Editor: Diệp Hạ
Giang Cảnh Bạch bỏ viên kẹo Nam Việt cho vào túi, mang tới cửa hàng.
Y vẫn luôn không ăn, lúc rảnh lại lấy ra nhìn, như có điều suy nghĩ.
Chuyện này quá không bình thường.
Dù trước giờ Giang Cảnh Bạch vẫn luôn yên tĩnh, nhưng sức sống tràn đầy, đứng một chỗ cũng có thể tỏa sáng, làm sao như bây giờ, rất giống một đóa hoa mỏng manh bị bão lớn tàn phá.
Lâm Giai Giai nhịn không được nói: "Cậu đang chơi trò 'Tìm sự khác biệt' trên giấy gói kẹo sao? Nếu không cậu chơi trên mặt tớ thử xem? Có lẽ cậu còn chưa biết, hôm qua tớ mới đổi màu son môi đó."
Giang Cảnh Bạch bị nàng chọc cười, nghiêm túc: "YSL 416."
"... Taboo Kiss N15 xin cảm ơn, màu sắc như nước quýt mới vắt." Lâm Giai Giai sửa lại, "Tốt xấu gì cậu cũng thường tiếp xúc với mỹ phẩm, sao mà vừa đến mùa hè nhìn cái cũng ra màu cà chua?"
Giang Cảnh Bạch: "..."
Y không phải lựa chọn màu son mỗi ngày, làm thế nào mà nhớ được rõ ràng như vậy, 416 cũng là y tình cờ nghe thấy Lâm Giai Giai trò chuyện với khách nữ.
"Thôi, không làm khó cậu." Lâm Giai Giai cầm gương nhỏ tô son lại, "Nói một chút đi, chuyện gì? Cậu cũng ủ rũ hơn nửa ngày rồi, là tên nào bắt nạt bảo vật trấn điếm của chúng ta?"
"Cậu cứ tưởng tượng tào lao." Giang Cảnh Bạch nhìn thỏi son trong tay nàng quả thật khác với mọi lần, trầm ngâm chốc lát, hỏi nàng, "Giai Giai, nếu như bạn trai cậu không thích cậu mua nhiều mỹ phẩm như vậy, cậu sẽ làm thế nào?"
Ngoại trừ hán phục, số tiền Lâm Giai Giai tiêu vào mỹ phẩm là không thể tính được, nàng dễ dàng bị hấp dẫn, hoàn không quản được tay, không quản là brand lớn hay nhỏ, chỉ cần cảm thấy hứng thú thì nhất định sẽ mua, số lượng có thể so với beauty blogger.
Nghe đến vấn đề này, Lâm Giai Giai trả lời như chặt đinh chém sắt: "Đá hắn!"
Giang Cảnh Bạch cười ra tiếng.
"Cũng không nhất định nha." Lâm Giai Giai sảng khoái, "Phải xem bản thân hắn như thế nào, có đáng giá để tớ lui một bước hay không."
Lâm Giai Giai cũng biết mình lãng phí tiền, rất nhiều thứ mua về không dùng được mấy lần đã ném vào góc, chỉ thỏa mãn dục vọng mua sắm của mình. Điều kiện kinh tế của nàng không tốt đến mức có thể tùy ý tiêu xài như thế, cũng vì vậy mà cuối tháng nào cũng hết tiền, mẹ Lâm đã lải nhải không ít lần.
"Tình yêu không phải đều là thế này sao? Anh bao dung tôi điểm này, tôi nhường nhịn anh điểm kia, đâu có ai phù hợp hoàn toàn với ai bao giờ." Lâm Giai Giai cười khanh khách nhìn về phía y, "Cậu với Nam Việt chẳng phải cũng như vậy sao?"
Giang Cảnh Bạch sững sờ: "Tớ và Nam Việt?"
"Ngày nào cậu cũng về nhà sớm, tập trung công việc vào ban ngày, liền duy nhất hứng thú ham muốn đều lén lén lút lút chơi, chuyện gì cũng cân nhắc đến Nam Việt." Lâm Giai Giai giúp y đếm, "Nam Việt thì tớ không rõ lắm, nhưng từ công ty hắn đến cửa hàng chúng ta cũng không tiện đường, mà đêm nào cũng tới đón cậu..." Nàng dừng lại, hỏi, "Từ tiệm chúng ta ngồi tàu điện ngầm một chút là đã đến Ngự Thuỷ, tại sao ngày nào hắn cũng đến đón cậu?"
Nàng thắc mắc vấn đề này lâu rồi.
Giang Cảnh Bạch rũ mắt xuống, kẹo sữa lăn trong lòng bàn tay: "Hắn sợ tớ về sớm, một mình làm cơm tối."
Việc này Giang Cảnh Bạch hoàn toàn làm được.
"ĐM." Lâm Giai Giai tự đòi cơm (chó) ăn, hối hận không thôi, "Cho nên không phải là các cậu đều cân nhắc vì đối phương sao? Tớ cũng muốn bạn trai tốt như vậy, việc mua ít mỹ phẩm lại..." Nàng đau lòng, "Cũng không phải không được mà."
Giang Cảnh Bạch yên lặng gật đầu.
Lâm Giai Giai thoa son, không nhìn gương: "Không lẽ cậu... cãi nhau với Nam Việt à?"
Hỏi xong nàng run lên: "Lẽ nào hắn phát hiện cậu chơi cos?!"
"Không có." Nếu như chỉ là bị phát hiện chơi cos thì còn nói được.
Giang Cảnh Bạch thả kẹo sữa về túi, vừa muốn nói tiếp, cửa tiệm đột nhiên truyền đến một trận âm thanh nhỏ.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy bên ngoài cửa hàng có một nam một nữ đang kéo đẩy.
Người nam vóc người cân xứng, đeo một cặp kính gọng bạc mỏng, khuôn mặt rất nhã nhặn, kéo cánh tay người nữ khổ sở khuyên cái gì.
Người nữ cao gầy, rõ ràng không muốn người nam túm mình, giãy dụa muốn mở cửa tiệm, mặt như sắp khóc.
Giang Cảnh Bạch thấy rõ tướng mạo người nữ, lập tức đứng thẳng.
Lâm Giai Giai còn chưa kịp phản ứng, y đã bước chân dài xông ra ngoài.
Người nữ bên ngoài là Lưu Vũ Thần, nắm lấy tay nàng không buông chính là người nàng yêu ba năm, cuối cùng dắt tay đi vào lễ đường.
Giang Cảnh Bạch đã quên mất tên hắn là gì, chỉ nhớ rõ hắn họ Trương.
"Trương tiên sinh," Giang Cảnh Bạch đỡ giữa hai người, hạn chế cánh tay người đàn ông, "Có chuyện gì thì nói rõ ràng, sao có thể mạnh tay với vợ mình như vậy?"
Độ tồn tại của Giang Cảnh Bạch quá cao, y vừa ló mặt, người đi đường đều hướng tầm mắt về bên này.
Người đàn ông là giáo viên, chú ý mặt mũi, quả nhiên thu liễm chút: "Ông chủ Giang, anh hiểu lầm. Tôi không có đánh vợ, tôi chỉ là, chỉ là..."
Hắn không nói ra được, uyển chuyển: "Xin hỏi có thể cho cô ấy tan ca sớm được không? Chúng tôi vừa kết hôn, đêm nào cũng ở trong cửa hàng không thích hợp lắm."
Lưu Vũ Thần gắt gao trốn sau Giang Cảnh Bạch, nghiễm nhiên coi y là nhánh cỏ cứu mạng.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, hôm trước Vũ Thần mới tìm Lâm phó để đổi ca muộn. Nhà chúng tôi mặc dù là tiệm hoa nhỏ, nhưng quy củ thì vẫn phải có, sao có thể nói đi là đi, nói chuyển là chuyển?" Giang Cảnh Bạch bảo vệ nàng, "Bây giờ là thời gian làm việc, có thể làm phiền anh buông tay trước để cô ấy vào làm việc không? Có gì thì chờ tan tầm rồi bàn."
Người đàn ông lúng túng nói: "... Bây giờ còn chưa tới bốn giờ."
Cách thời gian thay ca hơn hai tiếng nữa.
Hắn thấy Giang Cảnh Bạch cau mày, nhanh chóng đổi giọng: "Nếu không thì để cô ấy nghỉ một ngày, nhà chúng tôi..."
"Tôi là chủ." Giang Cảnh Bạch ngắt ngang, giọng nói kiên định, "Trong cửa hàng không đủ nhân lực, tôi không cho phép cô ấy vì việc tư mà nghỉ việc."
Lời này vừa nói, Lâm Giai Giai ở phía sau cũng khựng lại.
Ngũ quan Giang Cảnh Bạch hoàn toàn thuộc về loại hình nhẹ nhàng, y dễ tính, lúc thường vui cười hớn hở, không hề cho người ta một cảm giác bị áp bức nào.
Giờ lại cứng rắn khí thế, thật là không dễ trêu.
Người đàn ông bị y nói chột dạ, lại không nỡ làm đau vợ mình, chậm rãi thu tay lại, ôn tồn khuyên Lưu Vũ Thần vài câu, nén giận bước đi.
Giang Cảnh Bạch đóng cửa lại, vẻ mặt mềm xuống, ngay lập tức biến trở về ông chủ dịu dàng thường ngày.
Ông chủ nhà mình lộ ra một mặt như thế, tất cả nhân viên đều trợn tròn mắt.
Lâm Giai Giai lại càng khoa trương nâng mặt: "Ông chủ Giang, ngài thật đúng là quá – bạo – rồi!"
Nàng còn muốn nói thêm câu nữa, lại nhận được ánh mắt Giang Cảnh Bạch liếc tới, nuốt lời vào.
Lưu Vũ Thần một giây trước còn cười giải thích là nàng với chồng cãi nhau, một giây sau đã quay mặt đi, trong mắt ầng ậng nước.
Giang Cảnh Bạch săn sóc che trước người nàng, không để nhân viên cùng các khách hàng nhìn thấy.
Hai người tìm cớ đưa Lưu Vũ Thần lên lầu hai.
Mãi đến tận khi không còn người khác, Lưu Vũ Thần mới nghẹn ngào một tiếng, khóc lên.
Lâm Giai Giai ôm bả vai nàng, mặc nàng phát tiết.
Lưu Vũ Thần khóc xong rồi, nức nở nói: "Em cũng không muốn cãi nhau với hắn, chỉ muốn tự mình bình tĩnh một chút, nhưng hắn gạt em gọi ba mẹ hắn tới, giờ tất cả đang ở nhà. Em không muốn nói chuyện với bọn họ."
"Nói chuyện gì?" Lâm Giai Giai hỏi, "Tháng trước vừa cãi nhau, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Lưu Vũ Thần nhận lấy khăn giấy Giang Cảnh Bạch đưa tới, ấn lên khoé mắt: "Hắn không được."
Không được?
Giang Cảnh Bạch cùng Lâm Giai Giai liếc mắt nhìn nhau.
Phương diện nào?
Phương diện kia???
Có vẻ hôm nay Lưu Vũ Thần bị nhà chồng mình ép, đứt quãng nói chuyện sau kết hôn.
Chồng nàng bị rối loạn cương dương bẩm sinh, kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân lại không bao hàm loại này, hắn chỉ nghĩ mình lãnh cảm, không quá để ý, sau kết hôn một tuần Lưu Vũ Thần mới nổi lên nghi ngờ, đưa chồng đi kiểm tra chuyên môn.
Hai vợ chồng chạy mấy bệnh viện to nhỏ, tất cả đều nói bệnh hắn đã nặng, tỉ lệ chữa khỏi rất nhỏ bé.
Chồng Lưu Vũ Thần sầu não uất ức, tâm trạng của Lưu Vũ Thần cũng chậm rãi phát sinh biến hóa.
"Buổi tối ở nhà vẫn luôn suy nghĩ lung tung, em chỉ muốn đổi thành ca tối, ngồi trong cửa hàng suy nghĩ kỹ càng bước kế tiếp nên làm sao." Lưu Vũ Thần nói, "Không ngờ hôm nay hắn gọi ba mẹ tới, tư thế kia rất giống như muốn nuốt em vào bụng."
Lâm Giai Giai đau lòng vỗ lưng nàng.
"Em mới hai mươi tuổi, thật sự không cam lòng tiếp nhận cuộc hôn nhân không hoàn chỉnh này." Lưu Vũ Thần thở phào, "Bây giờ còn có tình yêu, nhưng sau đó thì sao? Lỡ như em nhịn không được đi ngoại tình, tổn thương hắn nhận sẽ càng nhiều hơn."
"Quá mệt mỏi, trong đầu rối như tơ vò. Có lúc em nghĩ rất âm u, nếu như hắn có thể chủ động đề cập chuyện ly hôn thì tốt biết bao, em cũng không cần cả ngày nhận phần tội này."
Trong phòng yên tĩnh không ai nói chuyện, chỉ thi thoảng có tiếng hít mũi của Lưu Vũ Thần.
Mọi người đều nói tình yêu vô địch, nhưng trong cuộc sống nào có được mấy ai phấn đấu quên mình vì tình yêu?
Quả thực là tạo hóa trêu người.
"Tiểu Bạch, cậu đi xuống trước đi, trong cửa hàng không thể không có người quản." Lâm Giai Giai nhẹ giọng nói, "Tớ nói chuyện với Vũ Thần."
Lưu Vũ Thần khóc lóc kể lể quá kịch liệt, nàng hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Giang Cảnh Bạch cũng khó coi.
Giang Cảnh Bạch nắm đầu ngón tay có chút lạnh, đáp: "Được."
Y trở lại lầu một, như thường lệ tươi cười nói chuyện với khách hàng, lại giúp mấy học trò luống cuống tay chân xử lý hỗn loạn, bận rộn một giờ, chờ khi ngồi sau quầy, đầu óc không khỏi cứng đờ thẫn thờ.
Giang Cảnh Bạch sờ viên kẹo sữa cách lớp quần, túi chứa điện thoại ở một bên khác đột nhiên rung lên.
Giang Cảnh Bạch lấy ra nhìn, là nhắc nhở chuyển tiếp weibo Lễ hội mùa hè ACG.
Sự kiện sắp tới, y sợ mình quên tuyên truyền, cố ý cài nhắc nhở.
Giang Cảnh Bạch chuyển phát xong nhìn tin tức lan truyền, vô ý phát hiện bài viết lưu trữ trên diễn đàn đã lâu trước kia có bình luận mới.
Bài viết đăng vào bốn năm trước, thế nhưng thời gian cập nhật rất gần, ngay trưa hôm nay.
Y nhìn từ dưới lên trên, người bình luận là chủ thớt.
Chủ thớt: [Mợ nó sao lầu này lại cao như vậy*? Mấy người là một đám ma quỷ đúng không?]
(*Lầu là một mục cmt hay bài viết(?), lầu cao thì chắc là lượt tương tác cao)
Chủ thớt: [Có ai đang xem bài này không? Nghe tui bức xúc hai câu đi.]
Hắn đăng liền hai cái, không người hỏi thăm.
Quỷ thần xui khiến, Giang Cảnh Bạch trả lời: [Có.]
Giờ là buổi trưa, Giang Cảnh Bạch không nghĩ hắn có thể nhìn thấy ngay, không ngờ đối phương rất nhanh đã trả lời lại: [Xin lỗi nhe, xong hết rồi, không bức ép, cám ơn bạn.]
Giang Cảnh Bạch: [Không sao.]
Lâu chủ: [Mới vừa chia tay, cảm thấy rất chán, ông đây nhịn đau lâu như vậy rồi, kích thước không hợp hà tất miễn cưỡng, không chia tay là tui bị ngu!]
Giang Cảnh Bạch đánh vài chữ, sau đó lại xoá bỏ tất cả, chỉ trả lời: [Đúng.]
Chủ thớt trả lời một icon cười nhe răng.
Giang Cảnh Bạch nhìn cái icon kia, cũng cười cười.
Y lần lượt gỡ thẻ mấy bài đăng, cuối cùng xoá toàn bộ bộ sưu tập.
Danh sách yêu thích rỗng tuếch.
Giang Cảnh Bạch móc kẹo sữa đã nằm trong túi quần một ngày ra, xé giấy gói, bỏ vào miệng.
Không bao lâu đã ăn hết.
——
Mùa hạ nhiều mưa, ba ngày trước Cục Khí tượng Thành phố đã đưa tin cảnh báo giông bão sắp đến.
Mặt trăng đêm nay cũng mờ nhạt, xem ra sắp có mưa rồi.
Giang Cảnh Bạch thoát khỏi phần mềm dự báo thời tiết: "Chiều mai chắc sẽ có mưa rào, cũng không biết bao giờ mới ngừng, anh nhớ mang dù để phòng ngừa."
Nam Việt lái xe vào ga ra, dừng lại: "Được."
"Nhiệt độ cũng giảm mấy độ rồi, nếu không thay đổi nhiệt độ máy điều hoà ở văn phòng thì rất dễ cảm mạo, lúc làm việc phải chú ý một chút."
"Ừm."
"Cây xương rồng ở nhà có quả nhỏ mọc ra rồi, tôi định mấy ngày tới đưa nó ra ngoài. Anh có muốn mang một chậu đến công ty không? Là loại xương rồng kim hổ, không lớn lắm, nhìn rất đáng yêu."
"Được."
"Nhớ đặt xa một chút." Giang Cảnh Bạch nghĩ đến cái gì, đột nhiên nở nụ cười, "Lúc đại học tôi có tặng cho bạn cùng phòng một chậu, cậu ấy vẫn luôn đặt ở trên bàn sách, buổi tối muốn tìm ly nước, nhưng không cẩn thận chạm vào nó."
Trong lúc nói chuyện hai người đã ra khỏi thang máy, đứng trước cửa nhà.
Trên đường về nhà Giang Cảnh Bạch đột nhiên nói nhiều, Nam Việt cho là y đang muốn dời lực chú ý của mình, không muốn đề cập đến chuyện tối ngày hôm qua.
Hắn nhếch khóe miệng, muốn nói là không giải thích cũng không sao, hắn sẽ không đi hỏi.
"Nam Việt."
Nam Việt mở cửa, nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng nói nhỏ.
Dịu dàng, nhẹ nhàng như có thể bị gió cuốn đi.
"... Tôi muốn ly hôn."
Giang Cảnh Bạch nói xong nghẹn lại, không biết nên nói về chuyện giường chiếu như thế nào mới thích hợp.
Y không dám ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gót giày đen của Nam Việt.
Chủ nhân gót giày thật lâu không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Cảm giác như đã qua mười ngàn năm.
Giang Cảnh Bạch hơi sốt sắng, lặng lẽ làm động tác nuốt xuống, hạ quyết tâm: "Tôi..."
Nam Việt cuối cùng cũng đáp lại: "Mình thảo luận vấn đề này sau được không."
Nội dung là dò hỏi, âm điệu lại rơi xuống đến mức thấp nhất.
Giang Cảnh Bạch đoán hắn sẽ nói "Tại sao", "Được", hoặc là "Không được", chuẩn bị nhận án phạt.
Y trơ mắt nhìn Nam Việt bước vào nhà, cũng không đổi giày, gọn gàng giúp mình bật đèn, lại gọn gàng lui lại, lấy điện thoại ra xem, tốc độ nói hơi nhanh: "Công ty đột nhiên có việc gấp, phải đi xử lý một chuyến."
Giang Cảnh Bạch không phòng bị, bị chiêu này đánh cho không kịp ứng phó.
Y sững sờ nói một tiếng "Được", tùy ý Nam Việt xẹt qua vai, thân ảnh biến mất sau thang máy.
——
Gần đây Cảnh Văn Khuynh rất xui xẻo.
Từ khi Nam Việt kết hôn, hắn buộc phải làm việc bù đầu với ông chủ, bất kể hạng mục nào cũng không thể bỏ qua, tăng ca đến thiếu chút nữa ói ra.
Ngày hôm nay thật vất vả mới có thể về nhà sớm giải phóng bản thân, kết quả mới vừa vào trận game, chuông cửa đã bị nhấn.
Nhấn như muốn đòi mạng, làm đầu người khác cũng đau lên.
"Mẹ."
Cảnh Văn Khuynh chửi nhỏ một tiếng, đứng dậy quyết định không quản người đến là ai, nhất định phải chửi cả nhà đối phương trước.
Kết quả vừa mở cửa, đứng ở ngoài là Nam Việt, mặt mũi nôn nóng không kiên nhẫn, hình như không phải là đến đây đòi mạng.
Cảnh Văn Khuynh lấy miếng táo đang cắn bên mép ra, hiếm thấy không bị một thân thâm trầm của Nam Việt doạ sợ.
Hắn "shh" một tiếng, đánh giá bạn thân từ trên xuống dưới.
Cảm giác rất có nói, Nam Việt lúc này rất giống con Husky bị lạc mất của chị gái hắn.
Hung hăng, đẹp trai, lại mang theo chút vụng về.
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ thoáng lên một chút nè, Tôi 【muốn】 ly hôn, không phải Tôi 【muốn*】 ly hôn, cũng không phải 【Chúng ta】 ly hôn đi, đây là dò ý, không phải đậy nắp quan tài.
Dưới tình huống Cảnh Bạch cho rằng Nam Việt không có tình cảm với mình, đầu tiên đề cập đến thái độ của bản thân, sau đó lại nói đến những mâu thuẫn khó giải quyết, nếu như đối phương cũng cảm thấy vấn đề này vướng tay chân, trong lòng muốn ly hôn, vậy vừa lúc giống với cô nhân viên đang bị áp lực tâm lý kia, thế nên thái độ【muốn ly hôn】 của Nam Việt sẽ giúp y giảm bớt áp lực, thế nhưng còn chưa kịp nói thì người ta đã chạy, nhịp điệu bị cắt đứt. Cá nhân tôi cảm thấy cách ly hôn bình thường không phù hợp với bọn họ a a a a a a
Giang Cảnh Bạch: "... Tôi muốn ly hôn."
Nam Việt: Ly hôn? Tại sao? Với tôi? Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi phải làm gì? Hình như hơi choáng rồi, đầu óc đột nhiên không đủ dùng, muốn ra ngoài trốn tránh hiện thực, đi ra ngoài một chuyến lại về rồi xem như chưa có chuyện gì xảy ra được không?
Nam Việt: "Tôi đến công ty xử lý một chút việc."
Giang Cảnh Bạch: ?????????
________
Mình giải thích một chút nha.
Từ "muốn" anh Bạch nói là 想(xiang), nó được dùng trong trường hợp bạn nghĩ về điều gì đó, nhưng không chắc có thực hiện hay không.
Còn "muốn" tác giả nói là 要(yao), là dùng với nghĩa quan trọng, bắt buộc phải thực hiện. Nó gần giống với have to và must trong tiếng Anh ấy.
Có thể thấy là anh Bạch suy nghĩ rất là nhiều mà chưa quyết định được, sau khi nghe mấy lời của Lưu Vũ Thần nói thì mới hạ quyết tâm
aida ʅ(◞‿◟)ʃ