Vào một ngày trời trong nắng ấm, bộ “Gió vùng quê” bắt đầu nghi thức bấm máy.
Du Lệ cũng bắt đầu tiến vào một trận sinh hoạt bận rộn quay chụp, những yêu ma quỷ quái gì đó đều cách cô rất xa, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả vậy.
Vị Chử Hiệt này cũng bắt đầu làm đúng vai trò là vệ sỹ, không đi làm thêm nữa.
Tôn Thừa Duệ gọi điện tới làm phiền rất lâu, liên tục giới thiệu công việc cho anh, anh đều cự tuyệt thẳng thừng, Tôn Thừa Duệ thấy Chử tiên sinh quả thật quyết tâm không làm thêm nữa, đành than khóc tỏ vẻ là cậu ta vĩnh viễn đợi Chử tiên sinh về, đến lúc đó họ lại cùng nhau đi bắt quỷ nữa.
Du Lệ liếc thấy Webchat của họ, mặt mũi đen xì. Ai cùng cậu ta đi bắt quỷ chứ hả?!!
Bảo một Ma tộc đi bắt quỷ, trước đó thì không cảm thấy sao hết, giờ ngẫm lại sao cứ thấy nực cười làm sao? Chẳng trách mà lúc Chử Hiệt bắt quỷ đều đơn giản và thô bạo là bóp chết cho xong việc, bởi anh vốn chẳng phải thiên sư, sao biết dùng thủ đoạn của thiên sư chứ?
Du Lệ nhắm mắt làm ngơ, không thèm để ý tới tình hình Chử tiên sinh lên mạng nữa, mặc anh lên mạng đến nghiện như đám thanh niên, di dộng không rời khỏi tay.
Sau khi bộ “Gió vùng quê” khởi động bấm máy xong, thì bắt đầu quay phim liên tục trong mấy ngày, tất cả mọi việc đều thuận lợi, Chung Nghệ Nam là một đạo diễn nghiêm khắc, hơn nữa Phó đạo diễn cũng là một người có tài, khiến không khí cả đoàn làm phim rất tốt, không có những chuyện linh tinh làm rối tung lên, các diễn viên thì quan tâm đóng phim cho tốt.
Sau khi vào tổ làm phim không lâu, Chử Hiệt nhận được một bưu kiện quốc tế.
Hôm sau nữa, bữa sáng nhà Du Lệ có thêm loại bánh mì thơm ngon ngọt, bên cạnh đó còn có cả dưa Hami lớn nhỏ nữa.
Du Lệ nhìn bánh mì quen thuộc trên bàn trầm mặc không nói.
Còn trợ lý Trịnh thì rất kinh ngạc, sau khi ăn một miếng, ngạc nhiên hỏi, “Mua bánh mì này ở đâu thế? Mùi vị rất ngon, không ngọt quá, lại có cả trái cây tươi mát nữa, ăn nhiều cũng không quá ngấy, hơn nữa vị lại mềm…”
Trợ lý Trịnh không kìm nổi ăn sạch cả bánh mì, sau đó là bụng no căng.
Ăn xong cô nàng còn chưa đã thèm, nếu không phải là ăn không vào nữa, đoán chừng cô nàng còn muốn ăn thêm. Đến mức mà gần đây cô nàng cứ muốn làm ầm lên chuyện giảm béo gì đó, trước mặt đồ ăn ngon thì chẳng còn tăm tích gì.
Trên bàn ăn, có mấy cái rổ, trong mỗi rổ có bày bốn năm trái dưa Hami và bánh mì, trông rất ngon và tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, kích thích sự thèm ăn của con người liên tục.
Đối mặt với dò hỏi của Trợ lý Trịnh, Du Lệ thật sự không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhìn về phía Chử Hiệt.
Chử Tiên sinh vô cùng bình tĩnh đáp, “Tự tôi nướng đó”
Du Lệ, “….”
Chử tiên sinh cũng chưa phải nói dối, anh tự tay ném vào lò nướng, nướng chín thì lấy ra, lột xác ngoài ra rồi thì chính là bánh mì mà.
Trợ lý Trịnh ngây người, nhìn Chử tiên sinh, lại nhìn bánh mì trên bàn, cuối cùng cũng chấp nhận tay nghề nấu ăn của Chử tiên sinh vốn chẳng giỏi gì nhưng nướng bánh thì có vẻ rất được, nói thật lòng, “Chử tiên sinh, với tay nghề nướng bánh mì của anh thế này, anh có thể mở cửa hàng, chắc chắn kiếm được lời to đó”
“Thật sao?” Hai mắt Chử Hiệt sáng rực lên nhìn cô nàng.
Trợ lý Trịnh gật đầu, “Hương vị của nó rất ngon, ngọt mà không ngấy, bên trong còn có cả mùi vị của trái cây nữa, không những thích hợp với phụ nữ mà cả nam giới cũng thích nữa, tuyệt đối có thể bán được rất nhiều”
Chử Hiệt nhìn bánh mì trên bàn, lâm vào trầm tư suy nghĩ. Du Lệ cũng lâm vào trầm tư giống thế. Dĩ nhiên bánh mì trên bàn vẫn chưa ăn hết, Chử Hiệt gói nó lại, mang ra khỏi cửa.
Đi trên đường, Du Lệ kề vào tai Chử Hiệt nói nhỏ ở trên xe đoàn làm phim.
“Chử Hiệt này, đây là quả sóng bà ý nhỉ!” Du Lệ nói chắc chắn.
Chử tiên sinh ừm một câu.
“Ở đâu tới vậy?” Du Lệ bối rối hỏi.
Tuy lúc ở A Trát Bỉ Đặc, cô và Chử Hiệt quả thật hái được rất nhiều quả sóng bà, nhưng lúc ấy vì con tiểu khả ái tự dưng nổi điên lên tàn sát rừng rậm bừa bãi, thêm nữa còn cả một loạt chuyện xảy ra đằng sau, họ vốn không có cơ hội mang quả sóng bà đi. Vậy những quả sóng bà này từ đâu tới vậy cà?
“Là Đồ Nhĩ Tư gửi tới đó” Chử Hiệt do dự, nói tiếp, “A Kỳ Bác Nhĩ Đức bảo thuộc hạ đưa ra nước ngoài, Đồ Nhĩ Tư nhận được sau đó lại gửi nó qua bưu điện tới đây”
Du Lệ bừng tỉnh hiểu ra. Tiếp đó, Chử Hiệt hỏi cô, “Tiểu Lệ Chi, em nói xem anh mở một tiệm bán bánh mì có được không?’
Du Lệ, “…. Bán quả sóng bà á?”
Chử Hiệt ừm một cái, “Hôm nay trợ lý Trịnh nói, quả sóng bà rất được con người chào đón, chắc chắn bán được rất nhiều, anh đang định thử xem sao?”
Du Lệ thấy hai mắt anh tỏa sáng rực rỡ, thật không muốn đả kích tính tích cực của bạn trai nhà mình, nhưng cũng muốn hỏi cho rõ, “Mùi vị quả sóng bà thật không tồi, nếu mở cửa hàng, vậy nguồn cung cấp thì làm sao đây? Thế giới con người hẳn không thể nào có quả sóng bà đâu nhỉ?”
“Không sao, A Kỳ Bác Nhĩ Đức nợ ân tình của anh, anh bảo anh ta cung cấp quả sóng bà, chắc không đứt đoạn đâu” Chử Hiệt vốn chẳng lo tới những chuyện này, cần bao nhiêu quả sóng bà thì cứ để cho A Kỳ Bác Nhĩ Đức bảo Ma tộc đưa tới là được.
Du Lệ hơi suy tư, khẳng định ý tưởng của anh nên cũng ủng hộ ngay, “Đợi lúc nào rảnh, em và anh đi chọn cửa hàng nhé”
Đúng như ý nghĩa mấy từ chọn cửa hàng vậy, không cần phải đi thuê làm gì. Chử Hiệt vui vẻ ừm một cái.
Sau khi tới đoàn làm phim, Chử Hiệt bảo trợ lý Trịnh gói quả sóng bà tới phân cho người trong đoàn làm phim, đến đạo diễn Chung Nghệ Nam cũng được chia một cái. Chử Hiệt âm thầm quan sát những con người này đánh giá quả sóng bà, thấy bất kể là nam hay nữ, đều khen ngợi hết lời với quả sóng bà, thậm chí còn dò hỏi trợ lý Trịnh xem mua ở đâu nữa.
Chử tiên sinh lại càng thêm tự tin với việc mở cửa hàng bán quả sóng bà.
Trợ lý Trịnh cười bảo, “Đây là bánh mì của người bạn làm, chị Du chúng tôi thấy ăn ngon nên mang tới đây cho cả nhà nếm thử”
Phụ nữ trong đoàn làm phim đều không ai cự tuyệt nổi với hương vị của quả sóng bà, tuy hôm nay quả sóng bà có nhiều, nhưng cũng không thể đủ cho cả đoàn, mỗi người cũng chỉ được chia một hoặc hai cái, ăn mấy miếng thì đã hết, càng ăn càng thèm muốn ăn thêm, ồn ào bảo trợ lý Trịnh nhắn tin cho bạn cô nàng, lần sau sẽ mang điểm tâm tới, họ sẵn sàng chi tiền.
Trợ lý Trịnh đành đồng ý, thầm liếc nhìn qua Chử tiên sinh, thầm nghĩ nếu Chử tiên sinh thực sự muốn mở cửa hàng, chắc chắn tiền vào như nước, không cần Du Lệ bao nuôi nữa, khá tốt đó.
Thấy quả sóng bà được con người khen ngợi hết lời, Chử Hiệt liền nhắn cho Ma tộc A Kỳ Bác Nhĩ Đức, để gã lại chuẩn bị một ít quả sóng bà đưa tới.
Trong thành A Trát Bỉ Đặc, A Kỳ Bác Nhĩ Đức vô cùng buồn bực, tự dưng Áo Phỉ Nick lại cần nhiều quả sóng bà vậy để làm gì nhỉ?
Tuy buồn bực nhưng vẫn bảo cấp dưới chuẩn bị số lượng theo đúng yêu cầu của Chử Hiệt.
Ngày tiếp theo, A Kỳ Bác Nhĩ Đức phát hiện thấy Ma tộc tới lấy quả sóng bà, cuối cùng không nhịn được hỏi dò Đồ Nhĩ Tư.
Hiện giờ Đồ Nhĩ Tư đã thực sự ôm chặt lấy đùi Chử Hiệt rồi, chấn hưng toàn bộ Ma Đô, đã trở thành cấp dưới trung thành của anh, lúc nào cũng để ý tới lời dặn dò của Chử Hiệt. Đối mặt với sự dò hỏi của A Kỳ Bác Nhĩ Đức, Đồ Nhĩ Tư dùng một giọng nói đầy sùng bái bảo, “Chử tiên sinh chuẩn bị mở một cửa hàng bán quả sóng bà ở thế giới nhân loại, muốn tóm gọn kinh tế trong thế giới loài người”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “….”
Anh là con khỉ được sai tới chọc ta sao?
**
Sau khi quyết định mở cửa hàng bán quả sóng bà, Du Lệ lập tức cho người đi chuẩn bị.
Chuyện mở cửa hàng này dĩ nhiên không cần họ tự mình ra tay, chỉ cần giao cho cấp dưới làm là ổn, Du Lệ mời được một người phụ trách chuyên nghiệp chuyên phụ trách chuyện này, Chử Hiệt là ông chủ chỉ cần cung cấp quả sóng bà và thu tiền là ổn.
Rốt cuộc trong cửa hàng chỉ cần bán một loại hàng, thêm nữa lại không cần phải mời một đầu bếp, mở cửa hàng là chuyện vô cùng đơn giản.
Hai người thương lượng xong, đã chọn tên “Tiệm bánh mì sóng bà” cho cửa hàng, vô đơn giản thô bạo.
Trợ lý Trịnh thì không hiểu vì sao lại chọn cái tên kỳ quái và vô cùng rối rắm như thế, tiếc là cô nàng có hỏi cũng chẳng hỏi ra cái gì.
Sau khi giao cửa hàng cho người chuyên nghiệp, Du Lệ lại cần mẫn đóng phim “Gió vùng quê”
Trong đoàn phim “Gió vùng quê”, ngoài Du Lệ là nữ chính ra, thì nam chính là ảnh đế Hướng Tu Vinh, tuổi chừng 30, là một nam nhân có mị lực nhất đang ở thời kỳ hoàng kim, vừa tới đoàn làm phim đã khiến cho một đống các cô gái gào thét chói tai, đến cả nữ thứ trong phim, và nữ số 3 cũng không nhịn được kéo tới làm quen.
Ngày nào lúc Hướng Tu Vinh đến đoàn làm phim, cũng được một đống phụ nữ nhiệt tình thăm hỏi.
Hướng Tu Vinh rất lễ độ và ôn tồn ứng phó xong với một đám phụ nữ, ánh mắt bất giác nhìn lên người Du Lệ đang cầm kịch bản cách đó không xa.
Cô ngồi dưới cây dù che nắng, đầu hơi cúi, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn như thiên nga, mặc trên người bộ váy áo cổ, không ảnh hưởng tới vẻ xinh đẹp của cô tý nào. Cô ngồi ở đó, yên tĩnh như một bức tranh, chung quanh có đám nhân viên đi đi lại lại, cứ như làm nền cho cô vậy, động tĩnh của họ tôn cô lên, càng khiến cô trở nên không giống người thường.
Giới giải trí bảo lớn không lớn mà nói nhỏ thì không nhỏ, đi đi lại lại cũng chỉ có chừng ấy người.
Là một nữ thần Lệ Chi có giá trị nhan sắc, Hướng Tu Vinh dĩ nhiên không xa lạ, tuy bên ngoài nói cô là một bình hoa, nhưng mấy ngày này đóng phim, Hướng Tu Vinh phát hiện ra kỹ thuật diễn xuất của Du Lệ còn tốt hơn so với tưởng tượng nhiều, thêm nữa thái độ đóng phim của cô nghiêm túc vô cùng, lúc nghỉ cũng cầm kịch bản suốt, cố gắng hơn những người trẻ tuổi rất nhiều.
Phụ nữ nghiêm túc càng có mị lực, lại càng không cần phải nói tới người phụ nữ vừa nghiêm túc lại vừa xinh đẹp nữa.
Hướng Tu Vinh đi tới, cất tiếng chào hỏi Du Lệ. Du Lệ ngước mắt từ kịch bản lên nhìn, chớp chớp đôi mắt cũng lễ phép đáp lại một câu.
Hướng Tu Vinh nói mấy câu với cô, cũng không dừng lại lâu, dường như chỉ là chào hỏi có lệ như mấy nhân viên đoàn làm phim với nhau thôi vậy, sau đó thì rời đi. Du Lệ cũng không để ý, lại tiếp tục xem tiếp kịch bản.
Trợ lý Trịnh đứng bên nhìn theo Hướng ảnh đế, lại nhìn nhìn Chử tiên sinh ở bên, trong lòng lập tức có cảm giác kỳ quái.
Thanh danh của Hướng Tu Vinh trong giới giải trí lúc nào cũng tốt, với ai cũng đều giống nhau, rất khó nhìn ra anh ta đối xử đặc biệt với ai đó, nhưng theo trợ lý Trịnh cảm thấy, mỗi ngày Ảnh đế Hướng đến đoàn làm phim đều trong lúc lơ đãng lại chạy tới trước mặt chị Du để xác nhận sự tồn tại của mình.
Loại cảm giác ấy bắt đầu từ lúc Du Lệ cùng Hướng Tu Vinh phối hợp đóng phim với nhau lại càng rõ hơn.
Trợ lý Trịnh không kìm được nhìn thoáng qua Chử tiên sinh không rõ đã thả di động ra từ bao giờ đang nghiêm túc quan sát Du Lệ đóng phim, bối rối nghĩ ngợi, Chử tiên sinh rốt cuộc có phát hiện ra bạn gái của anh ấy đang bị người đàn ông khác nhòm ngó không đây ta?
Nhưng ngẫm lại Du Lệ chính là người có vị trí về nhan sắc đứng vững trong giới giải trí, chưa từng bị tai tiếng, luôn giữ mình trong sạch từ khi bước chân vào tới nay, chưa từng có đồn thổi chuyện linh tinh rối rắm gì, tuy từng nghe đồn là đằng sau cô có người chống lưng cho, có thể là vị cha nuôi hay một kẻ có tiền nào đó, nhưng vẫn chưa được chứng thực, thêm nữa, có quan hệ rất tốt với người đại diện An Như, luôn đặt hình tượng Du Lệ lên đầu.
Một Du Lệ như thế được nam nhân ưu tú coi trọng cũng là chuyện bình thường.
Tiếc là nghệ sỹ nhà bọn họ có bạn trai rồi, thêm nữa giá trị nhan sắc bạn trai lại tuyệt đối có thể đứng đầu bảng trên cả minh tinh trong giới giải trí, như ảnh đế Hướng ở trước mặt anh ấy thì chẳng là gì cả.
Trong lúc trợ lý Trịnh đang so sánh sự đối lập giữa Chử Hiệt với ảnh Đế Hướng, tự dưng Chử Hiệt quay đầu liếc nhìn cô nàng một cái, khiến trợ lý Trịnh đột nhiên hơi chột dạ, cứ tưởng anh biết mình đang nghĩ gì, định nói gì đó lại thấy tầm mắt anh lướt nhẹ xẹt qua cô nàng, nhìn ra bên ngoài.
Trợ lý Trịnh cũng nhìn theo, ngoài mấy nhân viên công tác và một số ít diễn viên đang vây xem ra thì không thấy gì hết.
Chử Hiệt đứng dậy, nói với trợ lý Trịnh, “Cô ở đây nhìn, tôi đi một lát”
“Hả?”
Trợ lý Trịnh đang định hỏi anh xem đi đâu, lại thấy anh bước từng bước dài đi mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT