"Mau,lập tức lên sân thượng,nhanh lên!!!"Nguyệt An Tuyết lập tức hét lên,sau đó mặc kệ đám người vẻ mặt đầy mộng bức mà mang theo ba người Unohana Retsu lập tức chạy lên cầu thang.

Trong đám người,Đông Tử là người lấy lại tinh thần đầu tiên,lập tức hối thúc mọi người nhanh chóng chạy đi,hắn cảm nhận được vẻ khẩn trương của bốn người kia,thứ có thể khiến bọn họ lập tức gấp gáp bỏ chạy lên sân thượng trốn thì tuyệt đối là cực kì nguy hiểm,hắn có trực giác nghe lời bọn họ tuyệt đối không chịu thiệt thòi.

Lúc này,ở trên tầng 2,3,4 khi nghe tiếng lục đục ở dưới lầu cùng tiếng hét to của Nguyệt An Tuyết thì vẫn còn không hiểu mô tê gì,còn không thiếu người mắng chửi Nguyệt An Tuyết làm ồn,cũng không có vài người chịu nghe lời mà tiếp tục trở lại ổ chăn của mình mà tiếp tục ngủ.

Khi bốn người Nguyệt An Tuyết vừa chạy tới cầu thang thoát hiểm lập tức gặp đến nhóm người từ dưới hầm xe chạy lên,trong đó có cả Hoắc Đông đang đỡ một nữ sinh có 5,6 phần giống hắn.

"Nguyệt tiểu thư."Hoặc Đông khi nhìn thấy bốn người Nguyệt An Tuyết thì đều tràn đầy mừng rỡ.

"Ân,đi nhanh đi,lên sân thượng,chúng sắp kéo tới rồi!"Nguyệt An Tuyết chỉ bỏ lại một câu rồi lập tức chạy đi lên.

Phía sau chính là đám người của Hoắc Đông,cuối cùng là nhóm của Đông Tử cũng lập tức chạy theo,ngoài ra còn lác đác thêm vài người của ba nhóm khác cũng đi theo chạy lên tới sân thượng.

Khi tất cả vừa lên tới sân thượng thì bên dưới đã truyền tới tiếng kêu gào thảm thiết,có cả tiếng chít chít vọng lên,Đông Tử lập tức tìm mấy thanh thép trên sân thượng mà chặn lại cửa,một đám người với sự lựa chọn vừa rồi của mình mà thoát một kiếp nạn lập tức run rẩy mà ngồi bẹp xuống đất run rẩy.Bọn hắn nếu vừa rồi chậm chân một chút là xác định đã bỏ mạng ngay tại bên dưới rồi.

Lúc này,Nguyệt An Tuyết mới có thời gian nhìn lại mấy người đi cùng với hai anh em Hoắc Đông,trừ hai anh em họ Hoắc ra thì có bốn nam hai nữ,nữ tuổi chừng 19,20,có lẽ là sinh viên cùng trường của em gái Hoắc Đông,bốn nam kia thì mặc trên người là quân trang màu xanh,trên nay vẫn cầm mấy khẩu súng tiểu liên,khỏi nghĩ cũng biết là quân nhân.

"Nguyệt tiểu thư,chúng ta lại gặp mặt,đây là em gái tôi Hoắc Linh,Linh,đó là những người đã giúp đỡ mà anh đã nói với em đó!"Hoắc Đông lập tức kéo em gái mình tới trước mặt Nguyệt An Tuyết giới thiệu.

Hoắc Linh khi nghe anh trai mình vui mừng giới thiệu thì cũng đi theo quan sát bốn người Nguyệt An Tuyết,lại mỉm cười đưa tay tới:"Xin chào,em là Hoắc Linh,em đã nghe anh trai em kể về mọi người,cảm ơn mọi người đã giúp đỡ anh trai em."

"A,tiện đường thôi,chị là Nguyệt An Tuyết,rất vui được gặp em."Nguyệt An Tuyết khẽ cười đưa tay ra bắt tay với Hoắc Linh.

Không khí lúc này cực kì hoà hợp,bất quá lại bị một giọng nói chanh chua phá vỡ.

"Cười cái gì mà cười chứ,đám quái vật kia còn bên dưới các người còn cười được như vậy,sao các người không đi xuống giết chúng đi!"Người nói chính là nữ sinh tóc dài uốn lọn to dưới đuôi tóc,mặt đầy khinh thường mà nhìn Nguyệt An Tuyết với Hoắc Linh.

"Trần Kiều,cô không biết xấu hổ khi nói câu đó hả,vừa rồi là kẻ nào vừa thấy chúng thì gào thét vừa lôi kéo anh Hứa để anh ta bảo vệ mình?"Hoắc Linh lập tức mặt đầy âm trầm nhìn nữ sinh kia mà quát lên.

"Mày..."Trần Kiều nghe Hoắc Linh nói huỵt toẹt ra chuyện vừa nãy thì đầy tức giận đi tới muốn lên tiếng mắng lập tức bị cắt ngang.

"Kẻ phế vật như cô thì tốt nhất là câm miệng lại trước khi tôi "không cẩn thận"để cô rớt xuống bên dưới đâu!"Nguyệt An Tuyết trên mặt vẫn là nở nụ cười,bất quá lại thành công khiến cho Trần Kiều lập tức câm miệng khi bắt gặp ánh mắt nhìn người chết để nhìn ả,cô hiện tại tuyệt không có tí kiên nhẫn nào với những đứa não ngắn y như bà nữ chủ,giải quyết tốt nhất là đe doạ,như vậy hai cái tai của cô mới yên bình một chút.

Không khí vì câu nói đầy bạo lực của Nguyệt An Tuyết mà lập tức ngưng trọng,rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô mà đánh giá.Dù sao trong ấn tượng của bọn họ,cô nữ sinh này cũng không hề có giá trị vũ lực gì,nhìn vẻ mặt tái nhợt của người bị bệnh quanh năm cũng khiến họ coi thường lời nói vừa rồi,bất quá nếu không có đôi mắt đen sắc bén kia thì có lẽ ai cũng sẽ nghĩ là như vậy.

"Được rồi,đừng cãi nhau,trước mắt nghĩ cách thoát khỏi đây đã,đám tang thi chuột bên dưới kia sớm muộn cũng lên tới đây."Một trong bốn nam nhân cầm súng kia lập tức đi lên giải vây,nghiêm túc mà nhìn mọi người,Nguyệt An Tuyết nhìn vẻ hơi có chút che chở của hắn đối với Trần Kiều liền đoán đây có thể là "anh Hứa" trong miệng của Hoắc Linh.

[Ting,nhiệm vụ chi nhánh:Giết 2.000 tang thi chuột,thời gian quy định:2 giờ,thưởng 1 thẻ triệu hồi,300 điểm tích luỹ,10.000 điểm kinh nghiệm.Thất bại:7 ngày sốt cao không giảm.]

Cái đờ cờ mờ,hệ thống,mi lăn ra đây chúng ta nói chuyện nhân sinh,vì cái què gì phạt lại là 7 ngày sốt cao hả!!!!

Nguyệt An Tuyết nghe xong nhiệm vụ mà sát khí lập tức khởi động,mẹ nó chứ,bà vác cái thân ốm yếu này còn chưa đủ hay sao mà còn phạt cái kiểu đó hả!!!

"U,Tuyết Tuyết,không tính giết chúng sao,nhìn rất thú vị đâu."Ichimaru Gin đi tới bên cạnh Nguyệt An Tuyết mà khom người nói nhỏ,bất quá nói nhỏ nhưng vài người xung quanh vẫn là nghe được lời này,trực tiếp trợn to mắt mà nhìn bọn họ.

"Không phải lúc,Gin,số lượng của chúng rất đông,không thể lập tức ở chỗ này cứng chọi cứng được."Nguyệt An Tuyết thở dài,chấp nhận số phận mà lườm Ichimaru Gin một cái,xoay người đi tới lang cang của sân thượng mà quan sát.

"Uy,nữ nhân,lão tử...."Zaraki Kenpachi lúc này cũng rục rịch không yên,định mở miệng nói lập tức bị cắt ngang.

"Kenpachi,nhịn một chút đi!"Nguyệt An Tuyết trực tiếp không nhìn bỏ lại một câu.

"Hừ,ta muốn..."Vẫn không định từ bỏ.

"Làm ơn,Zaraki-san."Unohana Retsu lúc này cũng đã trực tiếp mỉm cười,nhẹ nhàng hướng Zaraki Kenpachi nói.

Zaraki Kenpachi:"..."

"Được rồi."Zaraki Kenpachi lập tức thả trảm phách đao về chỗ cũ,xoay đầu đi.

Ichimaru Gin nhìn thấy cũng tự giác lùi lại bên cạnh Nguyệt An Tuyết,ngoan ngoãn đảm đương hộ vệ,hắn còn chưa muốn chọc giận vị đại nhân khủng bố này....vẫn là nghe Tuyết Tuyết tốt lắm.

Hai anh em Hoắc Đông:.....

Đám người Đông Tử và những người khác:......

Bốn người này coi bộ người đứng đầu chính là cô gái nhỏ nhìn qua ốm yếu kia đi,thật đúng là ly kì.

"Được rồi,trực tiếp dùng dây để sang toà nhà bên cạnh sau đó nhảy tới nóc của nhà kế bên là có thể từ đó mọi người rời khỏi chỗ này tránh đụng chạm với đàn tang thi chuột."Nguyệt An Tuyết vừa nói vừa lôi ra vài sợi dây dùng để rắn chắc,chỉ chỉ toà nhà cách siêu thị chừng một con đường.

"Cái gì chứ,mày bị điên hả,làm sao có thể đi qua đó được,huống chi là làm sao có thể cột dây qua tới bên đó chứ!"Trần Kiều không kiên nhẫn mà lập tức quát lên.

"Nga,tôi đây là muốn tìm đường cho các người chạy thoát đâu,nếu không tự các người tìm cách khác đi!"Nguyệt An Tuyết đứng dậy,phủi tay đầy bất đắc dĩ nhìn một đám người.

"Hừ,nói làm như chỉ có chúng tôi kẹt ở đây không bằng,không phải chính bản thân cô cũng vậy hay sao?"Một nữ sinh trong nhóm của Đông Tử lúc này cũng hừ lạnh mà lên tiếng.

"A nha,đúng là vậy đâu,Tuyết Tuyết nói chính là các người chứ không phải là bọn tôi nha!"Ichimaru Gin híp mắt cười cười.

"Ý gì?"Nữ sinh kia cùng mọi người đầy khó hiểu mà nhìn bốn người Nguyệt An Tuyết.

"Ý trên mặt chữ,kẹt ở đây là các người không phải bọn tôi,bọn tôi có thể bất kì lúc nào rời khỏi chỗ này!"Nguyệt An Tuyết vẫn bình tĩnh giản giải.

"Các người...làm sao có thể chứ?"Một trong bốn quân nhân kia lập tức hỏi.

"Chuyện này không cần các vị quan tâm,mọi người vẫn là tự cứu bản thân mình trước đi!"Unohana Retsu đã đi tới bên cạnh Nguyệt An Tuyết."Đám chuột kia đã lên tới rồi!"

Unohana Retsu vừa dứt lời,cánh cửa thông lên sân thượng lập tức vang tới hàng loạt tiếng rầm rầm cùng tiếng chít chít chói tai vang lên khiến một đám người da đầu lập tức tê dại.

"Chúng lên tới rồi,phải làm sao đây!"Mọi người lúc này đã hoảng loạn mà nhao nhao lên.

"A a a,tôi không muốn chết!"

"Mau tìm cách đi a!"

"...."

Hoắc Đông cùng Hoắc Linh lúc này hai mặt nhìn nhau,như lập tức đạt cùng ý nghĩ mà đi tới trước mặt Nguyệt An Tuyết.

"Nguyệt tiểu thư,cô nói dùng dây này đi qua bên kia,nhưng làm sao có thể qua đó,chúng ta không có cách để nối dây sang bên kia?"Hoắc Đông cầm sợi dây lên hỏi.

"Nga,thì anh đi quá đó nối là được mà!"Nguyệt An Tuyết tràn đầy ý cười.

"Hả?"Hoặc Đông còn chưa hiểu ý nghĩa câu nói kia thì lập tức bị người túm lên,tiếp sau đó là hắn nhìn thấy kẻ túm hắn là nam nhân to con được Nguyệt An Tuyết gọi là Kenpachi kia nhảy lên trên không sau đó là nhẹ nhàng đáp ở toà nhà bên kia.

"A,này này...."Hoắc Linh cùng một đám người trợn to mắt nhìn Zaraki Kenpachi đứng trên không mà đem Hoắc Đông còn đang ngu người thả xuống sân thượng toà nhà đối diện.

"Tốt lắm,một dây đã qua,tiếp theo dây còn lại,Hoắc Linh,cô cầm lấy!"Nguyệt An Tuyết cười rồi nhét vào tay Hoắc Linh một đầu dây,sau đó chính là Unohana Retsu ôm lấy Hoắc Linh mà đi tới toà nhà đối diện,cách thức y như Zaraki Kenpachi vừa rồi,đạp không mà qua.

"Các ngươi rốt cuộc là dị năng giả gì vậy?"Quân nhân cầm súng họ Hứa lúc này nhịn không được mà hỏi.

"Nga,ai biết đâu,bất quá các người nên nhanh chóng đi qua đi,có vẻ cánh cửa đã sắp không chịu được nữa rồi!"Nguyệt An Tuyết nói xong chỉ chỉ cánh cửa phía sau lúc này đã sắp biến dạng.

"Khoan đã,cô phải mang tôi qua bên kia,ba tôi sẽ trả tiền cho cô,cô muốn bao nhiêu đều được!"Trần Kiều lúc này lập tức nhào tới nắm lấy góc áo của Nguyệt An Tuyết mà giọng điệu vẫn là vẻ bề trên ra lệnh khiến Nguyệt An Tuyết phải nhíu mày.

"Tiền?Xem ra cô em chưa nhận biết tình hình hiện tại thì phải,một đống giấy lộn đó dùng được gì,nhét đầy bụng sao?"Nguyệt An Tuyết lập tức hất tay Trần Kiều ra khỏi áo khoác của mình.

"Nếu không muốn chết,tự giác trèo trên sợi dây này mà đi qua bên kia,mạng của các người tự các người nắm lấy,tôi không phải chúa cứu thế hay thánh mẫu mà cứu những kẻ xa lạ như các người,không có giác ngộ thì vẫn là sớm chết đi cho bớt tốn lương thực."Nguyệt An Tuyết cười lạnh,nhìn một lượt đám người trên sân thượng liền cùng Ichimaru Gin xoay người nhảy qua toà nhà bên kia một cách nhẹ nhàng.

Nếu không phải vì để cho hai anh em họ Hoắc kia nợ thêm ân tình với cô để sau này có chỗ dùng thì cô cũng lười để ý tới đám người này,đã bưng cơm tới tận miệng còn đòi cô đút cho,thật đúng là được voi đòi hai bà trưng,chết cũng không đáng tiếc.

Đối với tử thần,đứng ở trên không là một kiện rất dễ dàng,chỉ cần ngưng tụ chút linh lực là được.Lúc trước khi xem anime,lúc nhìn thấy bọn họ đứng trên không mà như đứng trên mặt đất cô cũng rất hâm mộ nga~.

"Nguyệt tiểu thư,vừa rồi cảm ơn cô,hai anh em tôi lại nợ cô thêm một lần ân tình nữa rồi!"Hoắc Đông đi tới,ngượng ngùng nói với giọng đầy cảm kích.

"Tuỳ tiện thôi,dù sao hai người cũng không chướng mắt như những người kia,mau rời khỏi chỗ này đi,bọn tôi đi trước đây!"Nguyệt An Tuyết phẩy phẩy tay,không đợi hai anh em Hoắc Đông kịp nói gì thêm đã cùng ba người Unohana Retsu thuấn bước rời khỏi sân thượng toà nhà,chạy tới toà nhà cách con đường đầy tang thi chuột đó không xa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

P/s:Hôm nay đăng trước 1 chương,ngày mai sẽ bổ sung thêm hai chương,còn ai đủ tem thì có lẽ đến tối mai hoặc t2 sẽ có chương nhé!

1 ngày 3 chương đã là cực hạn của ta rồi,mỗi chương cũng dài tới 8 trang word a~,thông cảm nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play