Chương 55: Sao trong nhà lại có tiếng trẻ con? (2)

Quan Mẫn Mẫn vỗ ngực, sắc mặt hơi tái nhưng giọng nói chút nhẹ nhõm, 'Lục đại ca, ngay cả bác ấy sắp nói gì anh cũng đoán ra được, thật sự rất lợi hại.'

Vừa nãy những lời cô nói với Quan Thiệu Minh thực ra đều là Lục Tử Duy dạy. Sau khi cuộc họp bắt đầu, cô vẫn một mực nhìn laptop của mình, thực ra là nhìn những câu nói mà Lục Tử Duy đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị một cước quét ông ta ra khỏi công ty.
Lục Tử Duy nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc trên bàn, nhàn nhạt cười, 'Chút chuyện nhỏ này có đáng gì.'

Màn kịch này của Quan Thiệu Minh, chỉ cần không ai cho ông mặt mũi, ông căn bản là chơi không nổi.

'Đúng rồi, tôi có bảo bộ phận nhân sự tìm cho cô một thư ký.' Lục Tử Duy dời đi chủ đề.

Thân là một tổng tài, thực sự rất cần có một thư ký thân cận bằng không giống như hôm nay vậy, cuộc họp quan trọng như vậy mà cô cũng quên được.

'Chắc không cần đâu.' Phòng thư ký không phải có ba cô thư ký rồi sao? Vừa mới giảm biên chế giờ lại tìm thêm cho cô một thư ký riêng làm gì?

'Cần.' Lục Tử Duy đứng dậy, 'Cô muốn thư ký nam hay nữ?'

'Nữ đi.' Nếu như anh ta đã kiên trì, cô nghe lời một chút thì tốt hơn. Quan Mẫn Mẫn cũng đứng lên nhưng đột nhiên lại cảm thấy đầu choáng cực kỳ.

'Sao vậy?' Lục Tử Duy quan tâm hỏi.

'Không...không sao!' Lời còn chưa nói hết thì cơn choáng váng càng dữ dội hơn, mắt hoa lên, cả người nhũn ra.

Quan Mẫn Mẫn vinh quang ngất đi, ngay trong phòng họp, nguyên nhân: buổi sáng chưa ăn gì dẫn đến đường huyết thấp.

Vội vàng được đưa đến bệnh viện truyền dịch, vừa tỉnh lại, đập vào mắt cô là gương mặt lo âu của mẹ cô, ba thấy cô tỉnh lại thì chống gậy đến gần, liên tục mắng một tràng...

'Ngay cả chính mình còn không biết chăm sóc, cũng không biết mấy năm qua con ở nước ngoài sống làm sao nữa? Khi nào xuất viện lập tức dọn về nhà cho ba.'

'Ba...' Quan Mẫn Mẫn không ngờ ba cô lại có suy nghĩ này, vội hướng ánh mắt cầu khẩn về phía mẹ, chỉ tiếc là lần này Mẫn Thiên Vân không đứng về phía con gái.

'Ba con nói không sai, một mình con ở bên ngoài không có ai chăm sóc, về nhà vẫn tốt hơn.' Mẫn Thiên Vân âu yếm vuốt mái tóc dài của con gái nhưng lại lập tức phát hiện ra dấu hôn xanh tím trên cổ cho dù đã được che khéo léo bằng kem che khuyết điểm.

Bà là người từng trải, vừa nhìn đã biết có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ gần đây lời đồn là thật sao? Con gái và con trưởng của nhà họ Sầm...

'Mỗi ngày con tới lui công ty không tiện. Con không muốn về nhà ở.' Quan Mẫn Mẫn ý thức được ánh mắt mẹ mình đang nhìn ở đâu, vội kéo chăn cao lên, thấp giọng kháng nghị.

'Nghe nói gần đây con rất thân với Sầm Chí Quyền?' Quan Thiệu Hiên lúc trẻ cũng là một tay phong lưu, vừa nhìn động tác của con gái đã biết đang che dấu cái gì.

'Đâu có, chỉ bàn công sự thôi.' Quan Mẫn Mẫn không dám thừa nhận những chuyện ngoài công sự đã xảy ra.

'Mẫn Mẫn...' Quan Thiệu Hiên ngồi xuống bên giường, nhìn đứa con gái trốn trong chăn chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, trong lòng thở dài một tiếng, từ nhỏ đến lớn thực ra ông không quan tâm đến Mẫn Mẫn nhiều lắm, sáu năm trước bởi vì con đào hôn mà ông từng tuyên bố thẳng thừng là không nhận đứa con gái này nữa nhưng hôm nay nhờ có Mẫn Mẫn mà nhà họ Quan mới có thể chống đỡ tiếp tục, 'Con có còn muốn gả cho nó không?'

Cái gì? Ba chuyển chủ đề cũng nhanh quá cô theo không kịp.

'Không muốn.' Quan Mẫn Mẫn không cần suy nghĩ trả lời một cách dứt khoát.

'Nếu như đã không muốn vậy ba cũng không ép. Nhưng tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, từ giờ bắt đầu, ba sẽ giúp con tìm đối tượng thích hợp, tìm một người có thể giúp đỡ cho nhà chúng ta, hai đứa kết hôn.'

'Con không cần.' Quan Mẫn Mẫn lại bị dọa lần nữa, ba cô ra chiêu nào cũng hiểm độc, cô không có sức chống đỡ, vội vàng kéo tay Mẫn Thiên Vân, 'Mẹ, con không muốn kết hôn.'

'Cũng không phải do con quyết định. Công ty lớn như vậy, một mình con không chống đỡ nổi.' Quan Thiệu Hiên dùng ánh mắt ra hiệu cho vợ, bảo bà đừng lên tiếng.

Mẫn Thiên Vân thu được tín hiệu, đưa tay vỗ tay con gái, 'Mẫn Mẫn, ba con nói đúng đó, con không còn nhỏ, hơn nữa...'

'Con không muốn tiếp tục vấn đề này. Hai người còn ép con nữa, con sẽ...' Lần nữa bỏ nhà ra đi.

'Muốn bỏ nhà đi?' Quan Thiệu Hiên tiếp lời con gái, vẻ mặt lạnh lùng, 'Con dám thử một lần nữa xem!' Ba cô tuy tuổi đã cao nhưng một khi tức giận vẫn khiến người ta có chút sợ hãi.

Quan Mẫn Mẫn nén giận không dám lớn tiếng cãi lại nhưng trong lòng đã thầm quyết định, ba mẹ đừng hòng ép cô xem mắt kết hôn.

Ngày hôm đó, Quan Mẫn Mẫn cho dù không muốn đến mấy vẫn bị mẹ cứng rắn đẩy lên xe về nhà họ Quan.

Quan Mẫn Mẫn mới vừa bị mẹ áp tải lên xe thì xe của Sầm Chí Quyền cũng vừa đến bệnh viện, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không xuống xe gọi cô.

Nhìn theo xe của nhà họ Quan rời đi, vừa định đi thì chuông điện thoại chợt vang lên.

'Song, cậu có đang ở Singapore không?'

'Mời tôi uống rượu sao?' Đầu bên kia truyền đến một giọng cười sáng láng.'

'Chuyện nhỏ.'

'Gặp vấn đề gì khó mới nghĩ tới mời tôi uống rượu?'

'Giúp tôi bắt một hacker.' Sầm Chí Quyền có chút nghiến răng nghiến lợi, đơn giản thuật lại chuyện máy của của công ty bị một tên hacker hack.

Tuy rằng hệ thống máy chủ đã khôi phục vận hành bình thường nhưng tên hacker đó quả thực quá coi trời bằng vung, không bắt lại, hắn nuốt không trôi cơn tức này.

***

Quan Mẫn Mẫnbị áp tải về nhà họ Quan ăn bù ngủ bù một trận, cuối cùng nhân lúc ba mẹ ở trên lầu thì vội vàng chuồn mất.

Về đến chung cư nơi mình ở, người của phòng quản lý đưa túi xách của cô cho cô, nói có một vị Sầm tiên sinh nhờ đưa lại. Cũng coi như anh ta có lương tâm!

Về đến nhà, tiểu Quan tiên sinh còn đang ở phòng khách nghịch máy tính, nghe tiếng bước chân của cô, cậu nhóc vội vàng đổi một giao diện khác rồi mới quay đầu lại, 'Về rồi sao?'

'Ăn cơm chưa? Đang chơi gì vậy?' Quan Mẫn Mẫn ghé đầu sat vào, tò mò nhìn màn hình vi tính, trên đó toàn những con số chi chít, nhìn mà hoa cả mắt...

'Con đang chơi cổ phiếu sao?' Có đùa không vậy?

'Mẹ, đây chỉ là một phần mềm giả lập...' Mà cậu đang chơi, chỉ là muốn hiểu rõ làm thế nào tham gia vào thị trường chứng khoán đồng thời thuận tiện tìm hiểu và tu bổ những lỗ hổng trong đó để lúc cần lấy ra sử dụng.

Nhưng không lâu trước đây, ba của Bối Bối – Phạm tiên sinh đã chỉ cho cậu biết sự khác biệt giữa phần mềm giả lập và thực tế, sau đó khuyến khích cậu dùng một ít tiền đang có thử tham gia vào thị trường chứng khoán thực. Quan Cảnh Duệ đương nhiên nhao nhao muốn thử, còn đang định rủ Phạm Dật Triển cùng mình chơi.

'Vậy con nghiên cứu cái này làm gì?' Quan Mẫn Mẫn chống tay dưới cằm tò mò hỏi.

'Kiếm tiền nuôi mẹ chứ làm gì?' Tiểu Quan tiên sinh di chuột vào một loại cổ phiếu, ấn nút, cậu quyết định bán loại cổ phiếu mình đang có, trên màn hình lập tức hiện ra thông tin tài khoản ảo của cậu đã thu vào bao nhiêu tiền.

'Đây là con kiếm được sao?' Quan tiểu thư có chút hào hứng hỏi. Tuy rằng chỉ là con số ảo nhưng từ lúc cô quyết định phải độc lập kinh tế cho đến giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra được phải  làm gì để kiếm tiền, có lẽ có thể suy nghĩ đến nghề đầu tư chứng khoán này.

Tuy rằng tình hình kinh tế toàn cầu không mấy khả quan, thị trường chứng khoán cũng tiêu điều, không ít người đầu tư chứng khoán rồi mất trắng nhưng vẫn có người kiếm được không ít tiền.

'Quan Cảnh Duệ, chúng ta đầu tư chứng khoán đi!'

Quan tiểu thư cực kỳ có lòng tin nhìn tiểu Quan tiên sinh.

***

Về tới phòng mình, Quan Mẫn Mẫn mới lấy điện thoại ra sạc pin, mở máy, lập tức có điện thoại gọi đến, là Sầm Chí Quyền...

Quan Mẫn Mẫn không muốn nghe nhưng cũng không ấn tắt mà ấn phím đón nghe, đặt ở bên tai nhưng không lên tiếng, là anh ta tìm cô có việc, cũng không phải cô muốn tìm anh ta.

'Về nhà rồi?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

'Ừm.' Cô nhỏ giọng đáp.

'Nhà nào?'

'Nhà của em.' Chẳng lẽ lại về nhà của anh ta? Cô có chút dỗi trả lời.

Nghe giọng hờn dỗi của cô, Sầm Chí Quyền khẽ mỉm cười, 'Trong người có gì không khỏe không?'

Đã lớn như vậy rồi mà vẫn không biết chăm sóc cho mình, thực không khác gì trẻ con, Sầm tiên sinh trong lòng thầm nghĩ nhưng hắn không biết là, sau này bao gồm Quan Cảnh Duệ, hắn phải chăm sóc đến hai "đứa trẻ".

'Không.' Quan Mẫn Mẫn chỉ trả lời bằng một chữ, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua cô vẫn còn thấy ngượng ngùng, nhất là cái kia của mình, dính trên đùi anh ta...

Tình cảnh đó, thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ, không biết drap giường và chăn đã được đổi chưa nữa...

Nhưng mà, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Cũng không phải cô muốn đến nhà anh ta ngủ, là anh ta ép cô...

'Buổi tiệc tối mai có thể tham gia không?' Hắn lại hỏi.

Buổi tiệc chúc mừng dự án khai thác đảo mới chính thức bắt đầu được tổ chức vào bảy giờ tối mai, tại đại sảnh của khách sạn Bốn Mùa.

Cái này, coi như là bàn công sự phải không? Cô là tổng tài của Quan thị, không thể không đi cho nên nhận lời, 'Em sẽ đi.'

Lời vừa dứt thì cửa phòng đã mở ra, tiểu Quan tiên sinh chạy vào, theo sát phía sau là con Xù, 'Quan tiểu thư...'

Cậu nhóc vừa chạy vừa gọi khiến Quan Mẫn Mẫn giật nảy mình, vội vàng lấy tay che điện thoại lại, 'Em phải ngủ.' Sau đó trực tiếp ấn phím tắt máy.

'Gì vậy?' Quan Mẫn Mẫn vừa giấu điện thoại sau lưng vừa có chút chột dạ nhìn con trai.

'Biết ngay là mẹ đang gọi điện thoại với người kia, còn giả vờ cái gì?' Tiểu Quan tiên sinh bĩu môi.

Dù sao, chỉ cần chú ấy ngủ với mẹ một lần, cậu sẽ đi trả thù một lần, tối hôm qua đã đánh sập máy chủ của Sầm thị, xem ra hệ thống phòng vệ của Sầm thị cũng chẳng ra làm sao.

Còn ở bên kia, Sầm Chí Quyền mày càng lúc càng chau chặt, vừa nãy dường như hắn nghe có người gọi "Quan tiểu thư"?

Rõ ràng cô nói ngủ, mà giờ lại muộn như vậy ở nhà còn có ai? Hơn nữa, nghe giọng non nớt như vậy, hình như là tiếng trẻ con.

Trẻ con? Ở nhà cô sao lại có trẻ con?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play