Chương 166: Theo tình tình chạy...(1)

Lúc Quan Viện Viện đến văn phòng của Quan Dĩ Thần, ngay lập tức bị mùi khói thuốc nực nồng làm cho ho sặc sụa.

Kẹp thứ trên tay dưới nách, cô bước nhanh đến trước cửa sổ, mở tất cả cửa ra để cho không khí trong lành len vào phòng, lại mở hệ thống thông gió, mười phút sau, văn phòng đầy mùi khói kia mới miễn cưỡng chấp nhận được.

'Anh, anh sao vậy?' Cô đi đến trước bàn làm việc, đặt chiếc phong bì ghi dấu thư cá nhân mỏng đến nỗi có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào mà cô thư ký không dám vào nhờ cô mang vào đặt trước mặt hắn.

Mấy ngày gần đây cô cảm nhận được một cách rõ ràng tâm tình của anh trai không tốt, tính tình ngày càng âm trầm khó dò khiến cho phòng thư ký ngoại trừ có chuyện cực kỳ quan trọng ra, bằng không không dám tiến vào văn phòng tổng tài nửa bước.

'Cuộc họp hôm nay thế nào?' Quan Dĩ Thần dụi tắt thuốc, lấy xấp văn kiện bên tay trái mở ra, không buồn liếc mắt nhìn em gái mình một cái chứ đừng nói trả lời bất cứ câu gì không liên quan đến công việc.

'Không có kết quả.' Quan Viện Viện trả lời ngắn gọn, vừa nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng họp hôm nay, khóe môi cô hơi bĩu ra.

Chuyện đó đã rõ rành rành rồi, Quan Mẫn Mẫn đắc tội với Hứa Yên, chuyện Hứa Yên thích Sầm Chí Quyền nhiều năm đã không còn là bí mật, giờ đại tiểu thư kiêu ngạo trở thành đối tượng bàn tán của mọi người, cơn tức này làm sao nuốt xuống nổi chứ?

Tuy rằng không dám trực tiếp làm gì Quan Mẫn Mẫn nhưng giở chút trò khiến cô xấu mặt, chuyện này cô ta vẫn làm được.

Sở dĩ cô ra mặt vạch trần cô ta không phải là vì nể tình chị em gì hết, chỉ là vì nhìn không quen loại thủ đoạn hạ lưu mà Hứa Yên dùng mà thôi, còn có Lý Tử Mạn kia nữa, tuổi cũng không còn nhỏ mà còn cùng Hứa Yên chơi cái trò trẻ con này, đến lúc đó nếu Sầm Chí Quyền truy cứu, Hứa Yên có người chống lưng còn cô ta lấy cái gì để chống đây?

Người ta đồn đãi thư ký Lý thông minh mẫn tiệp nhưng cô xem ra cũng chỉ đến chừng đó thôi. Thật sự rất ngu xuẩn, lại để cho cô nàng ngu ngốc Hứa Yên kia lợi dụng!

Không có kết quả? Là ý gì? Quan Dĩ Thần lúc này mới chịu ngước lên nhìn em gái.

Đơn giản thuật lại chuyện xảy ra hôm nay xong, Quan Dĩ Thần nghe mà chẳng có chút hứng thú nào, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

'Anh, có phải mấy ngày rồi anh không về nhà không?' Vừa nãy thư ký nói mấy ngày nay lúc cô đi làm, tổng tài luôn đến sớm hơn cô, lúc cô tan tầm thì tổng tài vẫn còn ở đó, ngoại trừ ở lại chỗ này bằng không không thể nào làm được như vậy.

Trước giờ anh hai thích làm việc nhưng cũng sẽ không lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa.

Mà lúc nãy khi anh hai ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy rõ ràng sự mệt mỏi trên gương mặt đó, đây là chuyện gần như chưa từng xảy ra, cho dù nửa năm trước khi hai anh em ra thành lập công ty riêng, anh hai bận rộn ngày đêm cũng chưa đến mức đó.

Nhưng gần đây công ty cũng đâu có chuyện gì gấp đến nỗi như vậy?

Chẳng lẽ là chuyện riêng? Nhưng cô không mấy dám lên tiếng hỏi.

Cho dù dám hỏi, cũng sẽ không nhận được câu trả lời.

Quả nhiên, Quan Dĩ Thần trực tiếp đuổi người, 'Nếu không có chuyện gì khác, em ra ngoài trước đi.'

'Đã lâu mình không ăn cơm cùng nhau rồi, hay là chiều nay tan tầm đến chỗ mẹ...'

'Em tự đi đi, anh không rảnh.' Quan Dĩ Thần nghĩ cũng không cần nghĩ, cự tuyệt ngay.

Quan Viện Viện nhìn ra được anh mình có tâm sự nhưng nếu anh ấy không nói, cô cũng không có cách nào.

'Chuyển phát nhanh của anh, chiều nay đưa tới, không biết là chuyện gấp gì. Nếu rảnh anh mở ra xem thử đi.' Trước khi rời đi, cô không quên nhắc một câu.

Nếu như là thư công vụ, phần lớn sẽ do phòng thư ký xử lý, trừ phi là văn kiện cơ mật chỉ định phải để tổng tài xem, thư cá nhân gì đó rất ít mà phòng thư ký thì không dám tự tiện xử lý.

Mở cửa văn phòng, trước khi đi Quan Viện Viện còn ngoái lại dặn dò, 'Hút thuốc ít thôi.'

Người ngồi sau bàn làm việc không có phản ứng gì, cửa nhẹ nhàng khép lại.

Quan Dĩ Thần liếc nhìn sang chiếc phong bì kia, lại thu tầm mắt về tiếp tục nhìn văn kiện nhưng lại cảm thấy chữ viết trên phong bì kia có chút quen mắt.

Lòng chợt run lên, giống như nghĩ ra cái gì, hắn đưa tay, vội vàng cầm chiếc phong bì lên, ngay cả dao rọc giấy cũng không cần, trực tiếp xé toạc...

Trong phong bì không có gì ngoài một tờ chi phiếu trắng...

Quan Dĩ Thần nhìn chằm chằm tờ chi phiếu mà tối hôm đó hắn cho Trang Lâm thật lâu mới hoàn hồn lại, đưa tay cầm lấy bật lửa...

Rất nhanh, tờ chi phiếu chỉ còn là tro tàn rơi lác đác trên sàn...

****

Quan Viện Viện ra khỏi văn phòng của Quan Dĩ Thần, đi về phía văn phòng của mình vừa đi vừa mở bluetooth nhận một cuộc điện thoại từ nước ngoài, một tràng tiếng Pháp lưu loát từ chiếc miệng xinh xắn của cô bật ra, dễ nghe vô cùng, nếu có gì đáng phê phán chăng chỉ là vẻ lạnh lùng như băng trên gương mặt xinh đẹp ấy.

Ở cửa văn phòng đã có mấy chủ quản cấp cao chờ sẵn.

Trên danh nghĩa cô là phó tổng tài nhưng thực tế, cô làm rất nhiều việc của một trợ lý tổng tài.

Anh cô Quan Dĩ Thần trước giờ nổi tiếng âm trầm khó dò, đối với công việc cực kỳ nghiêm khắc, không có năng lực thực sự không dám theo làm thuộc hạ của anh ấy, đương nhiên, chỉ cần trong công việc không có sai sót gì anh ấy cũng không cố tình làm khó nhưng nếu muốn theo kịp bước chân của anh cô, đôi khi thời gian để thở lấy hơi cũng không có.

Mà cô, làm việc bên anh hai đã hai năm, sớm đã quen rồi.

Ngắt điện thoại, cô dừng lại trước mặt đám người đang chờ mình, ung dung nói, 'Bản kế hoạch của Dung Hòa, sáng nay tôi đã hỏi ý của tổng tài, có thể thực hiện nhưng giá thành quá cao, phải hạ giá thành xuống thêm 5% trở lên mới được.'

'Được, tôi đi làm lại.' Nghe được câu trả lời, một người hài lòng rời đi.

'Dự án phát triển Đông Mã, dự toán không hợp lý, làm lại một phần đi. Báo cáo điều tra thị trường tôi đã gửi vào email của các phòng có liên quan, trong vòng hai ngày đưa ra phương án để cùng thẩm duyệt.'

Trả lời lần lượt từng vấn đề một để từng người hài lòng rời đi xong, cô xoay người đang định đẩy cửa văn phòng vào thì thư ký của cô ôm một bó hoa lớn đi qua, 'Quan phó tổng, hoa của cô.'

Nhìn thấy bó hoa to đó, trên gương mặt xinh đẹp của Quan Viện Viện một chút ý cười cũng không có, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm, nhếch môi, 'Ném vào thùng rác đi, sau này những thứ tương tự đừng đưa đến trước mặt tôi.

Ném vào thùng rác? Nhưng là hoa hồng cao cấp hôm nay mới được vận chuyển bằng máy bay qua nha! Đây đã là lần thứ mấy trong tháng rồi?

Cô thư ký nhìn theo bóng người đẹp băng giá, lại cúi đầu nhìn bó hoa e ấp chưa nở hết trên tay, thật sự phải đem vất đi sao? Đau lòng quá nha! Nếu như Quan tiểu thư không cần, vậy cô đem về phòng thư ký chia cho mỗi người một ít cũng được, hoa đẹp như vậy vất đi thật uổng phí.

Lại có điện thoại gọi đến, Quan Viện Viện liếc điện thoại một cái rồi cắn răng ấn phím đón nghe.

'Viện Viện...' Giọng nam từ tính mang theo mấy phần tà khí truyền đến bên tay còn kèm theo một tiếng rất ư là tiêu sái, 'Có thích hoa của anh không?'

'Tôi nghĩ thùng rác thích nó hơn tôi.' Cô vừa nói vừa nhanh chóng đi ra sau bàn làm việc, cô bận muốn chết nhưng lại có ai đó quá rảnh rỗi suốt ngày ăn no không có gì làm kiếm chuyện với cô, 'Với lại, xin gọi tôi là Quan tiểu thư, cám ơn.'

Nghe một câu từ chối rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, Tề thiếu gia sờ mũi, 'Lát nữa cùng nhau ăn cơm, anh đặt chỗ rồi...'

'Sầm Chí Tề, anh là đồ điên, nếu như nhàm chán quá thì ra bãi biển tìm mấy em nóng bỏng đi, chắc là mấy em ấy thích lắm. Tôi đang bận, xin đừng gọi điện thoại đến quấy rầy tôi làm việc nữa.'

Nói rồi tắt máy, bực dọc ném điện thoại lên bàn bắt đầu xử lý những công sự đang chồng chất kia.

Cái tên điên Sầm Chí Tề này, lần trước sau khi ở quán bar cùng hắn dây dưa một lần thì bắt đầu không biết xấu hổ suốt ngày gọi điện thoại cho cô, còn học người ta suốt ngày tặng hoa các kiểu.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn còn chưa điên, cô cũng đã bị hắn làm cho tinh thần phân liệt rồi.

Văn kiện trên tay còn chưa xem hết thì điện thoại lại đổ chuông...

Cơn tức lại bắt đầu dâng lên trong lòng, ngay cả tên người gọi cũng không thèm nhìn trực tiếp mắng...

'Sầm Chí Tề, anh có bệnh thì mau đi tìm bác sĩ đi, tôi không phải bác sĩ, đừng làm phiền tôi nữa.'

Cô rống xong, đầu bên kia thật lâu không có phản ứng gì, nếu như là tên Sầm Chí Tề da mặt dày đạn bắn không thủng kia thì căn bản không có chuyện không đáp trả, còn đang định nhìn lại xem người gọi có đúng là hắn không thì đầu bên kia rốt cuộc trả lời.

Giọng đàn ông trầm ổn nhã nhặn qua sóng điện thoại truyền vào tai...

'Viện Viện, Chí Tề lại làm gì chọc em tức giận sao? Anh giúp em dạy dỗ nó.'

'Anh Chí Vũ...'

Giọng Quan Viện Viện bất giác mềm lại mấy phần, nhớ tới vừa nãy trong điện thoại mình không hề có hình tượng gì hô to gọi nhỏ thì áo não vạn phần hơn nữa đối tượng mà cô mắng lại là em trai của anh ấy, trời ạ, hình tượng của cô toàn bộ bị hủy hết rồi!

Nhịn không được, trong lòng lại mắng cho Sầm Chí Tề một vạn lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play