Chương 152: Gặp lại Sầm Dung Cần (2)

Sầm Chí Quyền ngừng động tác trên tay, tháo đôi găng dùng một lần ra nhàn nhạt lên tiếng, 'Bọn anh đã ăn sắp xong rồi, em muốn ngồi thì ngồi đi.' Nói rồi quay sang Quan Cảnh Duệ giới thiệu, 'Chú đây là con trai của ông chú ba, con có thể gọi chú ấy là chú tư.'

'Ồ, chú tư, mấy ngày trước trong bữa cơm tụ hội của gia tộc chú không có về. Lần này coi như là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ăn cơm, chú muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên, đại boss sẽ thanh toán.' Cậu nhóc lúc này nhiệt tình vô cùng.

Nghe câu nói Sầm Chí Quyền lườm thằng bé một cái, 'Mau ăn đồ của con đi.'

Cậu nhóc bĩu môi, đẩy dĩa thịt tôm đã bóc xong ra, 'Con muốn ăn tráng miệng.'

Lúc đại boss đem dĩa đồ ngọt đẩy đến trước mặt thằng bé, Sầm Dung Cần chủ động nhấc một chiếc ghế ngồi xuống đối diện với Sầm Chí Quyền.

'Anh Dung Cần, anh muốn gọi thêm món ăn không?' Quan Mẫn Mẫn nhìn bàn ăn với đầy những dĩa thức ăn dở dang, có chút dè dặt hỏi. Không nghĩ cũng biết, người như anh Dung Cần chắc chắn sẽ không quen ăn đồ thừa của những người khác.

'Không cần đâu.' Giọng Sầm Dung Cần vẫn nhàn nhạt, nghe không ra có bất kỳ cảm xúc gì.

'Ờ.'

Quan Mẫn Mẫn quả thực không biết nên nói gì mới phải, cô với anh ta vốn không quen, cũng giống như cô với Sầm Chí Quyền trước đây, tìm không ra chủ đề chung nào để nói chuyện, thế là, vùi đầu ăn thức ăn trong chén của mình.

Mà từ lúc cô nói một câu "Ờ" cuối cùng đó, trên bàn ăn không còn ai lên tiếng nữa, bầu không khí quái dị cực kỳ, nếu không phải vì đang ở nhà hàng dùng bữa, xung quanh không khí náo nhiệt vô cùng, Quan Mẫn Mẫn nghĩ chắc chắn mình không làm sao nuốt nổi.

Len lén ngước lên nhìn, tiểu Quan tiên sinh vẫn còn vùi đầu ăn đồ ngọt mà đại boss thì vẫn trấn tĩnh như thường ngồi ăn đĩa cơm chiên hải sản của mình, giống như đang thưởng thức món ăn mỹ vị nhất thế giới gì đó...

Nhớ tới lần trước trong điện thoại định hỏi chuyện kia thì bị cắt đứt kia, cô lần nữa lấy hết can đảm liếc qua Sầm Dung Cần...

Không thể không thừa nhận, người nhà họ Sầm đều có gương mặt rất dễ nhìn, hoặc là tuấn mỹ dương cương, hoặc là tao nhã cao quý, hoặc là tiêu sái ung dung, tóm lại, bất kể là nam hay nữ, ngoại hình đều cực kỳ xuất sắc.

Mà Sầm Dung Cần thuộc loại quý công tử nho nhã nhưng không hề tạo cho người ta chút cảm giác ẻo lả chút nào, chỉ lẳng lặng ngồi đó thôi là đã tản mát ra một loại khí tức nhã nhặn lịch thiệp, nếu như trong tay có thêm một quyển sách nữa, người ngoài nhìn nhất định sẽ cho rằng hắn là một học giả hay nhà nghiên cứu gì đó.

Sự nho nhã đó của hắn, so với sự cường thế của boss là một sự đối lập tuyệt đối...

Đây tuyệt đối là một đôi công mạnh – thụ yếu rất rõ ràng.

Nếu như không phải vị đại boss trong cặp đôi này là người mà cô sắp kết hôn, cô tuyệt đối sẽ bởi vì sự tuyệt phối mày mà vỗ tay tán thưởng!

Mà cô cũng biết rất rõ, boss nhà mình tuyệt đối là thẳng, cho nên, người không thẳng chính là Sầm Dung Cần.

Xác nhận chuyện này xong, cô đột nhiên rùng cả mình!

Tuy rằng thường ngày hay xem BL nhưng khi người đàn ông của mình bị một người đàn ông khác tơ tưởng, mà người tơ tưởng đó lại còn là...

Nếu như không phải cô đi với Sầm Chí Quyền thì thực sự không nhận ra, Dung Cần anh ấy...

Lại liếc nhìn anh ta một cái nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt Sầm Dung Cần đang nhìn qua...

'Em ăn no rồi!' Quan tiểu thư không còn lòng dạ nào ăn, cũng không dám nhìn ngang nhìn dọc nữa, cẩn thận thu hồi tầm mắt.

Quay nhìn về phía đại boss bên này, cơm trong dĩa của hắn đã ít đi hơn một nửa, nghe cô nói như vậy, hắn buông muỗng nĩa trên tay xuống, đang định lấy khăn lau miệng thì có người động tác nhanh hơn...

'Em giúp anh...' Quan tiểu thư không chút cố kỵ ở ngay trước đám đông giúp boss lau miệng, động tác ôn nhu đến nỗi Quan Cảnh Duệ không thể không hoài nghi động cơ của mẹ mình.

'Mẹ, con cũng muốn lau miệng.' Cậu nhóc chu môi.

'Tự mình lau.' Quan tiểu thư lườm con.

'Đại boss, giúp con!' Cậu nhóc này đúng là chơi đến nghiện rồi.

'Lúc không làm việc, không được kêu là đại boss nữa.' Lần này đại boss hời hợt trả lời con.

Lòng dạ thực xấu, không phải tìm cớ ép cậu gọi một tiếng ba sao? Cậu nhất định không chịu đấy!

'Việc còn đang tiến hành, chưa xong!' Cậu nói cũng không sai. Mã cổ phiếu mà lần trước họ mua còn đang giữ trong tay, chưa bán đi thì vẫn coi như còn đang dở dang.

Cuối cùng, boss vẫn phải cầm khăn ăn lên giúp đứa con trai bướng bỉnh của mình lau miệng, sự nhẹ nhàng trong động tác và ánh mắt đó toát lên một tình yêu thương không nói nên lời.

Sầm Dung Cần lẳng lặng ngồi đó nhìn một nhà ba người thân thiết hỗ trợ cho nhau, ánh mắt vốn sáng ngời càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng, là một màu tro tàn.

Ngay cả khi ba người nói muốn đi, hắn cũng chỉ vẫy tay một cách máy móc, ngay cả một câu cũng không buồn nói.

Mãi đến khi bóng ba người càng lúc càng xa, xa đến không còn thấy nữa.
Đây chính là cuộc sống mà anh ta muốn đó sao?

Nếu như vậy khiến anh ta cảm thấy hạnh phúc, vậy thì cứ thế đi.

****

Ăn xong một bữa hải sản thịnh soạn, tối nay không biết sao Quan tiểu thư lại cực kỳ hưng phấn, cứ luôn miệng đòi đi ngồi thuyền, đợi đến khi cô chơi đủ chịu về nhà thì đã là 11 giờ đêm.

Quan tiểu thư vừa mới lên xe thì ngủ ngay, ngược lại tiểu Quan tiên sinh thì còn rất tỉnh táo, cầm máy tính bảng bắt đầu xem thị trường chứng khoán, suốt trên đường hào hứng cùng boss thảo luận về những biến động của thị trường trong tuần qua.

Sầm Chí Quyền trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ cùng một đứa bé thảo luận những công sự như vậy, hoặc nói chính xác hơn là dạy cho một người mới vào nghề nhỏ tuổi như vậy nhưng lúc này, từ kính chiếu hậu nhìn đến sự nghiêm túc trên gương mặt nhỏ kia, cảm giác thỏa mãn trong lòng dâng lên hết lớp này đến lớp khác.

'Con có muốn học nhảy lớp không?' Cuối cùng, hắn hỏi dò một câu.

Không phải hắn muốn thao túng con trai, hắn chỉ muốn biết suy nghĩ thật của thằng bé mà thôi.

'Không muốn.' Quả nhiên cậu nhóc cự tuyệt ngay, 'Con muốn chơi thêm mấy năm nữa.'

Bằng không đợi lớn lên rồi, cho dù không muốn đến mấy thì chăc chắn vẫn còn một đống trách nhiệm không thể thoái thác phải gánh, cũng giống như Quan tiểu thư vậy, rõ ràng không có chút khả năng nào về mặt kinh doanh, không phải còn bị bắt ra đứng mũi chịu sào sao? Lỡ như có một ngày Quan tiểu thư muốn cậu làm gì đó cho mình thì sao? Hoặc giả như, vị đại boss đang ngồi trước mặt cậu đây có lúc gặp phải vấn đề nan giải thì sao?

Tiểu Quan tiên sinh suy nghĩ lớn hơn tuổi rất nhiều, mới tí tuổi thì đã bắt đầu suy nghĩ cho những người thân cận nhất của mình. Hoặc nói đúng hơn vì từ nhỏ sống trong cảnh đơn thân, cộng thêm trí thông minh hơn người cho nên cái tính lớn trước tuổi cũng tự nhiên mà hình thành.

'Được, vậy cứ chơi đi. Nhưng mà...'

'Nhưng cái gì?'

'Con phải bảo đảm thành tích học tập.' Thành tích nhập học của con trai rất bình thường, lúc đầu nếu như không phải vì Sầm Tĩnh Di ra mặt tìm trường, chắc chắn thằng bé không có cách nào được chen vào học ở giữa học kỳ như vậy.

'Được mà.' Quan Cảnh Duệ trả lời có chút tùy ý.

Lúc ở Melbourne cậu đã đi học một năm tiểu học, tuy rằng chương trình học ở hai nơi khác biệt rất nhiều nhưng đối với cậu mà nói, căn bản không có vấn đề gì, cậu chỉ không muốn thi cao điểm quá mà thôi.

Đạt điểm cao đối với cậu mà nói, là một chuyện đơn giản vô cùng!

'Nếu như ba muốn con đổi một trường khác, con cảm thấy thế nào?' Tuy rằng không ép con nhảy lớp nhưng hắn vẫn muốn thằng bé từ nhỏ đã được tiếp thu sự giáo dục tốt nhất, đây đều là suy nghĩ chung của mỗi một bậc phụ huynh.

'Ba chịu cho con đi học ở Luân Đôn sao?' Nói tới vấn đều này, Quan Cảnh Duệ lại rất có hứng thú.

'Con muốn đi Luân Đôn học sao? Tại sao?' Hắn hỏi.

'Có bạn mà! Giang Vũ Hào nói học kỳ sau bạn ấy sẽ đến Luân Đôn đi học cùng Bối Bối.' Mấy đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, giờ một mình cậu ở Singapore, nhớ bạn cũng bình thường thôi.

'Chuyện này để ba bàn với mẹ con đã.' Sầm Chí Quyền trịnh trọng gật đầu.

Thực ra cho dù hắn và Quan Mẫn Mẫn đồng ý, lão gia tử cũng sẽ không đồng ý để đứa cháu bảo bối của mình tuổi còn nhỏ như vậy mà đã làm du học sinh. Cho dù là hắn, năm đó cũng 15 tuổi mới ra nước ngoài du học.

Lúc này xe đã lái vào khuôn viên của nhà họ Sầm, câu chuyện kết thúc nhưng Quan tiểu trư vẫn còn ngủ ất ngon, ngay cả khi Sầm Chí Quyền ôm cô xuống xe đi vào nhà cũng không hề có dấu hiệu thức giấc.

Trong căn biệt thự nhỏ người làm vẫn lưu lại vài ngọn đèn tường ấm áp, Quan Cảnh Duệ ôm con Xù chạy lên lầu thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn xuống người nào đó đang ôm mẹ mình chuẩn bị lên lầu...

'Sao vậy?' Thấy con trai đột nhiên dừng lại, Sầm Chí Quyền ngạc nhiên hỏi.

'Đại boss, chú sẽ luôn đối xử tốt với mẹ như vậy chứ?'

Haizz, cái thằng nhóc này, thì ra vẫn một mực lo lắng cho mẹ mình!

Sầm Chí Quyền cúi đầu nhìn xuống cô gái đang ngủ ngon lành trong ngực mình, khóe môi nhẹ câu lên, 'Đương nhiên rồi.'

Không tốt với cô thì tốt với ai đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play