Mà những ai nghe thấy Tobirama vừa nói gì thì biểu tình trên mặt đều đọng lại, bày ra vô vàn các loại sắc thái khác nhau vô cùng kỳ quái.

Mang thai?

Mang... thai?!!!

- Mang thai?!!!!

Izuna càng là hú lên quái dị, tay túm chặt lấy cánh tay Tobirama, hai mắt trợn trừng nhìn hắn, không biết còn tưởng con ngươi của hắn sắp rơi từ hốc mắt xuống.

Tobirama biểu tình cũng không tốt đi đâu, hắn run rẩy nhìn tay mình rồi bắt đầu lẩm bẩm:

- Mang thai... Mang thai... Đàn ông mang thai... Huynh trưởng mang thai...

Rồi bỗng nhiên trong mắt vị nghiên cứu cuồng nào đó đột nhiên phóng ra tia sáng khiếp người, hắn đột nhiên nhanh như chớp thò tay vào trong túi lôi ra một bộ dụng cụ lấy mẫu, cuồng nhiệt nhìn Hashirama:

- Huynh trưởng! Xin để cho ta cắt một miếng thịt trên người của huynh đi!

Thật tuyệt vời, hắn chưa bao giờ gặp trường hợp nào như thế này! Phải lấy mẫu! Phải nghiên cứu!!!

Hashirama hoảng sợ nhìn em trai của mình đã chìm đắm vào lĩnh vực thâm ảo nào đó không thể thoát ra được, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Sao hắn chỉ đi có mấy ngày (?) mà em trai của hắn lại trở nên biến thái như thế này?! Ngay cả huynh trưởng cũng đòi cắt miếng đi nghiên cứu?!

Madara càng không vô nghĩa, một chân đạp ra, "phanh" một tiếng đạp vào bụng tên Senju tóc trắng kia đem người đá bay ra! Tobirama không hề phòng bị bị đá trúng, ngay lập tức như diều đứt dây bay ngược ra, lại "phanh!" một tiếng dính vào tường!

Izuna đứng bên cạnh nuốt nước miếng, thật may là vừa rồi hắn không phát biểu ra lời lẽ nào quá đà nếu không thì hắn cũng đã nằm góc tường làm bạn với Tobirama thân ái rồi.

Madara sau khi làm xong, thần sắc âm trầm nhìn lướt một vòng quanh phòng, sát khí đằng đằng bức cho mọi người đều cúi gằm đầu xuống câm như hến mới vừa lòng thu lại tầm mắt, mềm nhẹ đỡ nam nhân trong ngực dậy:

- Cảm giác thế nào rồi?

Hashirama vẫn vô tâm vô phổi cười, vỗ vỗ tay hắn ý bảo hắn an tâm:

- Không sao mà Madara, không cần phải khẩn trương vậy đâu ha ha ha! Chỉ là cạn kiệt Chakra thôi, cậu truyền cho ta chút Chakra là được!

Tobirama lúc này cũng lóp ngóp bò dậy đi đến, đầu óc sau cú đạp của Madara cũng tỉnh táo lại, nghe thế liền cau mày:

- Huynh trưởng... Chakra của huynh sao thế này?

Chakra của anh trai hắn tuy không so được với Vĩ Thú nhưng cũng phải gấp người thường bốn năm lần, tốc độ khôi phục cũng rất nhanh, trước kia rất hiếm khi bị cạn kiệt Chakra, mấy lần đó toàn là sau khi vừa chiến với Madara một trận xong. Nhưng nhìn bộ dạng của Hashirama bây giờ hình như không phải vừa mới chiến đấu xong, vậy tại lại có thể cạn kiệt Chakra được?

Hashirama nghe thế, chẳng hề để ý vỗ bụng cái "bộp bộp", lực đạo không chút tiết chế khiến cho mấy người bên cạnh nhìn khiếp hồn táng đảm, Madara càng là vội túm lấy tay hắn, vị Hokage nào đó lúc này mới cảm khái nói:

- Là do vật nhỏ này. Tuy mới gần hai tháng mà rất tham ăn.

Tuy bị đứa nhỏ trong bụng lăn lộn đến cạn kiệt Chakra nhưng biểu tình trên mặt nam nhân lại vô cùng tự hào và thoả mãn, ngay cả sắc mặt có chút tái nhợt cũng không che được sự vui vẻ của hắn.

Nhưng Madara ở bên cạnh lại không lạc quan như thế, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên phần bụng vẫn chưa nhìn ra dấu hiệu mang thai của Hashirama, thần sắc có chút phiền luỵ:

- Trước kia thì không sao nhưng đứa nhỏ hấp thu Chakra ngày càng nhiều, thậm chí mới gần hai tháng mà lượng Chakra khổng lồ của Hashirama đã không thể chống đỡ được, ta cũng phải thường xuyên truyền Chakra giúp hắn. Mà nếu như chu kỳ mang thai bình thường thì còn cần đến tận hơn bảy tháng nữa...

Tuy không nói hết, nhưng tất cả những người ở đây đều hiểu ý hắn.

Nếu với tốc độ hấp thu Chakra của đứa nhỏ này thì chỉ sợ mấy tháng tiếp theo thân thể mạnh mẽ của Háhirama cũng sẽ không thể gánh nổi.

Phải biết mặc dù đã có Madara trợ giúp nhưng chỉ trong hai tuần mà cân nặng của Hashirama đã bắt đầu sụt giảm nhanh chóng.

Sự xuất hiện của đứa nhỏ này nằm ngoài dự định và cả những điều nó mang đến cũng hoàn toàn nằm ngoài dự định. Huống chi bên còn có tên Hắc Zetsu vẫn đang âm thầm nhòm ngó bên cạnh.

Tobirama trong lòng âm thầm liệt kê ra vài thứ cần nghiên cứu ngay lập tức, rồi im lặng truyền cho Hashirama nửa số Chakra của mình, sau khi làm xong, hắn mới ngồi lại ghế nhanh chóng phê chữa văn kiện.

Làm đến một nửa hắn mới như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nói với Izuna:

- Ngươi... chốc theo ta.

Izuna đang phân công các Anbu cắt ca đảm bảo sự an toàn của "anh dâu" nghe thấy hắn nói thì hơi ngẩn ra, đưa mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Senju tóc trắng nào đó, sau rồi như nhận ra cái gì, khoé môi càng cong lên, gật gật đầu.

Hashirama ngồi trên ghế, nhìn hỗ động của hai người họ chẳng hiểu ra sao, nhưng trực giác mách bảo hắn mối quan hệ của Izuna và Tobirama đã cải thiện hơn trước rất nhiều rồi. Điều này làm Hashirama cũng cảm thấy an tâm hơn.

Còn Madara nhìn chăm chú vào em trai mình rồi lại quay ra nhìn tên Senju tóc trắng nào đó, ánh mắt sắc bén thông tuệ như nhìn thấu hồng trần, chỉ thấy một bên chân mày hắn chậm rãi nhướng cao lên, bày ra biết tình như nhìn thấy cái gì đó vô cùng thú vị, trong cổ họng hắn phát ra một đơn âm vô cùng có thâm ý.

- A...

Tobirama dùng 300% năng suất làm việc của mình nhanh chóng càn quét xong toàn bộ công việc rồi lôi Izuna đi, thần thần bí bí không biết làm cái gì. Còn Madara và Hashirama đã về đến nhà.

Hashirama chỉ khoác môt lớp Yukata đơn mỏng thoải mái nằm nghiêng trên sàn gỗ, phần vạt áo vén lên còn có thể nhìn thấy phần cẳng chân màu mật của hắn, ngay cả trước ngực cũng loả lồ ra một mảng cơ bắp săn chắc.

Từ khi phát hiện ra chính mình mang thai, Hashirama sau một khoảng thời gian sang chấn tâm lý thì cũng tiếp nhận sự thật khó tin này và bắt đầu mong chờ một sinh mạng tươi mới chuẩn bị chào đời.

Mặc dù sinh mạng này sẽ chui ra từ trong bụng hắn.

Đối với Ninja mà nói, sinh mệnh là một thứ gì đó vô cùng rẻ mạt rồi lại vô cùng quý giá. Nó có thể biến mất trong chớp mắt rồi lại được nâng niu cẩn thận giữ gìn. Đặc biệt là những sinh mệnh nhỏ bé mới chào đời. Rõ ràng nó yếu ớt đến mức một ngón tay có thể dễ dàng nghiền chết nhưng rồi lại mang theo hi vọng của tương lai.

Tuy nói thế nhưng Ninja lại không quá quan tâm đến con nối dõi, đại khái là nhiều người cũng chẳng sống được đến tuổi lấy vợ. Hơn nữa vì áp lực của chiến tranh cho nên đại đa số Ninja đều khá buông thả trong tình yêu, đồng tính yêu nhau cũng chưa bao giờ là thiếu, hôn nhân cận huyết cũng chẳng hiếm lạ gì. Có con thì tốt mà không có cũng chẳng sao.

Tuy Hashirama rất thích trẻ con nhưng khi kết hôn với Madara, hắn đã xác định mình sẽ không có con nối dõi, tuy hơi tiếc nuối một chút. Nhưng bây giờ sinh mạng nhỏ bé này đột nhiên xuất hiện cũng bù đắp nốt tiếc nuối cuối cùng của hắn.

Quả nhiên hắn và Madara là trời sinh một đôi, đến ngay cả ông trời cũng tặng cho bọn họ một đứa con làm minh chứng~

Hashirama cũng chẳng thèm suy xét nếu tương lai con của hắn vừa kế thừa Mộc Độn vừa kế thừa Sharingan thậm chí là Rinnegan thì sẽ oanh động giới Ninja như thế nào.

Vị Hakage nào đó ngốc hề hề ôm bụng cười.

Madara bước đến thấy dáng vẻ này của hắn thì cũng chín phần mười đoán ra hắn đang nghĩ gì, chỉ thò lại gần hôn hôn trán hắn, khoé mắt lãnh lệ cũng cong lên một độ cung mềm mại, tuy không nói gì nhưng Hashirama lại có thể dễ dàng nhận ra tình yêu nồng đượm bên trong cái hôn đầy trân trọng này.

- Madara~

Hashirama ngẩng đầu, tay vòng lấy cổ nam nhân chậm rãi hôn hôn lên bờ môi mềm mại kia, Madara cũng theo ý hắn hơi hé môi, để cho một đầu lưỡi khác dễ dàng luồn vào, bám lấy đầu lưỡi hắn triền miên cọ sát.

Bên dưới mái hiên, hai thân ảnh ôm hôn thân mật như được quét lên một lớp sơn dầu, đẹp tựa một bức tranh cuộn tròn.

.....................

- Ramen! Sasuke! Làm Ramen cho tớ đi!

Naruto như một vật trang sức treo trên lưng Sasuke, hai tay vòng lấy cổ hắn, ngay cả chân cũng rời đi mặt đất, cả người theo động tác di chuyển của Sasuke mà hơi hơi lay động.

Thanh niên Uchiha đang nấu cơm cũng bị Naruto làm phiền đến đau đầu, đuổi người hai ba lần không được liền cũng mặc kệ cậu treo như thế, không hề sứt mẻ thái thịt, vô cùng cứng rắn từ chối:

- Không được, hôm qua cậu vừa mới ăn Ramen rồi! Hôm nay phải ăn cơm đàng hoàng.

- Nhưng mà tớ muốn ăn Ramen cơ dattebayo! Sasuke cậu nấu cho tớ ăn đi mà!!

Naruto không nhận được đáp án như mong muốn thì cũng không bỏ cuộc, quyết tâm làm ầm ĩ đến cuối cùng, đu trên người Sasuke khiến thanh niên không thể đứng vững.

- Tên ngốc này! Cậu là trẻ con ba tuổi sao?!

Bị tiếng hét của Naruto làm cho màng tai phát đau rồi lại bị cậu đu cho đầu choáng mắt hoa, Sasuke trên trán nổi lên gân xanh không nhịn được nữa đem người kéo xuống, quay người túm lấy hai bên má của cậu kéo ra, làm cho khuôn mặt vốn chỉ có bảy điểm đẹp trai nay lại càng biến thành bộ dạng vô cùng kỳ quái.

- Au au au!!! A u ke! Ả aaa! (Đau đau đau!! Sasuke! Thả raaa!)

Naruto ăn đau, một bên mồm miệng không rõ kêu lên, một bên giãy giụa muốn tránh thoát khỏi ma trảo của Sasuke.

Mặt Naruto sau khi trưởng thành lên vốn cũng không có nhiều thịt, xúc cảm cũng có chút thô ráp do suốt ngày dãi nắng dầm sương nhưng tính đàn hồi mềm dẻo lại vô cùng tốt, Sasuke bóp bóp mà lên cơn nghiện, không chút thương tiếc xoa nắn mặt thanh niên khiến cho Naruto cành oai oái kêu lên.

Đến khi Sasuke vẫn chưa đã thèm buông ra thì mặt tên ngốc nào đó đã bị hắn xoa đến đỏ bừng, đặc biệt là hai bên vết bớt hình chòm râu càng đã đỏ lử lên. Naruto ôm mặt hoảng sợ nhìn Sasuke, trong mắt toàn là lên án:

- Sao cậu có thể mạnh tay với khuôn mặt đẹp trai này như vậy cơ chứ datebayo?! Cậu ghen tỵ vì tớ đẹp trai hơn cậu đúng không Sasuke?!

Móng vuốt tội ác vừa mới thu lại của Sasuke sau khi nghe câu này lại thấy ngứa ngứa, rất muốn bóp mặt Naruto tiếp nhưng đến khi nhìn khuôn đã hơi sưng lên của cậu thì chỉ hừ lạnh ôm tay:

- Ai thèm ghen tỵ.

- Rõ ràng là cậu ghen tỵ dattebayo!

Naruto dùng ngón tay chọc chọc ngực hắn phồng mặt, rõ ràng là cậu đẹp trai thế này nên tên Sasuke này mới ghen tỵ! Chắc chắn thế!

Lúc này Sasuke bỗng nhấc lên mí mắt, trầm giọng gọi tên cậu:

- Naruto.

- Cái... cái gì? Sao vậy?!

Naruto đang tự sướng đột nhiên bị thái độ trầm trọng này của hắn làm sợ, còn tưởng có địch nhân, vội vàng bày ra tư thế chiến đấu cảnh giác nhìn quanh.

Thanh niên Uchiha thấy thế trong mắt hiện lên một tia hài hước, đơi cho dây thần kinh của Naruto căng lên như dây đàn mới chậm rì rì nói:

- Tối nay ăn canh cà chua.

- Tối nay ăn... A? A a a?!

Naruto nghiêm túc lặp lại câu hắn vừa nói nhưng nói đến một nửa thì đột nhiên phản ứng lại, giương đôi mắt trợn tròn lên nhìn thanh niên, a a nửa ngày cứng họng không nói được câu nào.

Sasuke nhìn biểu tình ngơ ngác xen vào vài phần ngu đần của cậu không khỏi sung sướng cười phá lên, tiếng cười thanh thuý vang vọng cả căn bếp.

Naruto mặt đỏ bừng, biết là mình bị tên khốn Uchiha nào đó chơi một vố, thẹn quá thành giận đấm đá hắn:

- Aaaaaa!!! Sasuke khốn khiếp! Cậu dám chơi tớ!!

Sasuke tất nhiên cũng không đứng đấy mặc hắn đánh, hai người một người đuổi một người chạy chơi vui vẻ vô cùng. Cuối cùng vì quá muộn không kịp nấu cơm, cả hai đành phải dắt tay nhau ra quán cơm gần đó ăn.

.................... Hết chương 90............

Vài điều muốn nói:

U là trời.... Ha ha ha! Viết đến đoạn cặp Sasuke và Naruto lại nhịn không được cười. Sao bé Nar lại có thể đáng yêu vậy được! *ánh mắt trìu mến*

Thả lỏng chương này nha rồi chương sau chúng ta lại quẩy cùng Hắc Zetsu nha~

Sắp chia tay các cụ rồi, buồn ghê ha. Nhân tiện giải quyết luôn cặp IzuTobi mới được. Nếu không kịp thì sẽ dành một phiên ngoại cho cặp này.

Vầy thôi he he, chúc các bạn một ngày chủ nhật vui vẻ nha! Moa moa! Đừng quên tim và cmt bên dưới nha các tình yêu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play