Chương 122: Xù, còn có thể xấu hổ hơn nữa không? (1)

Quan Cảnh Duệ đáp nhỏ một tiếng, 'Không có.'

'Tối qua ngủ có ngon không?'

'Cũng được.'

'Có muốn ở đây ăn sáng hay muốn qua chỗ ông cố?' Chỗ này hắn rất ít khi về ở cho nên trước giờ không ăn ở đây. Nhưng nếu như thằng bé muốn, cho người mang qua cũng không sao.

'Con qua chỗ ông cố, đợi lát nữa bác sĩ thú ý sẽ sang khám cho con Xù.' Cậu nhóc vuốt lông con chó, trong mắt tràn đầy lo lắng, sợ con Xù nhà mình sinh bệnh.

Vẻ lo lắng của con Sầm Chí Quyền làm sao nhìn không ra, tuy rằng hắn không thích chó mèo nhưng nể tình thằng nhóc này khó được một lần nói nhiều với mình như vậy, hắn chủ động quan tâm...

'Nó sao vậy? Bệnh sao?'

'Không biết nữa, cứ ỉu xìu như vậy đó.' Quan Cảnh Duệ nhún vai.

'Bác sĩ mà lão thái gia mời rất giỏi, chắc là nó sẽ không sao đâu.' Hắn đưa tay sờ đầu con an ủi.

'Không phải chú ghét con Xù sao?' Quan Cảnh Duệ khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt.

Quả nhiên là hay thù vặt, Sầm Chí Quyền thở dài một tiếng, 'Ba không có ghét nó, chỉ không quen có con vật gì đó lăn lộn trên giường của mình thôi.'

'Ồ.' Vậy sau này cùng lắm là không cho nó lên giường là được, 'Con đi qua chỗ ông cố.'

'Ừ, đi đi.'

Sầm Chí Quyền nhìn theo bóng lưng của con, còn chiếc mũ lưỡi trai đội ngược nữa, một cảm giác quen thuộc chợt lướt qua trong đầu, trước đây có phải hắn đã gặp thằng bé rồi không nhỉ?

Có chút trầm ngâm bước lên lầu, bộ não siêu cấp của hắn bắt đầu hoạt động, rất nhanh đã khóa lại một thời điểm nào đó...

Mấy tháng trước trên chuyến bay từ Melbourne về Singapore, hôm đó Sầm Tĩnh Di dẫn một đứa nhỏ lạ mặt vào nhà vệ sinh trong khoang thượng hạng của hắn, hắn còn đụng vào cậu nhóc một cái, không ngờ...

Thì ra có rất nhiều chuyện số mệnh đã định sẵn, sớm muộn gì cũng sẽ đụng mặt!

Lúc đó hắn căn bản không hề nghĩ là mình sẽ có một đứa con trai lớn như vậy!

Thực ra bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Chỉ có thể nói ba mươi mấy năm cuộc đời hắn giống như đã được lập trình sẵn, cứ theo trình tự đó mà đi, không ngờ có một ngày lại hoàn toàn đảo lộn trình tự.

Hoặc nói đúng hơn, từ buổi tối của sáu năm trước bắt đầu nó đã bắt đầu đảo lộn trình tự mà mãi đến ngày hôm nay tất cả mới trở về lại trình tự ban đầu.

Cuộc đời ngẫu nhiên có một chút ngoài ý muốn hay bất ngờ vui vẻ, cảm giác này cũng tốt lắm.

Hắn lên lầu, về phòng mình, trên giường cô gái vẫn đang ngủ mê mệt, chỉ có chiếc chăn lụa mà hắn đắp lên người cô trước khi rời đi giờ đã bị đá đến cuối giường. Lớn như vậy rồi mà ngủ còn không đàng hoàng, tư thế ngủ này quả thực kém đến không thể tả.

'Mẫn Mẫn, dậy chưa?' Hắn kéo chiếc chăn lụa che lên vùng lưng trần của cô trở lại, sợ khí lạnh từ máy điều hòa làm cô lạnh.

'Không dậy...' Vùi mặt vào gối, Quan Mẫn Mẫn buồn bực nói.

'Vậy em ngủ tiếp đi.' Người đàn ông hôn lên tóc cô một cái rồi mới đứng lên đi về phía phòng tắm.

Trợ lý mới nhậm chức là cô có thể không đi làm nhưng thân là cấp trên của cô, hắn không thể không đi.

Đợi khi đại boss đến công ty, bảo Sầm Giai Di tiếp tục công việc trợ lý, sắc mặt thư ký trưởng lúc xanh lúc trắng...

'Boss, trợ lý của anh đâu?'

'Hôm nay cô ấy nghỉ phép.'

'Tại sao chứ? Hôm qua mới vừa nhận được lệnh điều động thôi mà.'

'Mệt.'

'Tại sao lại mệt như vậy?'

'Anh để cô ấy mệt, hài lòng chưa?' Đại boss bắt đầu bực lên, 'Sầm Giai Di, em có còn cần công việc này không?'

'Xin lỗi boss, em lập tức đi làm việc.'

Sầm Giai Di cảm thấy số mình thật sự rất khổ, cô rõ ràng cũng họ Sầm, cùng boss có quan hệ huyết thống không chối bỏ được nhưng tại sao từ chỗ anh ấy lại không nhận được một chút đãi ngộ đặc biệt nào vậy?

Còn Quan tiểu thư người ta lại không giống cô, buổi tối hầu hạ boss một chút thì ngày hôm sau không cần đi làm, tiền lương cứ thế mà lãnh, có còn thiên lý hay không chứ?

Cô cảm thấy cần khẩn cấp tìm cho mình một người đàn ông, thử xem hầu hạ một chút thì có thể không cần cực khổ đi làm như vậy không.

Đương nhiên, lúc tức giận hay bất mãn cực độ có thể suy nghĩ chuyện đó một chút nhưng nếu thực sự bảo cô làm thì không cần.

Cho nên, oán than xong vẫn cứ phải tiếp tục công việc.

***

Lúc Quan Mẫn Mẫn thức dậy thì đã gần trưa, nhớ tới mình giờ đã là trợ lý riêng của vị đại boss nào đó, vốn định lập tức xuống giường nhưng cả người vẫn không có chút sức, không khỏi mắng thầm người nào đó mấy câu.

Còn chưa kịp đi rửa mặt thì giọng nói quen thuộc của dì Lâm đã vang lên ngoài cửa.

Đợi khi cô ra khỏi phòng mới biết đại boss sóm đã đến công ty rồi, dặn dì Lâm nói lại với cô hôm nay không cần đi làm.

Trước khi ăn bữa sáng kiêm bữa trưa, cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Sầm Giai Di nhưng tiếc là thư ký trưởng bận quá, điện thoại riêng trực tiếp ném vào trong ngăn kéo không nghe máy.

Quan Mẫn Mẫn cũng không nghĩ nhiều, ăn xong thì xuống lầu, đi qua chỗ của lão gia tử.

Bác sĩ thú y cũng vừa đến chuẩn bị khám cho con Xù.

Hỏi một vài câu hỏi xong đặt con Xù xuống một tấm đệm chuyên dụng, vạch đám lông mềm ở bụng nó ra, cũng không có gì khác thường, chỉ hơi đỏ lên một chút.

'Nó gần đây có tiếp xúc với con chó nào khác không?'

'Không có.'

'Cháu chắc chắn?'

'Dạ, mấy ngày nay cháu đều ở nhà với nó, nhưng nó cứ rầu rĩ như vậy hoài.'

'Nó có bị sốt không?'

'Không có.'

Vị bác sĩ thú y kinh nghiệm phong phú gật đầu, 'Nếu như chỉ là như vậy, không cần lo nó bị bệnh đâu. Nguyên nhân khiến nó rầu rĩ như vậy là vì chứng tâm lý tiền sản.'

Tâm lý tiền sản là chứng bệnh quỷ gì?

Bao gồm cả lão gia tử, ba người đều ngơ ngác chau mày.

'Nói một cách đơn giản chính là nó muốn làm mẹ rồi.' Bác sĩ thú y cười cười, 'Chó cái sau khi trưởng thành mà không có con đực thì sẽ buồn bã không vui, không có tinh thần như vậy. Nó thậm chí còn làm một số chuyện chuẩn bị cho thiên chức làm mẹ của mình chẳng hạn như sẽ tìm gì đó để làm ổ cho con mình.'

'Đúng đúng đúng, lúc Melbourne con Xù suốt ngày cứ đi cào bồn hoa.' Quan Cảnh Duệ gật đầu phụ họa sau đó lại lo lắng nói, 'Vậy phải làm sao bây giờ?'

Con Xù nhà cậu đã tới tuổi muốn làm mẹ rồi sao? Haizz, thì ra không chỉ con người sợ cô độc mà ngay cả động vật cũng vậy. Chắc chắn là vì từ lúc trở lại Singapore cậu ít có thời gian bầu bạn với nó rồi.

Nhưng muốn tìm một con chó đực xứng với con Xù nhà cậu cũng không phải chuyện đơn giản nha.

'Nếu như không định cho nó đẻ con thì làm một thủ thuật nhỏ, cắt buồng trứng của nó đi là được rồi.'

Vừa nói tới muốn mổ xẻ con Xù, Quan Cảnh Duệ lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng ôm chặt con Xù vào lòng, sờ đầu nó, 'Không được mổ con Xù của cháu, cháu muốn nó sinh một ổ chó con.'

Biết con Xù không bị bệnh Quan Mẫn Mẫn cũng thở phào một hơi, nhìn vẻ khẩn trương của con trai thì bật cười, 'Một ổ chó con, con nuôi nổi không đó?'

'Con mặc kệ, con muốn nó sinh một ổ.' Nghĩ tới một đám chó con giống hệt con Xù chạy chơi với nhau là thấy vui rồi.

'Một ổ thì một ổ, chẳng lẽ còn sợ không nuôi nổi mấy con chó sao?' Lão thái gia lên tiếng khi thấy Quan Cảnh Duệ ôm con Xù chạy đến trốn sau lưng mình giống như sợ vị bác sĩ kia lập tức mổ con chó của mình vậy.

Cuối cùng, theo lời nghị của bác sĩ thú y, mọi người quyết định ngày mai đưa con Xù đến bệnh viện xem thử có con chó nào thích hợp làm chồng của nó không.

Giải quyết xong chuyện lớn của con trai, Quan Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của mẹ mình bảo cô đứa đứa nhỏ về nhà họ Quan một chuyến.

Lão thái gia cũng nghe được cô nói điện thoại, dặn dò dì Lâm chuẩn bị một số quà tặng rồi phái tài xế đưa hai mẹ con về nhà.

'Quan tiểu thư, mẹ nói xem phải tìm con chó cha màu gì đây?' Tiểu Quan tiên sinh trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện này, vừa dùng máy tính bảng lên mạng tìm hiểu những kiến thức về phương diện này thuận tiện nghiên cứu các giống chó vừa hỏi.

'Con đã hỏi mẹ câu này mười mấy lần rồi.' Quan Mẫn Mẫn đã không còn sức trả lời.

'Nhưng mẹ đâu có cho con một câu trả lời chính xác đâu.' Tiểu Quan tiên sinh liếc mẹ mình một cái.

'Mẹ nói màu nâu, con nói sinh một ổ chó toàn màu nâu nhìn chán lắm. Mẹ nói màu trắng, con lại nói không thích sinh chó con có màu lông tạp. Rốt cuộc con muốn thế nào?'

'Thôi bỏ đi, hỏi mẹ cũng như không. Ngày mai con tự mình đi chọn chó cha.'

Vấn đề rốt cuộc cũng kết thúc!

Về tới nhà họ Quan, còn chưa vào phòng khách đã nghe tiếng cười nói rôm rả từ bên trong truyền ra.

Một giọng là của mẹ, một giọng nữ kia nghe rất lạ nhưng có thể nghe ra tuôi còn rất trẻ.

'Phu nhân, tiểu thư về rồi.'

Quản gia vào trước báo cáo.

Lúc Quan Mẫn Mẫn nắm tay con trai đi vào, hoàn toàn bất ngờ khi phát hiện người đang ngồi ở sofa nói chuyện vui vẻ với mẹ lại chính là cô thư ký xinh đẹp của ba -- Diệp Dao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play