Eidtor: Diệp Hạ
Giang Cảnh Bạch thở gấp, Nam Việt dán vào chóp mũi y thân mật cọ cọ, hormone mạnh mẽ như một luồng nước nóng chen chúc tiến vào lục phủ ngũ tạng y, làm khí quản như bị lửa đốt, không chỉ không thể hít thở, còn làm cơ thể ngứa ngáy không thôi.
Tay Nam Việt vững vàng chế trụ hông y, bắp đùi gót chân Giang Cảnh Bạch mềm nhũn, không thể đứng nổi.
Y không giãy giụa nữa, nghiêng đầu dựa vào người Nam Việt, lập tức cảm thấy dễ thở hơn nhiều.
Hai người đã tắm rửa sạch sẽ sau khi ăn cơm tối, lúc này Nam Việt mặc áo cổ tròn ngắn tay Giang Cảnh Bạch mua cho, cổ áo rộng rãi hơn áo sơ mi không ít, một vùng da thịt lộ ra, vừa vặn Giang Cảnh Bạch áp lên.
Nam Việt cảm giác một mảng nhỏ da thịt nóng hầm hập, không khó tưởng tượng ra bộ dáng mặt đỏ tai hồng của thanh niên.
Hắn cười nhẹ một tiếng, sờ sờ sau đầu Giang Cảnh Bạch, thuận thế ôm người vào.
Hô hấp dần dần vững vàng, tim lại vẫn cứ không chịu an phận.
Giang Cảnh Bạch bị Nam Việt vuốt lông như có như không, mới cảm thấy một chút ấm áp ngọt ngào, Nam Việt lại đột nhiên ấn lên thắt lưng y, chậm rãi xoa nắn.
Eo mông Giang Cảnh Bạch trước giờ mẫn cảm, Nam Việt nhấn xuống một cái, xương cốt y lập tức yếu mềm hơn nửa.
Lúc trước hôn rất kịch liệt, song phương đều có phản ứng.
Giang Cảnh Bạch cho là Nam Việt muốn làm chuyện kia, nuốt nước bọt một cái, nắm lấy tay Nam Việt sau lưng mình nói: "Nam Việt... em muốn ăn bưởi."
Không phải là y không muốn thân mật với Nam Việt, nhưng thật sự là không theo kịp nhịp điệu.
Tối hôm qua tuy nói thuận lợi làm đến cuối cùng, Giang Cảnh Bạch đã có thể thuần phục con ngựa khoẻ Nam Việt này, thế nhưng eo lại như bị bẻ gãy.
Việc trên giường là việc thử thách tố chất thân thể, dù Giang Cảnh Bạch thành người cưỡi ngựa, tinh lực và thể lực vẫn liên tục tiêu hao, không phải không xuất lực là có thể không mệt.
Eo y vẫn còn chua xót, nếu làm một lần nữa, vậy nguyên nhân y khóc đêm nay chắc chắn sẽ không chỉ vì kích thích và sảng khoái.
Nam Việt nghe Giang Cảnh Bạch nói, quả nhiên buông tay, nhường không gian cho y.
Thật ra Giang Cảnh Bạch đã hiểu lầm hắn, Nam Việt rất rõ tình huống thân thể của y, cho dù muốn cũng thành thật giấu kín.
Chỉ có điều lúc hai người hôn môi, Giang Cảnh Bạch ở thế phòng thủ, eo lưng không khỏi nghiêng về sau một ít, Nam Việt để ý thấy eo y run lên, vừa nãy chỉ muốn xoa bóp giúp y mà thôi.
Đáng tiếc mỹ nhân trong ngực, hắn không thể khống chế được phản ứng sinh lý, rõ ràng là ôn nhu săn sóc lại biến thành lưu manh giở trò.
Giống như việc vác súng ra ngoài vào ban đêm để tìm người hỏi đường, nhìn rất giống người có ý đồ khó lường, mặc dù mang một gương mặt nghiêm nghị chính kinh cũng không giống như đang làm chuyện đứng đắn gì.
Giang Cảnh Bạch cầm một miếng bưởi nhìn nhiều lần, không lập tức cắn xuống.
Nam Việt bóc bưởi rất đẹp, những múi bưởi đầy thịt trơn nhẵn, không thừa một chút sợi trắng nào.
Giang Cảnh Bạch đã từng lột bưởi rất nhiều lần, hoặc nhiều hoặc ít cũng bị nát một hai múi, không lần nào có thể lột hoàn hảo như Nam Việt.
Giang Cảnh Bạch thưởng thức xong, nhìn về phía Nam Việt, một đôi mắt sáng trưng, không cần mở miệng đã bày tỏ được sự bội phục.
Nam Việt tự nhiên rất hài lòng với phản ứng này, cúi đầu nhẹ nhàng mổ lên môi Giang Cảnh Bạch một cái, bưng đĩa ra hiệu y cùng mình rời khỏi nhà bếp.
Phòng để quần áo không khóa, ánh sáng tranh nhau chiếu ra ngoài hành lang.
Những dãy quần áo treo trong phòng đều ngăn nắp, trật tự, tương phản rõ rệt với hai chiếc túi giấy dựa vào tường, có thể thấy lúc Giang Cảnh Bạch chạy vào phòng bếp tìm Nam Việt có bao nhiêu vui sướng.
Nam Việt thấy thế cười cười, quay đầu nhìn Giang Cảnh Bạch ngại ngùng phía sau, đẩy cửa phòng ngủ chính: "Cầm treo lên đi."
Giang Cảnh Bạch gật đầu, nhấc túi giấy lên, đi vào phòng để quần áo ánh đèn chói lọi, không nhịn được ngừng bước chân, nhìn quanh cả phòng một lần, trong lòng vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Nam Việt đặt đĩa trái cây lên tủ đầu giường, quay lại đứng cạnh cửa phòng để quần áo, chờ y đi ra. (dphh___)
Lúc nhìn thấy nhiều quần áo như vậy, Giang Cảnh Bạch chỉ lo kinh ngạc, không cẩn thận xem xét, bây giờ nhìn một lần nữa, lại chú ý tới đồ treo trong tủ cũng không phải tất cả đều là nhân vật y từng cos, trong đó có mấy bộ y chưa từng mặc, tỷ như gian tủ quần áo cổ phong này.
Giang Cảnh Bạch cách nó khá gần, nghĩ mình nhìn nhầm rồi, cầm quần áo trên tay quan sát.
"Là danh sách cho học kỳ sau của em vào năm thứ tư đại học," Nam Việt chủ động giải thích, "Không biết em có mặc cái nào, vì vậy đã chuẩn bị hết."
Nam Việt đã tìm hiểu về cosplay, thế nhưng hắn chỉ đặt tất cả sự chú ý lên người Giang Cảnh Bạch, rất nhiều từ trong vòng vẫn chưa quen thuộc, "cos" hóa thành một chữ "mặc" đơn giản.
Giang Cảnh Bạch nghe vậy nhớ ra rồi.
Trước đây y có thói quen tổng kết cuối năm và lập kế hoạch mới cho năm sau trên weibo, sau khi tốt nghiệp vì mải lo quản lý chuyện cửa hàng hoa, không còn thời gian nhàn hạ, gần hai năm nay đã không lên kế hoạch nữa.
Giang Cảnh Bạch sửa sang quần áo xong, đi về phía Nam Việt: "Vốn định cos cùng bạn bè trong câu lạc bộ, nhưng lúc đó đa số mọi người đều bận rộn chuẩn bị tốt nghiệp, tiến độ luận văn không giống nhau, chờ lúc rảnh rỗi thì cũng đến ngày lễ, chỗ ngoại cảnh có quá nhiều khách du lịch, phòng chụp ảnh lại bị người khác thuê rồi, nên chuyện này chỉ đành gác lại."
Trước tốt nghiệp thì bận, sau khi tốt nghiệp càng bận rộn hơn, gác lại gác lại, kế hoạch cũng bị kéo dài vô thời hạn.
Chờ Giang Cảnh Bạch đi tới bên người, Nam Việt mới tắt đèn, cùng y tiến vào phòng ngủ chính: "Nếu sau này cần gì thì có thể tìm Cảnh Văn Khuynh."
Cảnh Văn Khuynh?
Giang Cảnh Bạch không hiểu.
"Tân Á có mấy trường quay, rất thuận tiện." Nam Việt nói.
Tân Á là một trong số ít công ty giải trí ở trong nước có nền tảng điện ảnh và truyền hình chuyên dụng, Giang Cảnh Bạch có nghe nói qua.
Các cơ sở điện ảnh, truyền hình trong nước có quy mô lớn đều được nhà nước phát triển làm dự án du lịch, trở thành danh lam thắng cảnh để tham quan, cơ sở của Tân Á có quy mô thiên về nhỏ, chủ yếu để quay phim truyền hình, ngoại trừ việc quay phim cùng video tuyên truyền, đây còn là địa điểm quay chụp các hoạt động sinh hoạt và tập luyện của các thực tập sinh, cuối năm sẽ đóng cửa để quay chương trình chọn lựa thần tượng.
Với một cơ sở điện ảnh và truyền hình đầy đủ như vậy, quay chụp cosplay đương nhiên rất thuận tiện, nhưng vấn đề là, phải bỏ tiền nha.
"Không cần lãng phí như vậy, em chỉ là tùy tiện vui đùa một chút mà thôi." Giang Cảnh Bạch vội vàng từ chối.
Thái độ của y với cosplay rất nghiêm túc, nhưng so với việc quay phim của đoàn thì chẳng khác nào đùa giỡn.
"Em thích là được." Nam Việt không nói dư thừa, chỉ nhắc nhở y, "Anh chỉ là cho là, nếu trong nhà có thể cung cấp điều kiện tốt hơn cho em, thì sẽ đỡ phiền phức hơn là thuê bên ngoài."
Giang Cảnh Bạch: "..."
Trong nhà cung cấp điều kiện, nghe lời này...
Nếu không phải Nam Việt nhắc nhở y cũng đã quên mất, người đàn ông trước mắt này mới là ba ba chân chính của giải trí Tân Á.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Việt: Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi.
Kịch bản:... Anh tỉnh táo một chút, diễn viên của chúng ta không có ai họ Vương hết á!