Editor: Diệp Hạ

Giang Cảnh Bạch thay quần áo xong, trực tiếp rửa mặt ở phòng vệ sinh phòng ngủ chính.

Tốc độ rửa mặt của y rất nhanh, trước sau không tới năm phút đồng hồ.

Lúc y chuẩn bị xong đẩy cửa ra, đập vào mặt chính là một hương thơm nức mũi.

Tay Giang Cảnh Bạch dừng lại một chút.

Mùi hương này cũng không giống như thức ăn nhanh mua ngoài hàng quán.

Nhà bếp là dạng bếp mở, Giang Cảnh Bạch đi vào phòng khách liền thấy hơn nửa tình hình bên trong.

Nam Việt đưa lưng về phía y, khom lưng đứng ở mép bàn, mơ hồ có hơi nước bay từ tay hắn lên.

Giang Cảnh Bạch bước lên phía trước vài bước, đổi góc nhìn.

Nồi đất đang sôi ùng ục, hơi nước bay lên trắng xoá, bên cạnh có một cái bát sứ trắng nõn, dưới đáy bát là một tầng cá mỏng manh.

Tay trái Nam Việt cầm muôi cháo, múc cháo ra cũng không vội rót vào trong bát.

Đầu tiên y dùng đũa khuấy trong muôi một vòng, tinh tế gắp ra từng sợi gừng, tiếp đó cháo nóng mới được tiếp xúc với cá.

Hương vị nhất thời xông thẳng vào chóp mũi.

Lần này Giang Cảnh Bạch mới thật sự cảm thấy mình đói bụng.

Cùng với cảm giác đói bụng, tâm lý sinh ra một chút xấu hổ.

Tối hôm qua chiếm giường lớn của Nam Việt, tỉnh lại còn bị đối phương giành việc làm đồ ăn sáng.

Giang Cảnh Bạch nhắm mắt lại, hối hận không đặt đồng hồ báo thức sớm hơn nửa giờ.

Nam Việt vừa nghe tiếng bước chân phía sau trở nên nhẹ nhàng, đoán là Giang Cảnh Bạch đang ngẩn ngơ gì rồi.

Hắn không khỏi tưởng tượng ra một con thỏ đang rũ đôi tai màu vàng xuống, hơi buồn cười, mở miệng kêu: "Cảnh Bạch."

"A...Ừm."

Thỏ vàng trợn trợn mắt lên, xoay vòng vòng nhìn về phía hắn.

"Thuận tiện giúp tôi rán chút bánh trứng được không?" Nam Việt cũng không ngẩng đầu lên, "Tôi không rảnh tay."

"Được!"

Lỗ tai thỏ lập tức dựng thẳng trở lại.

Nam Việt dùng cằm chỉ chỉ hướng tủ: "Giá đằng sau còn một cái tạp dề, đi lấy đi."

Giang Cảnh Bạch đáp một tiếng, buộc chặt tạp dề đứng ở một đầu bếp khác.

Y thuần thục tráng dầu quanh chảo, rán ra bánh trứng vàng óng đẹp đẽ.

"Tay nghề không tồi." Nam Việt khích lệ một câu, bưng cháo ra bàn ăn.

Có thể giúp đỡ làm điểm tâm làm tâm lý Giang Cảnh Bạch thoải mái hơn rất nhiều.

Y nghe vậy mở to mắt, nhìn phía bàn ăn bên kia.

Nam Việt vừa vặn quay người lại, Giang Cảnh Bạch trực tiếp đối mặt với cái tạp dề in hình cún bự siêu cấp đáng yêu trên người hắn.

Lại nhìn Nam Việt một mặt nghiêm túc thận trọng.

Giang Cảnh Bạch nhanh chóng cúi đầu, sợ mình cười ra tiếng.

Rán xong mấy cái bánh, Giang Cảnh Bạch ngồi xuống đối diện Nam Việt.

Y nhìn thấy bát cháo nóng, ánh mắt hơi động.

Những sợi trứng rán vàng nhạt cùng bánh quẩy xốp giòn nổi ở bên trên, phía dưới mơ hồ còn một ít tôm và sò.

Hổ thẹn qua rồi, lúc này y mới chú ý tới Nam Việt nấu chính là cháo hải sản.

Nam Việt ngay lúc y còn ngây người đã động đũa trước: "Nếm thử xem, có giống mùi vị của sư phụ ở nhà ăn nấu không."

Giang Cảnh Bạch không nghĩ mình mấy ngày trước lúc ăn cơm thuận miệng nói một câu, làm Nam Việt nhớ cho tới bây giờ.

Y ăn một muỗng, mắt sáng lên: "Ăn ngon."

Cháo sền sệt trơn trượt, kết hợp với bánh quẩy giòn giòn, mùi vị này ngon hơn so với nhà ăn nhiều.

Giang Cảnh Bạch khen xong lại cảm thấy chỉ khen hai chữ quá đơn giản, không đủ chân thành, bổ sung: "Dạ dày lợn(?) rất ngon, một chút mùi lạ cũng không có, lần đầu tiên tôi được ăn tươi như thế."

Nam Việt cười khẽ: "Em thích là được rồi."

Hắn vừa nói vừa gắp một miếng bánh trứng nhỏ, đưa vào trong miệng chậm rãi nghiền ngẫm.

Theo động tác, một đoạn cổ tay lộ ra ngoài.

Đường nét sắc bén, xương cổ tay rõ ràng.

Bên trên đeo một chiếc đồng hồ ánh kim, so với áo sơ mi cà vạt càng có cảm giác cấm dục.

Giang Cảnh Bạch bị hình ảnh này mê hoặc, không nhịn được chăm chú nhìn thêm.

Y liếc trộm cổ tay Nam Việt, Nam Việt cũng đang yên lặng đánh giá Giang Cảnh Bạch.

Mấy lần gặp gỡ lúc trước, Giang Cảnh Bạch đều là mặc trang phục đơn giản nhẹ nhàng, nhưng hôm nay phải đến cục dân chính đăng ký, cần chụp ảnh chứng nhận, Giang Cảnh Bạch hiếm thấy thay một bộ âu phục.

Cũng là áo sơ mi trắng, mặc trên người Nam Việt thì có cảm giác nghiêm túc thận trọng, nhưng khi lên người Giang Cảnh Bạch lại có loại cảm giác...quyến rũ không nói nên lời.

Lưng mỏng eo thon, da trắng mặt nhỏ.

Nam Việt đột nhiên cảm thấy may mắn vì sau khi tốt nghiệp Giang Cảnh Bạch không đến công ty làm việc, nếu như y mỗi ngày mặc chính trang đi làm, trời mới biết có thể bị biến thái nhìn chằm chằm hay không.

Dùng xong bữa sáng, Giang Cảnh Bạch xung phong nhận việc dọn dẹp.

Nam Việt cũng không giành, chỉ giúp mở máy rửa bát, sau đó xoay người ra phòng khách.

Chờ khi Giang Cảnh Bạch ra từ phòng bếp, Nam Việt ngoắc ngoắc tay với y.

Giang Cảnh Bạch đi tới, còn chưa tới trước mặt Nam Việt, Nam Việt đã bước lên, thay y đi hai bước còn lại.

Hormone đàn ông dày nặng lập tức tập kích, tiếng vào khoang ngực Giang Cảnh Bạch.

Nam Việt đưa tay chạm lên cổ áo của y, trực tiếp tháo cà vạt ra.

"Em thắt kiểu Windsor rất đẹp, " Nam Việt nói, "Nhưng mà tuổi em còn nhỏ, không thích hợp với kiểu thắt này."

Thì ra kiểu thắt cà vạt với tuổi tác cũng có liên quan đến nhau nha.

Giang Cảnh Bạch chớp mắt một cái.

Kiểu Windsor thuộc về kiểu thắt truyền thống nước Anh, trước đây vì cos một nhân vật hoạt hình có tính cách quý tộc nên y mới cố ý học.

Bình thường y rất ít khi mặc chính trang, tự nhiên không biết mấy thứ này.

Nếu không phải Nam Việt giải thích thêm vài câu, Giang Cảnh Bạch thiếu chút nữa đã nghĩ mình thắt cà vạt xấu đến làm nhân sĩ tinh anh không nhìn nổi.

Nghĩ tới đây, Giang Cảnh Bạch giương mắt chăm chú nhìn cằm người đàn ông, khẽ mỉm cười một cái.

—— cảm thấy Nam Việt tiên sinh thật hiểu biết.

Nam Việt bị y nhìn làm chột dạ một chút.

Kiểu thắt cà vạt phụ thuộc vào kiểu của cổ áo sơ mi, hiển nhiên không liên quan gì đến tuổi tác hết.

Hắn là bị dáng dấp nghiêm túc của Giang Cảnh Bạch làm ngứa ngáy, muốn làm chút gì đó khiến thanh niên không đoan chính quá mức mà thôi.

Nam Việt rũ mắt, ánh mắt rơi vào chóp mũi thon gọn của đối phương, ngón tay thon dài mạnh mẽ chuyển động trên dưới, ngắn ngủi vài giây đã thắt ra được một kiểu đơn giản.

Giang Cảnh Bạch: "..."

Thật nhanh, thật rối, thật lợi hại.

Nam Việt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đang muốn nhắc thời gian, liền nghe thấy Giang Cảnh Bạch phì cười, cười đến chỏm tóc nhỏ phía sau cũng rung rinh theo.

Nam Việt càng thêm chột dạ, biểu cảm cứng ngắc: "Làm sao?"

"Không có gì, tôi cười bản thân thôi." Giang Cảnh Bạch vung vung tay, rất nhanh đã ngưng cười, "Mới vừa rồi tôi còn muốn lén lút học anh một chút, kết quả tôi mới nhìn được bước thứ nhất thì anh đã thắt xong."

Nam Việt nhìn y, đột nhiên nở nụ cười.

Giang Cảnh Bạch vốn cho là hắn muốn nói "Muốn học không? Tôi dạy cho em."

Kết quả Nam Việt lại nói: "Muốn học cũng không dạy em."

Giang Cảnh Bạch: "... ???"

"Không cần phải học," Nam Việt nhấc áo khoác lên, chậm rãi mặc vào, "Tôi thắt cho em là được."

Giang Cảnh Bạch nghe được, bên tai nóng lên.

... Oa, Nam Việt tiên sinh mặc dù coi như không giống như là kiểu người lãng mạn, thế nhưng rất giỏi làm mấy thứ lãng mạn nhỏ trong lúc vô tình.

(Nếu bạn đang đọc dòng này ở một nơi không phải wattpad dphh___, thì làm ơn hãy quay về trang chính chủ đọc đi mà huhuhu)

——

Cục dân chính bắt đầu làm việc từ tám giờ sáng.

Giang Cảnh Bạch với Nam Việt đến đó cũng chỉ tám giờ mười lăm phút, chỗ chờ đăng kí kết hôn trong phòng có rất nhiều vị trí trống.

Hai người lấy số đi vào, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang, yên tĩnh một lát liền có vài tiếng hưng phấn đè nén.

Người đẹp đã ít gặp.

Một đôi người đẹp đi đăng ký kết hôn lại càng ít gặp.

Nam Việt nhìn chung quanh một lần, cúi người ghé vào bên tai Giang Cảnh Bạch: "Ngồi trước cửa sổ được không?"

Thật là nóng, tai Giang Cảnh Bạch giật giật: "Đều được."

Nam Việt không để y đi trước, chân dài tiến lên phía trước, vững vàng che chắn hết tầm mắt đánh giá của mọi người xung quanh.

Giang Cảnh Bạch đi theo phía sau hắn, tuy rằng thân hình cao lớn, sắc mặt thản nhiên, nhưng lại giống như cô dâu nhỏ.

Nhìn từ bên ngoài, hai người bọn họ một là mỹ nhân vẻ đẹp loá mắt, một là tinh anh lạnh lùng khó gần, sóng vai ngồi một chỗ, cả người như đang phát sáng,  hoàn toàn không hợp với trang trí đơn giản trong phòng chờ.

Người bên cạnh không khống chế được mà nhìn nhiều vài lần, nhưng đều ngại ngùng không bắt chuyện.

Đăng ký kết hôn chủ yếu là mất thời gian chỗ xếp hàng, đóng dấu ký tên lại không quá mấy phút.

Người chờ trong phòng nhiều, đi cũng nhanh.

Giang Cảnh Bạch cùng Nam Việt không đợi quá lâu liền bị gọi vào.

Hiện tại rất nhiều người khinh bỉ chỗ cục dân chính chụp hình không đẹp, tất cả đều tự mang ảnh.

Bên cạnh phòng đăng ký có một phòng nhỏ dùng để chụp hình, vắng ngắt, chỉ có một người đàn ông trung niên ngồi trước máy vi tính chơi đánh bài.

Hắn thấy có người tiến vào, cảm thán một tiếng nở nụ cười: "Đã lâu không gặp tên nhóc nào đẹp như vậy, ngồi bên kia đi."

Sắc mặt Nam Việt lạnh lạnh, ngược lại là Giang Cảnh Bạch hơi cười cười với hắn, cùng Nam Việt ngồi trước phông xanh.

Con người đều có xu hướng thích cái đẹp.

Người đàn ông hiếm thấy nghiêm túc chỉnh bảng phản quang, không có qua loa chụp một cái cho xong.

Hắn chụp xong rồi đi ra trước máy vi tính, nhìn bức ảnh in đẹp đẽ chép miệng một cái: "Lần đầu tiên thấy hiệu quả chụp ảnh tốt như vậy, vợ chồng son thật xứng, chúc hai người tân hôn vui vẻ nha."

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, hắn vừa nói câu này ra, ánh mắt người đàn ông bên cạnh thanh niên tóc vàng ôn hòa hơn rất nhiều.

Giang Cảnh Bạch tiếp nhận bức ảnh cười nói cảm ơn.

Phí chụp là ba mươi nguyên.

Nam Việt đã sớm chuẩn bị, động tác trả tiền như nước chảy mây trôi, giống như cầm tiền lâu thì sẽ bị bỏng tay vậy.

Nhận được tiền thừa, Nam Việt nghiêm túc bỏ vào một cái túi riêng, giống như để làm kỉ niệm vậy.

Bên ngoài, một đôi tình nhân đang đứng cãi nhau cách đó không xa.

Cô gái trừng mắt: "Nhuộm tóc chậm một ngày thì anh chết sao? Kiểu này cả đời em cũng không dám nhìn bức ảnh!"

Chàng trai mang cái đầu màu xanh dỗ dành.

"Em nói đi chụp ảnh trước thì anh ngại phiền, đến chỗ cục dân chính chụp thì anh lại làm cái kiểu ma quỷ này." Viền mắt cô gái chậm rãi đỏ lên, "Nào có ai đem đầu tóc nhuộm thành đủ mọi màu sắc rồi tới chụp ảnh chứng nhận, anh căn bản là không đặt chuyện kết hôn này vào mắt, hoàn toàn không xem trọng."

Giang Cảnh Bạch vừa vặn nhìn thoáng qua bọn họ, nghe được câu sau rất rõ ràng.

Y liếc mắt thấy mấy cọng tóc vàng của mình, trong lòng hồi hộp một chút.

Không đợi Giang Cảnh Bạch suy nghĩ gì, một bàn tay lớn liền đặt lên đỉnh đầu y, mang tính trấn an mà nhẹ nhàng vỗ vỗ.

"Không cần để ý" Nam Việt mắt nhìn phía trước, trầm giọng nói, "Em như vậy cực kỳ đẹp đẽ."

Tác giả có lời muốn nói: Nam Việt: Em kim mao, tôi lão cẩu, kim mao cẩu tử một đời một kiếp, ôm vợ mãi không buông tay.

Giang Cảnh Bạch (đọc kịch bản): Lĩnh chứng rồi? Vậy có phải nên cân nhắc đến chuyện ly hôn hay không?

Nam Việt (đè kịch bản lại): QAQ Không phải! Không có! Không thể!! Chúng ta sẽ không ly hôn!!

Viết tới đây đột nhiên nhớ tới, tổ hợp của Giang lão bản và Nam lão cẩu vừa vặn có thể gọi là kim mao cẩu tử ha ha ha ha ha (Nam lão cẩu là tên bạn thân anh Việt gọi ảnh, tóc em Bạch màu zàng, chó lông zàngg =))))

Đây là một giống chó

Golden Retriever

Thắt cà vạt kiểu Windsor

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play