Ba người ở ngoài sau khi nghe được hắn nói gì thì mỗi người một phản ứng khác nhau, Sasuke và Izuna theo chân Vĩ Thú nhanh chóng đuổi theo còn Madara lại ngay lập tức xông vào phòng, chạy thẳng đến chỗ Hashirama!

Uchiha mềm nhẹ đỡ sau lưng Hashirama, cúi đầu chăm chú nhìn hắn, tuy không nói gì nhưng ánh mắt lo lắng kia đã thay lời chủ nhân nói lên tất cả.

Hashirama mệt nhọc nâng lên mí mắt, hắn hiện tại vẫn còn đang trong tình trạng mất máu nghiêm trọng cho nên đầu có chút ngất đi, trước mắt loang lổ từng khoảng đen, nhưng cho dù thế hắn vẫn nở ra một nụ cười:

- Ta không sao... Thiếu máu gì đó chỉ là chuyện nhỏ thôi ha ha ha... đứa nhỏ sao rồi?

Madara vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn, nghe vậy cong cong lên khoé miệng, nhưng từ đôi chân mày cau lại vẫn bốc ra ngùn ngụt sát khí, hắn âm trầm nói:

- Đã có Sasuke, Izuna và Tobirama đuổi theo, hơn nữa các Vĩ Thú cũng đã bám theo nó, nó có chạy đằng trời!

Nếu như ngần đấy con người và Vĩ Thú mà còn không trị được cái thứ bùn đen ghê tởm kia, tay không về gặp hắn thì... ha ha.

Naruto bên cạnh nhìn nụ cười dữ tợn của hắn không khỏi rụt cổ, nhưng vẫn không quên an ủi Hashirama:

- Ngài Hashirama không cần phải lo đâu dattebayo. Cái thứ kia chỉ trốn là giỏi thôi chứ nó gần như không có chút lực sát thương nào hết!

Tất nhiên là trừ trường hợp nó bám vào kẻ nào đó có thực lực mạnh mẽ, giống như Obito chẳng hạn. Nhưng lần này bọn hắn sẽ không cho nó bất kỳ cơ hội để bám vào ai hết!

Hashirama nghe vậy cũng cảm thấy an tâm, nặng nhọc khép lại mí mắt, bắt đầu dùng giấc ngủ để khôi phục cơ thể.

...............

Chỉ thấy trong rừng cây có một bóng đen đang cấp tốc di chuyển, trong ngực nó còn đang cuốn lấy một đứa trẻ đang gào khóc:

- Oaaa! Oaaaaa! Oaaaaaa!!

Tiếng trẻ nhỏ gào khóc thảm thiết dường như một cái đinh chọc ngoáy vào cái màng nhĩ không tồn tại của Hắc Zetsu. Nó cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt nhăn nhó đỏ tía tai của đứa trẻ, có chút lo lắng vật nhỏ này sẽ khóc đến tắc thở.

- Này... đừng khóc nữa, ngoan, đừng khóc nữa, nín đi!

Cả cuộc đời dài nghìn năm chưa bao giờ biết ba từ "dỗ trẻ con" viết như thế nào làm sinh vật đen như bùn này luống cuống tay chân vụng về nói ra lời dỗ dành.

Đứa nhỏ này tạm thời không thể chết được! Ít nhất là phải đợi nó lấy Rinnegan xong mới có thể chết được!

... Tính theo bối phận thì nó cũng có thể tính là "ông" của đứa nhỏ này, nhưng ngay cả Indra và Ashura còn bị nó xúi giục đến đánh nhau ngươi chết ta sống thì với đứa nhỏ vừa mới sinh ra này, chẳng có lý do gì khiến nó không nỡ xuống tay hết.

Nó không phải truyền nhân của Indra, tuy được chính mẹ Kaguya tạo ra nhưng nó lại không hề có sức mạnh huỷ thiên diệt địa giống như Otsutsuki Hagoromo (Lục Đạo Tiên Nhân) hay Otsutsuki Hamura, thậm chí nó yếu ớt hơn bất kỳ Ninja nào trên lục địa này. Thứ nó giỏi nhất chắc chỉ có khả năng chạy trốn và sự kiên nhẫn mà thôi.

Cho nên nó không thể tự dùng Rinnegan để gọi ra Thần Thụ, hồi sinh cho mẹ Kaguya, nó cần phải móc Rinnegan của đứa nhỏ này ra và ngay sau đó đem Rinnegan nhét vào hốc mắt của một nhân loại đã bị nó tẩy não từ trước để giúp nó hoàn thành mong ước.

Nhanh! Sắp đến rồi! Chỉ cần chui vào căn cứ nó đã chuẩn bị sẵn thì đám người kia sẽ không thể tìm được nó!

Hắc Zetsu nở nụ cười quái dị, bên dưới hốc mắt vỡ ra một khe hở dữ tợn phát ra tiếng cười của sự đắc thắng, nó sắp thành công! Nó sắp thành công! Mọi sự nhẫn nhịn đều sắp được đền đáp!

Mẹ! Mẹ! Đợi con! Con sắp cứu được người ra rồi!!

Nhìn cổng vào căn cứ gần ngay trước mắt, Hắc Zetsu sung sướng phóng thẳng đến đó!

Nhưng ngay lúc này một tiếng gào rống vang lên ngay sau nó:

- Đứng lại! Trả đứa nhỏ đây!!!

Chết tiệt! Là Vĩ Thú!

Nhưng không còn kịp rồi, đám người kia sẽ không đuổi kịp nó! Bởi vì!

Zetsu nhìn khoảng cách của nó cách cổng vào căn cứ chỉ còn năm mét, cười khằng khặc.

Gần như thế này thì cho dù lấy tốc độ nhanh nhất của Nhị Vĩ cũng không thể kịp được!

Khoé miệng của Hắc Zetsu càng ngày càng kéo rộng, vặn vẹo đầy sung sướng, cả thân hình của nó biến thành một đoàn chất lỏng, nhanh như chớp phóng về mục tiêu!

Bốn mét....

Hai mét...

Một mét....!

Đến—

Nhưng ngay lúc này nụ cười đắc thắng trên mặt nó đột nhiên cứng lại, cả người bị một cú đá đạp bay ngược ra sau! Ngay cả đứa trẻ được nó bọc trong ngực cũng vì lực độ quá lớn mà bắn ra!

Hắc Zetsu trừng lớn hai mắt!

Rinnegan!!!!

Một bàn tay bỗng xuất hiện, nhẹ nhàng đỡ lấy đứa trẻ rồi đem nó ôm vào ngực, kèm theo đó là tiếng nói chứa đầy sự giận dữ!

- Tobirama! Tên Senju khốn khiếp! Nếu đạp phải đứa nhỏ thì sao?! Cháu của ta mà làm sao thì ta liều chết với ngươi!

Tobirama thu chân lại, âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, cam chịu không phản bác lại, ban nãy vì tình huống quá cấp bách hắn không thể không làm ra động tác nguy hiểm kia, thật may là chân hắn không đạp trúng đứa nhỏ!

Đứa trẻ sơ sinh nằm trong ngực Izuna, rõ ràng ban nãy còn khóc đến sắp tắc thở đến nơi nay lại thần kỳ nín khóc, giương mắt nhìn thanh niên, thậm chí phát ra tiếng cười khanh khách giòn tan. Dường như nó biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm và đang được bảo vệ bởi người thân cận với nó.

Izuna nhìn khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn như cục bột của đứa trẻ, rồi nhìn đến đôi mắt mèo đặc trưng của Uchiha kia, trong lòng một mảnh mềm nhũn.

Đây là cháu gái của hắn... là người thân máu mủ ruột thịt với hắn chỉ sau nii-san. Trời ạ, sao có thể dễ thương thế này được cơ chứ!

Izuna nhịn không được cúi xuống khẽ hôn hôn một bên má phúng phính của nó, đứa nhỏ cũng nắm lấy một lọng tóc dài của hắn vui vẻ đùa nghịch.

Tobirama nhìn khung cảnh ấm áp này trong lòng nhịn không được ứa ra cảm giác chua lòm, mím chặt môi, ngay cả khuôn mặt vốn nghiêm túc dường như lạnh thêm vài độ.

Hắn cũng muốn được ôm đứa nhỏ...

Hắc Zetsu đau đáu nhìn thanh niên Uchiha, đúng hơn là đứa bé sơ sinh trong ngực hắn, khó tin lẩm bẩm:

- Tại sao... tại sao các ngươi có thể biết được chỗ này...

Tại sao tên Senju kia lại có thể biết được cái chỗ ẩn thân mà ngay cả chính nó còn chưa tự mình bước vào lần nào?!

Tobirama hừ lạnh, trong đôi mắt màu đỏ chứa đầy sự khinh thường:

- Không chỉ có mỗi chỗ này, tất cả các chỗ ẩn thân của ngươi đều đã bị ta đánh dấu! Cái thủ thuật che mắt đơn sơ của ngươi đối với ta chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ!

Phải rồi, tất cả các chỗ ẩn thân đều bị Hắc Zetsu tròng lên một tầng kết giới vặn vẹo không gian để che đi tai mắt những kẻ thám thính, nhưng chính điểm vặn vẹo này lại là thứ khiến mấy địa điểm này phát sáng lên trong mắt Tobirama.

Bởi vì hơn ai hết, vị Senju tóc trắng này mới chính là ông hoàng nghiên cứu về lĩnh vực "không gian"!

Hắc Zetsu làm thế cũng chỉ vì tính cẩn thận, chính nó cũng không ngờ chính vì tính cẩn thận này lại là thứ khiến nó thất bại.

Thật đúng là "người" tính không bằng trời tính.

Hắc Zetsu căm hận nhìn ba con Vĩ Thú cũng xuất hiện đang chăm chú nhìn nó, nhịn không được gào thét lên:

- Tại sao cứ sắp thành công là lại thất bại! Rốt cuộc đây là lần thứ bao nhiêu rồi?! Một nghìn năm! Một nghìn năm chui rúc chỉ đợi một thời cơ! Vậy mà tại sao?! Tại sao ta không thể thành công?!!!

Ta chỉ muốn... cứu mẹ của mình ra thôi mà...

Rõ ràng chỉ là một đống bùn nhưng hiện tại nhìn nó đang cuộn tròn lại đầy đau đớn, cả người và Vĩ Thú có mặt ở đây đều im lặng, bọn họ đều có thể rõ ràng cảm nhận được sự tuyệt vọng của Hắc Zetsu.

Nói thật, khả năng không mấy ai trên thế gian này có thể làm được như nó, yên lặng ẩn nhẫn cả ngàn năm, chịu đựng cô đơn và sự thất vọng tràn trề sau mỗi lần thất bại, rồi dùng cả đời chỉ để tìm kiếm một hi vọng nhỏ nhoi.

Huống chi, khả năng lần này nó chắc chắn sẽ thất bại, triệt để, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa. Chính Zetsu cũng tự nhận ra được điều này cho nên nó mới bày ra cái trạng thái tuyệt vọng đau đớn quằn quại như vậy.

Đáng thương thật đấy, thậm chí là đáng nể nhưng với lập trường của bọn hắn, bọn hắn không thể đồng cảm với nó được.

Lúc này, Sasuke cũng dùng Rinnegan chạy đến, mặc dù hơi muộn chút nhưng tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ!

Hắc Zetsu không hề cười, khuôn mặt đen ngòm chỉ có hai hốc mắt trống rỗng khiến cho người ta không thể phỏng đoán ra nó đang nghĩ gì, chỉ thấy nó đột nhiên như đạn pháo bay thẳng đến Izuna, hiển nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ!

Izuna nhanh chóng lùi ra phía sau, một con rồng nước chắn trước mặt hắn, há miệng rộng phun ra một cột nước nhắm thẳng đến Hắc Zetsu!

Nhưng Hắc Zetsu bay nửa đường lại đột nhiên quẹo phải, tốc độ nó nhanh đến mức kéo ra một cái đuôi đen dài, mục tiêu của nó là Sasuke!

Sasuke giương mắt nhìn nó, dường như chưa kịp phản ứng lại, Hắc Zetsu thấy thế trong lòng không khỏi vui mừng, tăng tốc, nhưng ai ngờ khi cách thanh niên Uchiha chỉ còn ba bước chân thì nó đột nhiên "bẹp!" một tiếng đâm lên xác ngoài của Susanoo.

Hắc Zetsu: ...Cái đcm!

Phải nói là một màn này có chút buồn cười, Hắc Zetsu vô cùng hưng phấn lao đến cuối cùng biến thành một đống bùn nhão trét tường, cho dù nhìn không rõ ngũ quan nhưng tất cả mọi người đều nhận thấy sự kinh ngạc, tức giận, hoang mang... nói chung là cảm xúc như một nồi lẩu thập cẩm của nó.

Izuna càng không chút nể tình cười ra tiếng.

Sasuke chỉ ghét bỏ liếc nó một cái, như nhìn một đống rác rưởi, hắn không chút lưu tình bẻ xuống một góc Sasuno của mình kèm theo Hắc Zetsu ném lên trời rồi nâng tay lên, đất cát theo dựa theo sức hút bỗng từng mảnh từng mảnh bay lên, "Phành! Phành! Phành!" đem cả mảnh Susano lẫn Hắc Zetsu chặt chẽ nhốt ở bên trong quả cầu đất khổng lồ!

Đây chính là Tengai Shinsei (Bộc địa thiên tinh)!

Các Vĩ Thú ngẩng đầu, kinh ngạc cảm thán nhìn quả cầu đất khổng lồ kia, đặc biệt Nhị Vĩ còn vô cùng ám ảnh run lên hai cái, Tobirama nhìn Sasuke, hỏi:

- Ngươi định làm gì với thứ này?

Sasuke cười lạnh, lời môi mỏng phun ra càng kinh thế hãi tục:

- Đem con ngoan đưa về bên cạnh mẹ chứ còn làm gì.

- Ý ngươi ra, đem thứ này... ném lên Mặt Trăng?!

Izuna nuốt một ngụm nước bọt, hắn hiểu ý Sasuke, nhưng cũng chính vì hiểu ý nên mới thấy có chút khiếp vía, phải biết Mặt Trăng gì đó là thứ ngoài không gian, là thứ xa xôi không thể với tới, vậy mà cái khoảng cách tưởng chừng như không thể đo đếm ấy ở trong miệng Sasuke chẳng khác quái gì khoảng cách từ đầu giường đến đuôi giường, đem cái thứ to bự chà bá này lên Mặt Trăng mà nghe nhẹ nhàng như đem rác ném vào thùng vậy.

Sasuke ném cho hắn một ánh mắt "chứ còn gì nữa", hoàn toàn nhận đồng với những gì Izuna nói.

Tobirama sắc mặt có chút quái dị ước lượng quả cầu đất rồi nhìn chằm chằm Sasuke, nhìn đến thanh niên Uchiha sắp nhịn không được ném vào mặt hắn một phát Hoả Độn thì mới có chút rối rắm nói:

- Cậu... đủ Chakra sao?

Lúc này, toàn trường đột nhiên lặng thinh, ngay cả Sasuke cũng thế, một sự trầm mặc xấu hổ chậm rãi tràn lan.

Phải rồi, Chakra. Cái thứ quan trọng như vậy mà bọn họ suýt quên mất. Phải biết Lục Đạo Tiên Nhân phóng được quả đất lên không gian cho bọn họ ngắm ngày nay cũng tốn vô cùng nhiều Chakra. Mà quả đất do Sasuke làm ra tuy nhỏ bé (so với Mặt Trăng mà nói), nhưng lượng Charka để phóng nó lên Mặt Trăng cũng không phải là dạng vừa.

Uchiha lại nổi tiếng ít Chakra...

Sasuke vành tai có chút đỏ lên, hắn, khụ, mạnh miệng một chút ai ngờ hiện thực đã dí sát giáng cho hắn một cái bạt tai.

Phũ thật.

Vậy mà lúc này Nhất Vĩ lại ra tiếng, nó chép miệng:

- Thiếu Chakra thì ta truyền cho. Vĩ Thú bọn ta đâu có thiếu gì thứ đó. Đem cái thứ bùn đen kia tống đi nhanh lên! Nhìn nó ngứa cả mắt!

Nhị Vĩ cũng đong đưa đuôi, gật đầu tán đồng, Bát Vĩ đã đi đến sau lưng thanh niên, dọn sẵn tư thế, nó còn rống rống hát lên:

- Boy~ không cần không cần lo lắng đâu! Đã có ngài Gyuki ở đây! Hey hey! Đã có ngài Gyuki ở đây!~

Dù sao trong quá trình bắt Hắc Zetsu bọn nó cũng không giúp gì (tại cái thứ kia yếu quá, mới đùa có hai chiêu đã bị tóm), cho nên hiện tại giúp chút việc nhỏ xả giận cũng không sao.

Trên người ba Vĩ Thú bộc phát ra lượng lớn Chakra, lượng Chakra khổng lồ hoá thành ba cột sáng chiếu thẳng vào người Sasuke! Chỉ thấy thanh niên ngẩng đầu nâng lên một tay, Chakra khủng khiếp bỗng phát ra như một đòn bẩy vô hình đẩy quả đất khổng lồ kia vút lên cao, chẳng mấy đã không thấy bóng dáng!

Sasuke vẫn giữ nguyên tư thế ba phút này rồi mới thong thả thả tay xuống, các Vĩ Thú cũng thu lại Chakra, khoé miệng hắn hiện lên ý cười nhợt nhạt:

- Hoàn thành.

Đã đem rác ném vào thùng xong xuôi. Hiện tại cho dù Hắc Zetsu mọc cánh cũng không thể quay lại đây được nữa, ngoan ngoãn ở trên Mặt Trăng với "mẹ Kaguya" đi!

Như vậy là mối hoạ Hắc Zetsu đã hoàn toàn giải quyết!

............ Hết chương 93........

Vài điều muốn nói:

Thế là xong Zetsu rồi đó, đừng ai hỏi tác giả vì sao nó lại ra đi một cách lãng xẹt như thế, tác giả cũng không biết đâu *che mặt*.

Nhưng trên cơ bản là nó yếu thật sự, thậm chí còn không có sức phản kháng lại như Danzo, đùa hai phát là chết có được không? *nhìn trời nhìn đất*

Kết thúc sớm hơn dự kiến, hẳn là 2-3 chương nữa sẽ quay về với Nar nhỏ... U là trời, dự định viết thế giới này có 20 chương mà thế quái nào... viết cái này hơn 60 chương cmnr.

Tình cảm Izuna và Tobirama nếu chưa kịp chắc tác giả sẽ viết một phiên ngoại về cặp này.

Ân, vầy thôi, chương này cố kéo dài ra để viết cho xong đoạn Hắc Zetsu, mọi người đừng quên tim và cmt bên dưới nha! Khen tác giả đi nào~! *Ôm mặt ra vẻ dễ thương chớp chớp mắt*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play