Editor: Diệp Hạ
Hàng của họ chỉ có vài người, nhân viên lại nhanh nhẹn, xếp hàng không đến hai phút là xong.
Giang Cảnh Bạch nắm tay Nam Việt, toàn bộ hành trình chỉ nhìn bức tường trước mặt, cố gắng nhẫn cười.
Hành lang khu hoa quả không rộng lắm, lúc Nam Việt dắt y ra ngoài có chạm mặt với người khác, hai bên nghiêng người để đi, Giang Cảnh Bạch thừa dịp Nam Việt đi trước mà trộm cười một cái, sau đó đi về phía Nam Việt nắm tay hắn một lần nữa.
Các kệ hàng trong siêu thị được sắp xếp rất cẩn thận, rau củ quả, thịt, trứng, cá đều ở khu vực trong cùng, khách hàng sau khi mua xong đến quầy thu ngân để thanh toán phải đi qua các khu vực khác, rất nhiều người nhìn thấy những đồ vật khác đều bị kích thích, tiện tay mua chút đồ ngoài kế hoạch.
Giang Cảnh Bạch cùng Nam Việt đi được một nửa, trên tay đã nhiều hơn một lốc sữa chua.
Lượng khách vào giờ cao điểm rất đông, đi cũng chậm, nếu người trước có xe đẩy thì người sau phải dừng bước chờ một chút.
Giang Cảnh Bạch nhìn gian hàng khuyến mãi bên cạnh trong khi chờ đợi, bên trên có đặt đồ chơi, là mô hình xe đua điều khiển từ xa, màu sắc thân xe tươi tắn, thoạt nhìn còn rất ngầu.
Y đang nhìn dòng chữ trên hộp, một bàn tay nhỏ mũm mĩm đầy thịt đột nhiên duỗi tới, nhanh chóng ôm xe đua vào trong ngực: "Mẹ ơi con muốn mua!"
Là một cậu nhóc tầm năm, sáu tuổi.
"Mua mua mua, mua cái gì!" Mẹ của cậu nhóc rất hung dữ, chộp xe lại đặt về giá hàng, "Trong nhà còn ít đồ chơi sao? Con tính xem mình đã có bao nhiêu chiếc xe rồi. Lúc nhỏ thấy chiếc nào cũng thích rồi muốn mua, lớn rồi thì phải làm sao."
Người mẹ này nói chuyện quá có ý tứ, Giang Cảnh Bạch thiếu chút nữa cười ra tiếng, xoay mặt về phí Nam Việt không cho đôi mẹ con kia nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Nam Việt vốn dĩ không cảm thấy gì, vừa nhìn thấy đôi mắt cong cong của Giang Cảnh Bạch, không tự chủ được cười cùng y.
Cậu nhóc duỗi chân chơi xấu, bị mẹ nhắc nhở nhưng cũng không thành thật, ngẩng đầu nhìn chiếc xe, vô cùng đáng thương mà giãy dụa phản kháng.
Giang Cảnh Bạch nhìn đáy mắt nhóc chất đầy khát vọng, hạ thấp giọng nói với Nam Việt: "Lúc bé em cũng giống vậy, rõ ràng trong nhà có, thế nhưng lại muốn cái mới."
Cũng không phải chiếc nào cũng thích, chỉ là tính ham thích cái mới của trẻ con thôi.
Nam Việt nghe vậy nhìn về phía y, khóe miệng ngậm cười.
"Anh muốn nói cái gì?" Giang Cảnh Bạch nhìn ánh mắt hắn không đúng, lay tay Nam Việt.
Nam Việt không che giấu, đáp: "Anh nghĩ em không có hứng thú với xe."
Giang Cảnh Bạch không hiểu nhiều về các loại xe lắm, mua chiếc Macan cho Nam Việt cũng là nhờ bạn bè đề nghị, lúc thường cũng không nhắc về xe, Nam Việt thật không ngờ khi còn bé y cũng thích mô hình xe đua.
"Lúc đó còn nhỏ, có thích một chút." Giang Cảnh Bạch biết Nam Việt chỉ cái gì, liền cười rộ lên, "Nói ra thì anh đừng cười, khi còn bé em vẫn cho rằng xe nào cũng giống nhau."
Lúc đó xe cộ chưa phổ biến, những đứa trẻ khác đều có nhiều mô hình khác nhau, đứa nào cũng tràn đầy lòng hiếu kỳ, tự nhiên sẽ thắc mắc tên gọi của chúng.
Mà Giang Cảnh Bạch chỉ có một chiếc, y đã từng lấy hết dũng khí hỏi người lớn có thể mua một chiếc xe khác không, lại nghe bảo là tất cả đồ chơi đều giống nhau, nên cũng từ bỏ ý nghĩ, những chiếc xe máy thông thường trong mắt y đều là ô tô, sau này Giang Cảnh Bạch thấy nhiều hơn, nghe những bạn nhỏ khác thảo luận mới bừng tỉnh, thì ra ô tô cũng có nhiều loại như vậy.
Nam Việt nghe xong, suy tư.
Giang Cảnh Bạch đối diện với hắn, khó hiểu nhíu nhíu mày.
"Rất hiểu chuyện." Nam Việt thấy được ánh mắt dò hỏi, mở miệng nói.
Dù muốn cũng không quấy nhiễu làm loạn, chuyện này mà nói là rất đáng quý ở một đứa bé, nhưng lại hiểu chuyện đến mức làm hắn đau lòng.
Nam Việt nói tiếp: "Theo quan niệm giáo dục của gia đình, những đứa bé hiểu chuyện nghe lời sẽ được thưởng."
Đây là một lỗi sai mà hầu hết các bậc cha mẹ mắc phải, vì không chịu được đứa nhỏ trong nhà lăn lộn khóc lóc om sòm, nên muốn cái gì cũng mua cái đó, ngược lại bé con ngoan ngoãn lại không chiếm được cái gì.
Giang Cảnh Bạch phụt cười, có ý định đùa hắn: "Vậy anh định thưởng cho em cái gì? Xe đua điều khiển từ xa sao?"
Tròng mắt người trước mặt bắt đầu đảo loạn.
Nam Việt dẫn y đi lên phía trước, một tay nắm tay Giang Cảnh Bạch, một tay nhéo mặt y một cái: "Bây giờ em không cần nó nữa."
Giang Cảnh Bạch không để ý nhiều, cùng Nam Việt đến quầy thu tiền, không dừng ở bên ngoài mà chạy thẳng về nhà.
Ăn cơm tối xong, Giang Cảnh Bạch dọn dẹp bàn ăn, Nam Việt vào nhà bếp cắt bưởi mới mua.
Chờ khi Giang Cảnh Bạch bỏ hết chén đũa vào máy rửa bát, Nam Việt giả bộ bình tĩnh hỏi y: "Khi nào thì em chuyển trang phục và đạo cụ về nhà?" Giờ chỉ có hai bộ đồ C Giang Cảnh Bạch mang đi triển lãm là để ở trong nhà.
Vấn đề này đến khá bất ngờ.
Giang Cảnh Bạch sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Nam Việt ngốc nghếch vô cùng, thật giống như đang hỏi "Có thể không?"
Nam Việt đối diện y, ánh mắt trầm tĩnh, như là đang đáp "Còn phải hỏi?"
Ước mơ có một phòng để quần áo đột nhiên thành hiện thực, trong chốc lát Giang Cảnh Bạch không thể tiếp thu được, cao hứng thì cao hứng, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy lấn cấn.
Y đến gần Nam Việt, suy tính nói: "Đợi thêm hai ngày nữa đi, lúc đó trong cửa hàng không bận rộn, ban ngày em có thể tự mang về." Nói xong y dừng một chút, nhỏ giọng bổ sung, "Trước kia đã bán bớt, số còn lại không phải rất nhiều, một mình em là được rồi."
Nam Việt chuẩn bị phòng để quần áo lớn như vậy, chính là để chứa hết tất cả "trang bị" của Giang Cảnh Bạch, kết quả phòng để quần áo không có vấn đề, "trang bị" của y ngược lại là hỏng bét.
Nam Việt cũng không bất ngờ, hơi gật đầu, cầm dao cắt hai đầu quả bưởi: "Quần áo em mang đi G thị đã được tiệm giặt ủi đưa tới, anh không biết làm thế nào, lát nữa em đi xem đi."
Giang Cảnh Bạch chuẩn bị hai bộ cho sự kiện nhưng lại chỉ mặc một bộ, chất vải giặt tay dễ bị biến dạng, ngày thứ hai sau khi về nhà đã được đưa đến tiệm giặt ủi.
Giang Cảnh Bạch đáp một tiếng, dọn dẹp xong, sau đó đặt một cái đĩa cạnh Nam Việt đang lột thịt quả.
Đồ C đã giặt được đặt trong túi giấy, Giang Cảnh Bạch tìm được nó ở tủ quần áo chỗ huyền quan, xách thêm một túi đồ C khác trong phòng ngủ đi vào phòng để quần áo.
Lần trước lúc đẩy cánh cửa này ra, Giang Cảnh Bạch còn cho là mình đang cọ ánh sáng "tiền nhiệm" của Nam Việt, vừa hưng phấn lại có hơi khó chịu, bây giờ nghĩ lại... Hoàn toàn là tự mình ăn dấm chua của mình.
Sắc trời bên ngoài đã chuyển tối, trong phòng để quần áo cũng đen sì.
Giang Cảnh Bạch mò công tắc trên vách tường, chỉ ấn hai cái ngoài cùng bên trái.
Y có kinh nghiệm, vốn cho là lần này mình sẽ không kinh ngạc, kết quả khi đèn sáng lên, Giang Cảnh Bạch vẫn choáng váng đứng yên tại chỗ.
Căn phòng thiết kế tinh xảo, ánh đèn sáng chói, hết thảy đều là bộ dáng quen thuộc trong ký ức.
Giang Cảnh Bạch đã chuẩn bị tâm lý cho ánh đèn chói loà này, nhưng nó chỉ giới hạn ở phòng để quần áo, không bao gồm tủ quần áo đã được lấp đầy.
Tác giả có lời muốn nói:
Phòng để quần áo: Ta, Ni Cổ Lạp Tư · phòng để quần áo, bắt đầu từ hôm nay đã có họ tên.