lúc nhất thời, trên bầu trời nhật nguyệt cùng tỏa sáng, thải sắc tranh diễm, làm nổi bật hồ sen vạn dặm này, hương thơm thanh thoát đầy trời, hay cho một thiên đường nhân gian.

Chẳng qua bọn họ mới vừa ra, liền gặp một chuyện không quá thống khoái.

Cách phía trước không xa có một con thuyền hoa 2 tầng, dài chừng 3-4 trượng, từ đầu tới đuôi đều điêu khắc hoa văn tinh mỹ, sơn son đều đặn, dù cho là thuê, một ngày cũng cần không ít ngân lượng.

Mà trên con thuyền hoa kia không ngừng có tiếng đàn sáo truyền đến, hiển nhiên trên thuyền còn có nhạc nhân* đi theo hầu, nói vậy người đi thuyền này phi phú tức quý.

*: cách nói chỉ những người chơi nhạc.

Vốn dĩ con thuyền hoa này cũng chẳng có liên quan gì đến Bạch Tinh bọn họ, chỉ là mới đi ra không bao xa, liền thấy trong con thuyền hoa này đột nhiên vươn ra một bàn tay ngọc nhỏ dài, không nói hai lời đã bẻ một đóa hoa sen hồng nhạt mới vừa nở rộ.

Tuy nói hoa sen trong Tây Hồ này thuộc về vật vô chủ, nhưng mặc kệ là cư dân bản địa hay là du khách qua lại đều yêu quý mười phần, bình thường sẽ không tùy tiện bẻ. Dù có muốn bẻ hoa, tất cũng phải chờ đến khi hoa sen nở rộ cả một mảng lớn, mà không phải khi chỉ mới có hai ba đóa lẻ tẻ như trước mắt đây.

Lại lui một bước mà nói, bẻ hoa rốt cuộc không phạm pháp, nếu thật mà dụng tâm đối đãi còn chưa tính, lại cứ nàng kia cầm trong tay ngắm cảnh được một chốc, không ngờ lại thả lỏng tay ra, mặc cho hoa sen đáng thương kia rơi vào trong hồ, bay xe theo gợn nước.

Chỉ nghe nàng ta cười khanh khách vài tiếng, sau lại chỉ chỉ về nơi xa, cũng chẳng biết đã nói câu gì, con thuyền hoa 2 tầng kia lại liền chạy tới về phía mây đóa hoa sen kia.

Ba người nhìn mà thẳng nhăn mày, tuy Liêu Nhạn là một tên tháo hán* cũng cảm thấy không quá thoải mái.

*: viết tắt cho những người đàn ông tính tình và cách sống khá thô.

Lại nhìn lên, lại thấy nàng kia lại lục tục bẻ lại ném, ném lại bẻ, liên tiếp tai họa ba bốn đóa, cuối cùng mới ôm một đóa màu đỏ rực về lại khoang thuyền.

Mạnh Dương nhìn đến nghẹn lòng, liên tiếp than thở vài hơi, lại gọi nhà đò đổi một hướng mà chèo, né con thuyền hoa kia đi.

Thôi thôi, mắt không thấy tâm không phiền, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện......

Vừa lúc nhà đò cũng bất mãn mười phần với hành vi của nàng kia, ơi một tiếng, được mệnh lệnh rồi thì lập tức thay đổi đầu thuyền chèo về một phương hướng khác.

Sớm đã có người chuẩn bị tốt cơm canh nóng hổi, ba người vứt bước nhạc đệm vừa nãy đi mặc kệ, đối với ánh nắng chiều của Tây Hồ đã ăn lại uống, bất giác hứng thú tăng vọt.

Mạnh Dương không khỏi thi hứng quá độ, vừa há miệng liền bô bô đọc ra 7-8 bài thơ từ.

Trình độ văn hóa của Bạch Tinh và Liêu Nhạn thấp, đối với cái này là chả biết gì sất, tất nhiên nghe không hiểu trong đó chứa đầy bao nhiêu điển cố truyền thuyết, càng không biết nếu nó truyền lưu ra ngoài, lại sẽ đưa tới bao nhiêu truy phủng cùng ca tụng.

Chỉ là bọn họ cảm thấy tinh tế đối vần mười phần, hơn nữa những câu áp vần kia ở trong tai cũng không thể kém hơn xướng khúc bao nhiêu, đều liền rất nể tình mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Thủy thủ chống thuyền kia chở nhiều văn nhân nhã khách rồi, hàng năm mưa dầm thấm đất, cũng luyện ra vài phần nhĩ lực, lập tức cười nói: "Tiểu tiên sinh văn thải tốt nha, ngày sau nhất định có thể đỗ cao."

Nếu đặt ở trước kia, Bạch Tinh với Liêu Nhạn nghe xong lời này tất phải thấp thỏm, sợ Mạnh Dương xúc cảnh sinh tình. Chỉ là sau khi đi ra đã trải qua rất nhiều chuyện, tâm cảnh Mạnh Dương đã càng thêm trống hơn trước kia xa lắm rồi, tâm thái cũng càng thêm bình thản, hiện giờ đổ lại cũng không cần lo lắng.

Quả nhiên, chỉ thấy Mạnh Dương thẹn thùng cười, xua xua tay nói: "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, ta còn kém xa lắm đâu."

Khi mấy người mới muốn cười, lại nghe cách đó không xa bỗng có người nói: "Vị tiểu công tử này thật sự quá khiêm nhượng."

Khi ba người quay đầu nhìn lại, trong đầu nhất thời hiện ra một câu:

Thật là ghét cái gì tới cái đó.

Đó còn chẳng phải là con thuyền hoa hai tầng vừa nãy sao?

Chỉ thấy từ trong khoang thuyền đi ra mấy nam nữ thanh niên, đều là tuổi chừng mười mấy hai hơn ra mặt, hiển nhiên là kết bạn du hồ.

Cách ăn mặc của họ đều tinh xảo mười phần, phía sau còn có rất nhiều người hầu đi theo, hiển nhiên phi phú tức quý.

Liêu Nhạn liền hừ một tiếng tại trận, Mạnh Dương cũng thật sự không muốn giao tiếp với những người này.

Tuy nói bẻ hoa là nữ tử kia làm, nhưng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đồng bạn nàng ta đều chả ngăn lại tí nào, nói vậy cũng chẳng phải kẻ lương thiện, vẫn là rời xa thì hay hơn.

Chàng rất có lệ mà chắp tay với bọn họ, "Không dám không dám."

"Cái này có gì mà không dám." Một nữ hài tuổi xêm xêm với Bạch Tinh lại cười nói: "Muốn ta nói, thi từ của ngươi rất hay, so ra lợi hại hơn những kẻ tài tử mua danh chuộc tiếng gì kia nhiều lắm."

Đôi mắt nàng ta đều khóa chặt trên người Mạnh Dương, trong đó chói lọi đu đưa tình ý, hiển nhiên có hảo cảm mười phần với chàng.

Lời vừa nói ra, sắc mặt của mấy người trẻ tuổi vây chung quanh bên người nàng ta lập tức khó coi lên.

Chỉ là thiếu nữ kia và người thanh niên hơi lớn hơn nàng ta vài tuổi cứ như sao vây quanh trăng đứng giữa đám người kia, ẩn ẩn có bộ dáng lấy bọn họ cầm đầu, nên ai cũng không dám nói gì.

Mạnh Dương thấy trên tay nàng ta cầm lấy một đóa sen màu đỏ rực, liền biết đây là nữ tử bẻ hoa vừa nãy, càng thêm không có hảo cảm, "Cô nương tán thưởng rồi, chỉ là bọn ta đã dùng cơm xong phải về nghỉ ngơi, cáo từ."

Lời vừa nói ra, nữ hài mới nãy còn cười khanh khách lại đột nhiên treo mặt, giơ tay liền ném đóa sen màu đỏ kia vào trong hồ, dữ dằn nói: "Ngươi dám xem thường ta!"

Bình tĩnh mà xem xét, nàng ta mày liễu mắt hạnh, vóc người yểu điệu, tướng mạo mỹ lệ mười phần, đáng tiếc tính tình quá xấu, cứng rắn mà đem dung mạo mỹ lệ kia bị chiết khấu, mặt mày mơ hồ có chút khả ố lên.

Mạnh Dương sợ nhất là giao tiếp với kẻ không nói đạo lý, lập tức đau đầu một trận, vừa ra hiệu nhà đò mau chạy nhanh đi, vừa lung tung nói: "Cô nương thật sự nói đùa, ngươi ta trước đó chưa từng gặp mặt, đôi bên không quen nhau, làm sao lại có cách nói xem thường chứ?"

Cô nương kia còn chưa nói gì, mấy gã nam tử đứng phía sau nàng ta lại không vui trước, sôi nổi mở miệng trách móc: "Vậy ngươi chạy cái gì?"

"Hoàng cô nương nói chuyện với ngươi, đó là coi trọng ngươi, ngươi đừng có cho mặt lại không cần!"

Mạnh Dương còn chưa thế nào đâu, mặt Bạch Tinh đã hoàn toàn chìm xuống.

Tay phải nàng đưa lên mặt bàn quẹt một cái, liền chộp hai chén rượu vào giữa ngón tay, cổ tay run lên, chén rượu liền vèo cái bay ra ngoài.

Có thể nghe được hai tiếng trầm đục qua đi, hai gã nói chuyện vừa nãy liền ai da ai da, che miệng kêu lên đau đớn.

Vị Hoàng cô nương kia và thanh niên trông như huynh trưởng bên người nàng ta đồng thời xoay người nhìn, vừa lúc nhìn thấy từng sợi máu tươi chảy ra từ khe hở ngón tay hai người kia.

Thanh niên nhíu mắt lại, dùng sức kéo tay một người trong đó mà nhìn, lúc này mới phát hiện hàm răng hắn ta thế mà đều bị người đánh nát.

Công phu thật lợi hại!

Lúc này sắc trời khá tối, khoảng cách giữa hai con thuyền cũng không tính gần, muốn cùng lúc đánh trúng miệng hai người cũng không dễ.

Hắn tập võ từ nhỏ, tự hỏi đã có chút sở thành, lại cũng không dám bảo đảm nhất định có thể làm được.

Nghĩ đến đây, hắn ta nhịn không được nhìn về phía Bạch Tinh, "Vị cô nương này công phu thật đẹp, không biết danh hào là gì?"

Tuổi trẻ như vậy, hình như cũng không lớn hơn muội muội mình mấy tuổi, thế mà lại có thân thủ như vậy, trên địa giới Hàng Châu khi nào có nhân vật lợi hại như vậy?

Bạch Tinh lười nói chuyện với bọn hắn, trực tiếp nói với nhà đò: "Trở về."

Trên mặt nhà đò kia lại toát ra một chút thần sắc hoảng sợ, đôi tay cầm lấy mái chèo đều có chút run lên, "Cô nương, sao ngươi lại động thủ chứ?"

Bạch Tinh mơ hồ ý thức được gì đó, "Ngươi nhận thức những người này."

Nhà đò gật gật đầu, lại liếc mắt về phía con thuyền hoa kia, ánh mắt phức tạp mười phần.

Mà vị Hoàng công tử kia thấy Bạch Tinh không trả lời, ít nhiều có chút mất mặt, ngữ khí cũng không tốt như vừa nãy, "Vị cô nương này, ta mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, bằng hữu của ta chẳng qua là nói hai câu, ngươi liền hạ thủ tàn nhẫn như vậy, không khỏi hơi bị quá đáng đi?"

"Chính là đánh các ngươi đó!" Liêu Nhạn cười nhạo nói, "Nếu không biết nói tiếng người, vậy dứt khoát đừng nói nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play