Editor: Diệp Hạ

Thanh âm Nam Việt rất trầm, suýt chút nữa là Giang Cảnh Bạch đã không thể nghe rõ hắn nói cái gì.

Buổi liên hoan sau khi hai người vừa kết hôn kia, Nam Việt say rượu quá lợi hại, trước khi ấn Giang Cảnh Bạch lên gương, cả người giống như một đứa trẻ to xác, cứ bám dính không thôi.

Trước và sau khi say tương phản rất lớn, Giang Cảnh Bạch ấn tượng đặc biệt sâu sắc, Nam Việt vừa vào cửa đã dùng ánh mắt như vậy nhìn y, lúc cởi áo tiến vào phòng khách cũng ngoan không chịu được, Giang Cảnh Bạch biết hắn uống không nhiều lắm, nhưng vẫn không tự chủ được mà vỗ vỗ nhẹ lên lưng hắn.

Nghe thấy một câu như vậy, Giang Cảnh Bạch cũng không vỗ nổi nữa.

Không được ly hôn, sao lại nói câu này?

Giang Cảnh Bạch nhíu mày, ánh mắt mờ mịt.

Nam Việt ôm chặt lấy y, cơ bắp căng chặt.

Giang Cảnh Bạch bị hắn ghìm vào trong ngực, cảm thấy ngột ngạt, nhất thời không biết là bị mùi rượu hay hormone ngăn chặn khí quản, bị Nam Việt ghìm đến không thở nổi.

"Sao lại nói chuyện này, ai nói với anh chuyện ly hôn?" Giang Cảnh Bạch thấy buồn cười, thử chống hai tay lên trước ngực, giảm bớt áp lực.

Nam Việt cho là y muốn đẩy mình ra, vững vàng ôm chặt Giang Cảnh Bạch không chịu buông tay.

Giang Cảnh Bạch không còn cách nào, nhẹ giọng thương lượng: "Nam Việt, anh buông em ra có được hay không? Em đi rót cho anh cốc nước."

Nam Việt không trả lời, dùng hành động nói cho y biết, không chịu đâu.

Giang Cảnh Bạch nắm lấy áo sơ mi bên hông Nam Việt, trong lòng mềm mại lại buồn cười, giải thích nguyên nhân rõ ràng: "Anh ôm quá chặt, em khó chịu."

Nam Việt nghe vậy quả thực thả lỏng lực tay.

Hắn đã được rèn luyện, lực cánh tay khá mạnh, ngày thường cũng không có chỗ nào cần dùng lực nên không hiện ra cái gì, ở trên giường với Giang Cảnh Bạch lại không dám dùng sức, nhưng vừa rồi tình thế cấp bách, hắn thực sự không rảnh để ý đến chuyện khác, chỉ muốn ôm chặt người không buông, giờ bị nhắc nhở mới cân nhắc đến điểm ấy.

Giờ hắn không còn siết chặt nữa, nhưng Giang Cảnh Bạch vẫn không đẩy hắn ra.

Tần suất hô hấp của Nam Việt trở nên rất chậm, mỗi một lần thở ra đều có hơi nặng nề, cần cổ Giang Cảnh Bạch bị cỗ nhiệt nóng bỏng kia phun lên, nếu không phải vai Nam Việt vẫn rất vững vàng, không giống vẻ run rẩy của người đang khóc, Giang Cảnh Bạch còn hiểu lầm đối phương đang úp mặt vào vai mình lén khóc.

Nhưng mặc dù bây giờ không khóc, y nghe những tiếng thở dốc kia cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng mềm nhũn, không nỡ đẩy người đàn ông ra, để người này một mình ở phòng khách.

"Không phải là nói đừng suy nghĩ nhiều rồi sao?" Giang Cảnh Bạch không vỗ hắn nữa, hai tay luồn dưới cánh tay Nam Việt, ôm vai đối phương từ phía sau, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói chuyện cùng hắn, "Anh bảo em chờ anh về, chính là để nghe anh nói một câu không đầu không đuôi như vậy?"

Lúc ở ngoài Nam Việt bị chất rượu làm cho nửa mơ nửa tỉnh, nhưng lý trí vẫn còn dùng được, sau khi về nhà đứng trước mặt Giang Cảnh Bạch, phòng tuyến tâm lý mới dỡ xuống, lại bị ôn nhu dỗ dành một hồi, đối phương vừa cất tiếng nói, cảm giác ủy khuất chưa từng xuất hiện tám trăm năm nay lại nổi lên.

Cái gì gọi là không đầu không đuôi?

Cũng đã chuẩn bị giấy tờ đặt ở bên bàn trà rồi, đừng tưởng rằng dùng khay trà che lại là hắn không thấy.

Lúc Nam Việt còn chưa trở lại, Giang Cảnh Bạch cứ suy nghĩ làm sao để mở lời, làm sao để nói rõ ràng từng vấn đề, nếu có một đáp án y không thể tiếp thu thì nên xử lý cuộc hôn nhân này như thế nào, rồi làm sao để tiến vào lãnh địa riêng tư của Nam Việt, hiểu rõ hắn hơn một chút.

Y suy nghĩ nhiều như vậy, đâu còn thừa tâm tư đặt lên tờ đơn ly hôn của Lưu Vũ Thần, y vừa về nhà đã in ra ba phần, không phải là vì lo lắng mình không cẩn thận sẽ quên sao?

Giang Cảnh Bạch không ngờ Nam Việt lại nhìn đơn ly hôn của người khác rồi tự mình thêm tiết mục ly hôn này vào.

"Được rồi, anh ngồi xuống uống chút nước, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta... sẽ nói những chuyện khác." Giang Cảnh Bạch nói xong cũng tự buồn cười.

Người bị lừa gạt là y, người chẳng hay biết gì là y, người đánh vỡ chân tướng bị động tiếp thu tất cả những thứ này vẫn là y, vốn tưởng rằng sau khi thẳng thắn nói chuyện, mình đã bắt đầu hiểu rõ tiên sinh cùng mình ân ái sớm chiều, kết quả phát hiện, đối phương vẫn hoàn toàn xa lạ.

Loại cảm giác khuyết thiếu an toàn này thật hỏng bét, Giang Cảnh Bạch mới phải là người suy nghĩ nhiều cần được an ủi.

Mà từ lúc đánh vỡ chân tướng kia, vị trí của y và Nam Việt cư nhiên lại hoán đổi.

Giang Cảnh Bạch nghĩ đi nghĩ lại, không thể giải thích được vì sao lại cảm thấy nguyên nhân Nam Việt lừa y sẽ không phải là đáp án y sợ sệt, ít nhất không phải là hướng đi y không muốn đối mặt.

Y thu hai tay lại, chậm rãi lui ra từ trong lồng ngực của hắn.

Có thể là cái ôm an ủi kia của Giang Cảnh Bạch có tác dụng, lần này Nam Việt đã ngoan ngoãn nghe theo, chỉ là khi rời khỏi người Giang Cảnh Bạch, làm bộ lơ đãng rũ mắt nhìn bên cạnh một cái.

Hắn thân cao, dù rũ mắt xuống cũng không che lấp được bao nhiêu.

Giang Cảnh Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, nhận ra đôi mắt kia có hơi đỏ.

Y bị màu đỏ nhàn nhạt kia làm sửng sốt, chân đang muốn nhấc lên lại dính vào sàn nhà.

—— thì ra không phải hiểu lầm.

Lòng Giang Cảnh Bạch giật giật, dùng tay ôm mặt Nam Việt, ngón tay vuốt nhẹ mí mắt hắn: "... Anh đoán mò cái gì vậy?" Y dừng một chút, nói tiếp, "Có thể đi tới bước đó hay không phải nói chuyện trước đã chứ?"

Động tác này Nam Việt vẫn thường xuyên làm với Giang Cảnh Bạch, Giang Cảnh Bạch hoàn toàn không ý thức được mình đã học được nó một cách tự nhiên, sử dụng nó để vuốt lông Nam Việt.

"Em đã hứa sẽ tin anh." Nam Việt mặc y xoa mặt, ngữ khí thanh lãnh trấn tĩnh tựa như người đỏ mắt không phải hắn vậy.

Giang Cảnh Bạch gật đầu, thừa nhận: "Đúng."

Trước khi tách ra ở Toà nhà Thế kỷ, xác thực y đã đồng ý với câu "Em tin anh" của đối phương.

Giang Cảnh Bạch không phải không thừa nhận, nhưng vì chuyện kia xảy ra quá bất ngờ, y rất khó tín nhiệm Nam Việt trăm phần trăm, gật đầu chỉ vì muốn dỗ hắn đi làm.

Nam Việt nhìn y, im lặng.

Ánh mắt người đàn ông trầm tĩnh, Giang Cảnh Bạch không hiểu gì, bị nhìn cho mờ mịt.

"Được," Nửa ngày sau Nam Việt mới than nhẹ một tiếng, giơ tay áp lên mu bàn tay Giang Cảnh Bạch, "Nói chuyện xong mới quyết định, đây là em nói."

Hắn nói xong cúi đầu, phá vỡ cách biệt chiều cao của hai người, áp trán mình lên trán Giang Cảnh Bạch, nói từng chữ kiên định rõ ràng: "Như vậy, bắt đầu từ bây giờ, em tiếp tục bảo trì sự tin tưởng với anh, anh phụ trách làm chúng nó vĩnh viễn không được sử dụng."

Hương rượu từ Nam Việt quanh quẩn ở chóp mũi, Giang Cảnh Bạch nghe thấy giọng nói trầm thấp kia, nheo mắt lại vì hơi thở nóng bỏng.

Nam Việt muốn y tin cái gì, Giang Cảnh Bạch rõ ràng, nhưng "chúng nó" không được sử dụng là chỉ cái gì, Giang Cảnh Bạch nghĩ mãi không ra.

Y yên lặng nối những câu đối phương nói lại, lại nhớ lại những động tác sau khi Nam Việt đi vào nhà, nhớ đến cảnh Nam Việt đứng gần bàn trà, Giang Cảnh Bạch theo bản năng nhìn qua, nhìn thấy đồ vật dưới khay trà, sương mù trong đầu dần dần tản đi.

Giang Cảnh Bạch nhìn vào mắt Nam Việt một lần nữa, há miệng giật giật đôi môi, chưa nói được chữ nào đã bật cười.

Nam Việt không hiểu tại sao y cười, lông mày hơi nhíu lại.

Giang Cảnh Bạch thu liễm ý cười, đang muốn giải thích, lại nghe chuông cửa vang lên, có người đến nhà.

Tính toán thời gian, có lẽ cửa hàng hoa đã đóng cửa được mười phút.

Giang Cảnh Bạch đoán được người đến là ai, rút tay khỏi lòng bàn tay Nam Việt, nắm chặt cổ tay của đối phương: "Đề tài này tạm dừng ở đây đi."

Y nói xong cầm những thứ khơi ra phong ba lên, cố ý nắm tay Nam Việt ra huyền quan.

Mở cửa, Lưu Vũ Thần đeo túi nhỏ đứng ở ngoài, mặt đầy áy náy: "Ông chủ, thật ngại quá, đã trễ thế này mà còn tới quấy rầy." Nói xong nàng liền gật gật đầu với Nam Việt xem như chào hỏi.

"Không sao, không cần khách sáo như vậy." Giang Cảnh Bạch cười cười, đưa ba tờ đơn ly hôn trong tay cho nàng, "Lát nữa em có thể đi ra bằng cửa bắc, chỗ đó cách toà nhà Dương Quang gần hơn, đỡ phải đi đường vòng."

"Vâng." Lưu Vũ Thần tiếp nhận đơn thỏa thuận, gấp gọn lại cất vào trong tú, "Cảm ơn ông chủ, vậy em đi trước, hai người nghỉ sớm một chút."

Giang Cảnh Bạch tạm biệt nàng, giữ cửa đợi Lưu Vũ Thần đi khuất mới đóng lại, xoay người buồn cười nhìn Nam Việt.

Từ lúc y đưa đơn thỏa thuận cho người khác là Nam Việt đã biết được chuyện gì xảy ra, hắn biết Giang Cảnh Bạch cố ý kéo hắn lại đây, đối diện với thanh niên một giây lại không tự chủ dịch tầm mắt.

Giang Cảnh Bạch nhếch khóe miệng, dắt Nam Việt trở lại, chỉ chỉ ghế sô pha: "Ngồi đi."

Nam Việt không nói tiếng nào, ngồi xuống.

Giang Cảnh Bạch rót nước ấm vào cốc, còn cắt thêm hai lát chanh cho vào.

Nam Việt nhìn y từ xa, cuối cùng cũng không lẽo đẽo theo sau giống như trước đây nữa.

Chờ Giang Cảnh Bạch đi ra, đẩy ly nước đến trước mặt hắn, Nam Việt không cần y nhiều lời, tự giác bưng lên uống.

Không gian yên tĩnh.

Giang Cảnh Bạch ngồi đối diện Nam Việt, mỉm cười nhìn hắn mặt không cảm xúc uống nước chanh.

Lúc chiều y nghĩ, cuộc nói chuyện này phải thật nghiêm túc, thậm chí là có thể gọi là nghiêm trọng, nhưng bây giờ, từ đầu tới đuôi đều đi ngược nhạc dạo nên có.

Giang Cảnh Bạch đã bình tĩnh lại, Nam Việt cũng bớt căng thẳng hơn.

"Còn muốn uống thêm không?" Thấy Nam Việt thả cốc nước xuống, Giang Cảnh Bạch hỏi hắn.

Nam Việt ngồi ngay ngắn: "Không cần."

Giang Cảnh Bạch chớp mắt, nhịn cười quay lại đề tài: "Không được sử dụng, là cái gì không được sử dụng?"

Nam Việt: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Việt: Chỉ cần làm mặt không cảm xúc, không ai có thể nhìn ra tôi lúng túng:)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play