"Lách tách" "lách tách"

Tobirama im lặng ngồi khẩy khẩy cành cây giúp cho đám lửa cháy lớn một chút. Ánh lửa cam vàng hắt vào khuôn mặt khiến cho khuôn mặt lạnh lùng kia dường như ấp áp hơn đôi chút.

Đằng sau lưng hắn là Uchiha Izuna đang gối lấy áo khoác của hắn hôn mê, khuôn mặt có chút trắng bệch, ngực trần quấn lấy băng vải hiển nhiên là bị thương.

Đâu chỉ là bị thương đơn giản vậy, quả thực còn sống cũng là may mắn.

Sau trận chiến với Nhị Vĩ, Tobirama với Izuna rốt cuộc có cảm nhận trực quan nhất về sự chênh lệch giữa thực lực của hai bọn hắn với hai vị anh trai.

Quả thực là bầu trời với bụi bặm, người khổng lồ với con kiến, chênh lệch đến mức người ta không muốn đem ra so sánh.

Tobirama cúi đầu nhìn cánh tay bị quấn một lớp băng vải dày nặng của mình, nếu khi ấy hắn không dùng Phi Lôi Thần Thuật thì khả năng cánh tay này đã vĩnh biệt hắn mà đi rồi. Nhưng cho dù đã kịp tránh đi thì vết thương này vẫn quá sâu, sâu đến mức có thể nhìn đến phần xương trăng trắng bên dưới.

Tobirama đặt cành cây trong tay xuống, giơ tay theo thói quen muốn trị thương cho chính mình nhưng lại nghĩ đến vị Uchiha nào đó vẫn còn trọng thương hôn mê đằng kia rồi ước chừng số Chakra mới khôi phục được một nửa của mình thì lại lạnh mặt thả tay xuống.

Mũi của hắn vẫn còn ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tươi trộn lẫn hương thảo dược dày đặc không ngừng phát ra từ cơ thể đang nằm phía sau, hơi nhăn lại mày.

Trong trận chiến vừa rồi hắn và Uchiha Izuna đều bị thương rất nặng, đặc biệt là tên Uchiha kia, nếu không phải hắn có Phi Lôi Thần Thuật thì đúng là không còn nhìn được ánh Mặt Trời sáng hôm sau rồi, nhưng cho dù thế vẫn là vô cùng chật vật đào thoát.

Vết thương lớn bé thì chi chít, ngoại thương nội thương đủ cả, hắn suýt mất một chi còn tên Uchiha Izuna kia thì bị một vuốt của Nhị Vĩ xọc xuyên bụng, nếu vừa rồi không cứu trị kịp thời thì khả năng Tobirama đã phải ôm thi thể của Izuna về gặp Madara rồi.

Tobirama từ trong túi Nhẫn cụ lôi ra một bình nhỏ, vặn ra lấy một viên thuốc nhét vào miệng, ngay sau đó khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lẽo bỗng dưng tái mét nhăn nhó, hiển nhiên cái thứ vừa được nhét vào miệng vị của nó chắc chắn vô cùng kinh khủng.

Đắng ngăn ngắt rồi lại vô cùng tanh, giống như ăn phải cá sống vỡ mật mới vớt từ trong hồ ra, sau rồi bựa lưỡi lại tiếp xúc đến không phải là thể rắn như các viên thuốc khác mà gần giống như là chất nhầy, cho dù nuốt xuống cũng như để lại một dấu vết kéo dài từ đầu lưỡi xuống thực quản... Kinh quá.

Tobirama thậm chí phải bụm miệng mình lại và dùng một tay khác không ngừng vuốt dọc theo yết hầu để tránh cho mình nhổ ra, dùng hết tất cả nghị lực để đè ép xuống cảm giác buồn nôn của mình.

Đây là phiên bản thử nghiệm của thuốc khôi phục Chakra, Tobirama mới bắt tay nghiên cứu gần được một tháng thì phải đi bắt Vĩ Thú cho nên mới chỉ có phiên bản bán thành phẩm này, mà phiên bản này hoàn toàn chỉ tập trung vào tác dụng mà bỏ lơ đi vị của nó.

Nếu như không phải chính hắn phải nếm cái vị... rất khó hình dung này thì hắn chắc chắn sẽ phủi tay dửng dưng phát biểu: "Thuốc thì chỉ cần tác dụng là được rồi!"

.... Hiển nhiên, vị Phó Lãnh đạo nào đó vừa vác đá nện thẳng vào chân mình, đau đến điếng người rồi lại chỉ phải im như bồ hòn vì không trách được ai.

Tất nhiên, sản phẩm xuất từ tay Tobirama thì chưa bao giờ là hạng xoàng, chất lượng từ mùi vị đến tác dụng.

Mới chỉ nuốt vào chưa đầy một phút, Tobirama đã cảm thấy Chakra mình đang khôi phục với một tốc độ chóng mặt, mới được năm phút thì hắn đã hoàn toàn khôi phục lại.

Lúc này Tobirama mới quay người lại, hai tay sáng lên ánh sáng nhu hoà của Chakra trị liệu đặt lên người của Uchiha Izuna, đôi mắt đỏ chăm chú nhìn người đang nằm kia.

Chậc. Thật phiền toái.

.........

"Oành!"

Một vuốt của Nhị Vĩ đập xuống hất tung lên một mảnh tro bụi mù mịt, ánh nắng mặt trời chói chang dường như cũng không thể xuyên qua tán cây dày đặc để chiếu sáng khu vực giao chiến lúc này. Bụi mù và bóng tối khiến cho hai bên dường như đang chơi trò mèo vờn chuột trong bóng đêm.

Ngay lúc này, một quả cầu lửa nhanh chóng quét qua, tạm thời mang lại chút ánh sáng, lờ mờ chiếu ra tình hình chiến đấu lúc này.

Mặt đất hỗn độn đầy vết nứt và hố lớn hố nhỏ, cây cối chung quanh bị tàn phá nặng nề, đứt gãy ngổn ngang, mà lúc này một con quái vật đang phát rồ không ngừng gào rống. Hiển nhiên Nhị Vĩ đã bị hai người chọc đến nổi điên.

- Nhân loại! Nộp mạng đi!

Nói rồi, nó đột nhiên biến mất, Tobirama trốn trên tán cây cách đó không xa đột nhiên rùng mình, nhanh chóng dùng Phi Lôi Thần Thuật tránh thoát!

"Phành!!"

Ngay giây sau, chỗ đứng vừa rồi của hắn đã bị Nhị Vĩ một vuốt đập nát!

Nếu như vừa rồi Tobirama không tránh kịp thì khả năng đã Hashirama đã phải dùng xẻng hốt xác hắn về rồi.

Izuna nhân lúc Matatabi ngước mắt về hướng mình nhanh chóng phát động Ảo Thuật, tranh thủ thời gian ngắn ngủi kéo ra khoảng cách giữa hai bên!

Cường độ Magekyou của Izuna hoàn toàn không thể so với anh trai hắn, nếu Magekyou của Madara có thể đem Nhị Vĩ đùa chết thì Magekyou của Izuna chỉ có thể vây Nhị Vĩ trong vài giây.

Hơn nữa do Matatabi đã bị dính mấy chiêu này mấy lần cho nên đã có sự đề phòng, thời gian không chế lại càng ngắn.

Sharingan cấp tốc xoay tròn, máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống, mặc dù tầm mắt đã mơ hồ nhưng Izuna không dám chớp mắt dù chỉ một cái, toàn bộ thần kinh banh chặt nhìn chằm chằm con quái vật.

- Chết tiệt...!

Izuna có chút mất khống chế chửi nhỏ một tiếng, miệng vết thương ở ngực bụng đang không ngừng ứa ra máu, máu xói mòn khiến cho tay chân hắn có chút lạnh lẽo, đau đớn cũng như con dao không ngừng gọt trên đầu dây thần kinh thêm nữa là cảm giác vô lực trong lòng lại càng khiến hắn cảm thấy bực bội.

Nếu đến ngay cả một việc nhỏ như thế này còn không thể giúp đỡ cho nii-san thì hắn còn có tác dụng gì nữa!

Quá yếu! Quá yếu! Quá yếu! Chính mình quá yếu!!!!

Tay nắm Kunai siết chặt đến mức chuôi kim loại đặc phát ra tiếng kẽo kẹt, móng tay như muốn moi vào lòng bàn tay của mình. Cảm xúc có chút mất khống chế khiến cho Magekyou của Izuna xoay tròn càng lúc càng nhanh, tơ máu nổi lên đay đặc khiến cho đôi mắt hắn đỏ ngàu, đằng đằng sát khí.

Trong lúc nhất thời, Izuna không thể phát hiện ra nguy hiểm đã đến ngay từ sau lưng!

"Phụt!"

- Ách A!

Tobirama đột nhiên xuất hiện, đem hắn đẩy ra, còn mình chỉ kịp dùng Thuỷ Độn tạo ra hai ba tấm khiên ngăn cản chút lực độ của móng vuốt đang lao tới, sau đó dùng vài tích tắc còn lại nhanh hết mức có thể tránh đi yếu hại, dùng lưng đón lấy móng vuốt của Nhị Vĩ!

Một tiếng vang của một vật sắc nhọn nhập thịt vang lên, móng vuốt của nó dường như đem Tobirama xọc xuyên!

- Khụ!

Tobirama nhất thời khụ ra một mồm máu nhưng đồng thời đầu óc vẫn còn duy trì đủ tỉnh táo, dịch chuyển đến sau lưng Izuna đem người cắp lên, vắt chút Chakra cuối cùng dùng Phi Lôi Thần Thuật chạy mất tăm!

Toàn bộ hành động còn chưa đầy hai chớp mắt, Nhị Vĩ lại trơ mắt nhìn hai tên nhân loại khốn khiếp kia chạy mất, lửa giận ầm ầm thiêu đốt lý trí nó khiến cho nó phải gầm lên một tiếng, hai mắt trợn ngược nhanh chóng cảm nhận Chakra của hai tên nhân loại dám trêu đùa nó rồi cũng ngay lập tức biến mất.

Ta sẽ bắt được hai ngươi! Chuột nhắt!

..........

"Tạch!" "tạch!" "lạch tạch!"

Tobirama tay đỡ lấy thân cây gục người xuống đau đớn bưng kín bụng, Chakra Trị Liệu trên tay yếu ớt lập loè, hiển nhiên chính Chakra của hắn cũng không còn nhiều, không đủ để duy trì.

Tầm mắt của Tobirama một mảnh mơ hồ, thậm chí là đen sì như sắp ngất, hắn run tay cầm lấy lọ nhỏ trong túi, muốn vặn nắp ra nhưng đầu ngón tay không ngừng run rẩy khiến cho hắn không thể thực hiện được, cuối cùng trong lúc nhất thời tay cầm không chắc, lọ trượt xuống, lăn trên mặt đất vài vòng.

Tobirama cố hết sức cúi xuống muốn nhặt lên, đầu gối thoát lực đột nhiên quỳ xuống đất, đôi mắt đỏ mở to, đồng tử có chút tan rã, một tay ôm lấy miệng vết thương, một bàn tay mờ mịt sờ xoạng muốn tìm được lọ thuốc.

Thuốc... thuốc đâu?

Mình cần khôi phục Chakra... Nhị Vĩ chắc chắn sẽ đuổi theo, không còn thời gian nữa, phải đem tên Izuna kia đưa về Konoha, không thể để hắn chết ở đây được... Uchiha Madara sẽ nổi điên mất, huynh trưởng... huynh trưởng sẽ khó xử. Chết tiệt, Kunai đánh dấu Phi Lôi Thần Thuật về Konoha đã bị thất lạc vừa nãy, không thể làm cho tên Izuna kia quay về một mình được!

Mình chết ở đây thì không sao... Nhưng tên Uchiha Izuna kia phải sống, phải sống, phải sống vì sự an ổn của Konoha, phải sống vì giấc mơ của huynh trưởng!

Chết tiệt! Thuốc đâu? Nó lăn đâu rồi?!

Tobirama lạnh nhạt đem chính mình phân vào ranh giới chết, nôn nóng lần mò khắp nơi, đau đớn khiến cho hắn gần như tạm thời mất đi thị giác, chỉ có thể vô cùng chật vật dùng bàn tay sờ xoạng, máu tươi mất đi Chakra Trị Liệu cầm máu cứ như van nước hỏng ào ạt chảy ra, dần dần lan ra một vũng nhỏ dưới thân hắn.

Lạnh quá.

Đầu ngón tay của Tobirama dường như bị ngâm trong nước đá, đông cứng mà chậm chạp, hắn không thể tìm thấy thứ bùa cứu mạng của mình, sắc mặt cũng không khác màu tóc của chính hắn là mấy, chỉ có một vài giọt máu bắn lên cũng như chu sa trên nền giấy trắng, đỏ đến loá mắt.

Tobirama chưa bao giờ trực quan cảm nhận được rằng chính mình khả năng lần này mình sẽ chết đến như vậy.

Quả nhiên là do hắn quá cậy mạnh, không hiểu khi đó dũng khí ở đâu mà hắn cho là mình với tên Izuna kia có thể bắt lấy được Vĩ Thú.

Chắc chắn là do chính mình quá mức tin tưởng vào thực lực của mình và tên Uchiha kia đi.

Cơ thể của Tobirama hơi đong đưa cuối cùng phịch xuống không thể cử động nổi, đầu tóc trắng vô lực rủ xuống mặt đất lây dính lên máu tươi của chính chủ nhân nó và bùn đất, trước kia nó kiêu ngạo toả sáng bao nhiêu thì bây giờ lại yếu ớt ảm đảm bấy nhiêu.

Giống như bông tuyết trắng tinh cuối cùng vẫn phải hoà tan trên nền đất đen ngòm, mang theo chút không cam lòng rồi lại dường như rốt cuộc hoàn thành xong sứ mệnh của mình, thở dài nhẹ nhõm biến mất.

Huynh trưởng....

Rõ ràng hắn hẳn đã ngất đi nhưng trước mắt Tobirama đột nhiên lại hiện ra nụ cười đầy ấm áp của Hashirama, hắn dường như cảm thấy được đôi bàn tay rộng lớn kia chậm rãi xoa đầu của mình như lúc nhỏ, giọng nói trầm ấm như văng vẳng bên tai:

- Tobirama, đừng khiến cho chính mình quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi.

...Nghỉ ngơi, nii-san, em muốn nghỉ ngơi.

Lần này còn chưa sáng tạo ra Uế Thổ Chuyển Sinh nên chắc là khi sinh thời hai chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa đâu, em có thể an tâm nghỉ một chút rồi, đợi khi nii-san cùng xuống đây em mới có năng lượng thu thập đám rắc rối do anh gây ra nữa chứ.

-Nii-san...

Một tiếng gọi thân mật chưa bao giờ Hashirama được nghe đột nhiên được nỉ non ra tiếng, Tobirama có chút mệt mỏi nhắm lại mắt, khoé miệng hơi cong lên, mặc cho chính mình chậm rãi chìm vào bóng tối.

Bên tai hắn trước khi hoàn toàn mất đi tri giác vừa hay nghe đến tiếng xé gió và tiếng gầm gừ của Nhị Vĩ, xem ra nó vừa lúc đến kịp.

Xem ra hắn phải chết rồi.

Tobirama mờ mịt phát ra một tiếng cảm thán rồi sau đó hoàn toàn mất tri giác.

.................... Hết chương 71..................

Vài điều muốn nói:

Trời lạnh quá, không có ai ôm, để cụ Nhị chết đi :>.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play