Unohana Retsu từ sớm đã đi tới bên người Tống Thanh Vũ để kiểm tra tình trạng của hắn,bất quá ánh mắt của Tống Thanh Vũ lúc này lập tức khiến cho bốn người lớn đều phải nhíu mày lại,bọn họ đều nhìn thấy được,cái cặp mắt kia chứa đầy hận thù,sát khí,lạnh băng không chút tính người,này tuyệt đối không thể là ánh mắt của một đứa trẻ 11 tuổi sống trong thời bình được.

"Vũ,cuối cùng em cũng tỉnh rồi,thật làm chị sợ chết khiếp a~."Tống Thanh Vy khóc xong liền nức nở nói.

"Xin lỗi,em làm chị lo lắng,sau này sẽ không như vậy nữa,em sẽ bảo vệ chị thật tốt."Tống Thanh Vũ lấy tay xoa xoa đầu Tống Thanh Vy mà an ủi,bất quá cái động tác này như một người trưởng thành đang dỗ dành trẻ con vậy,điều này càng khiến Nguyệt An Tuyết chú ý hơn.

"Vy Vy,em trai em nhiều ngày chưa ăn gì,đi nấu chút cháo cho nó đi."Nguyệt An Tuyết thấy không sai biệt lắm đi lên nói.

"A,đúng rồi,Vũ,em chờ chị một chút,chị đi nấu cho em chút cháo."Tống Thanh Vy nghe vậy liền hấp tấp nói xong thì bỏ chảy ra ngoài,không kịp để Tống Thanh Vũ kịp phản ứng lại đã biến mất dạng.

Ichimaru Gin cùng Zaraki Kenpachi cũng đi vào,tự động đóng cửa lại,trong phòng lúc này còn lại bốn người nhóm Nguyệt An Tuyết cùng Tống Thanh Vũ mặt lạnh quan sát hết thảy xung quanh.

"Cảm giác sống lại như thế nào,nhóc con."Nguyệt An Tuyết cầm lấy một cái ghế trong phòng mà ngồi cách giường Tống Thanh Vũ một chút.

Cô vừa dứt lời thì một đoàn sương đen từ trên người Tống Thanh Vũ toả ra,ánh mắt của hắn lúc này đều là sát khí lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Nguyệt An Tuyết.

"Nga,nhóc con,cho nhóc một lời khuyên nhỏ,thu hồi dị năng của mình trước khi ba thanh kiếm đem nhóc cắt thành từng khúc "một lần nữa"thì thảm rồi nha!"Nguyệt An Tuyết híp mắt cười nhìn ba thanh kiếm của Ichimaru Gin,Zaraki Kenpachi,Unohana Retsu đang kề vào những nơi chí mạng trên người của Tống Thanh Vũ,tuỳ thời mà đâm vào.

Cô còn nhấn mạnh ba chữ một lần nữa khiến cho cơ thể của Tống Thanh Vũ bất giác run rẩy lên,sau đó cắn răng mà thu hồi dị năng của mình lại.Lúc này cả ba người Ichimaru Gin mới thu hồi trảm phách đao của mình,trở lại đứng phía sau Nguyệt An Tuyết.

"Cô rốt cuộc là ai?"Tống Thanh Vũ hỏi xong ngập ngừng chút lại hỏi tiếp:"Làm sao cô biết tôi sống lại?"

"A~,biết trả lời làm sao đây,chị là người cứu hai chị em nhóc khỏi siêu thị nga~,còn làm sao chị biết hả,suỵt."Nguyệt An Tuyết nói xong thì đưa ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng.

"Cô..."Tống Thanh Vũ đang muốn nói gì lại bị cắt ngang.

"Nhóc cũng biết ai cũng có bí mật của mình mà,bất quá cái ánh mắt vừa rồi khi tỉnh dậy của nhóc cũng đã bán đứng nhóc nga~,một đứa trẻ 11 tuổi làm sao có sát khí kinh người như vậy đâu,nên cẩn thận một chút nha!"

Tống Thanh Vũ nghe xong thì lập tức trầm mặc,như suy nghĩ điều gì đó,lúc này lại nghe Nguyệt An Tuyết nói tiếp.

"Rất hận Lục Thanh Dao đúng không nào!"Không phải câu hỏi mà là khẳng định,khiến cho Tống Thanh Vũ trợn to mắt đầy kinh ngạc nhìn thẳng Nguyệt An Tuyết đang cười tủm tỉm.

"Cô...cô làm sao có thể..chẳng lẽ cô...."

"Suỵt,bí mật nha,bất quá nếu muốn trả thù thì hãy đem thực lực tăng lên đi,khi đủ mạnh thì tuỳ tiện nhóc lăn lộn cô ta nga~."Nguyệt An Tuyết nói xong liền ném cho Tống Thanh Vũ một cái túi nhỏ.

Tống Thanh Vũ khi mở ra liền tràn đầy kinh ngạc,nhưng cũng rất nhanh trấn định lại mà nhìn sang Nguyệt An Tuyết như chờ cô giải thích gì đó.

"Túi tinh hạch đó là ngày hôm qua chị nhóc cực nhọc ra ngoài giết tang thi nha,cả một ngày giết chừng hơn 30 con tìm được chừng 10 viên tinh hạch cấp 0,rất không tệ đúng không,còn viên tinh hạch cấp 1 trung kì kia là quà gặp mặt của chị với nhóc nga~."Nguyệt An Tuyết khẽ cười nhìn vẻ mặt ngốc đơ của Tống Thanh Vũ mà thấy đầy thú vị,rất muốn đi lên nhéo một cái nga~.

"Nói đi,mục đích của cô là gì,ở mạt thế này không bao giờ có bữa cơm miễn phí như vậy."Tống Thanh Vũ cực kì bình tĩnh nhét túi tinh hạch xuống dưới gối rồi lạnh nhạt nhìn Nguyệt An Tuyết nói.

"Ha ha,thật thông minh đâu."Cảm thán một cái liền vẻ mặt nghiêm túc lại.

"Có qua có lại,làm chút giao dịch đi,nhóc chỉ cần đảm bảo gây khó dễ cho Lục Thanh Dao khiến cô ta sứt đầu mẻ trán là được rồi,mà cô ta sống hay chết đều tuỳ nhóc."Điều kiện là nhóc giết được nữ chủ trong khi cô ta mang quang hoàn của nhân vật chính nga~,thiên đạo sủng nhi,vận may nữ chủ phải nói là cực kì cao đâu,dĩ nhiên là câu sau Nguyệt An Tuyết trong lòng tự bổ sung thêm.

"Vì sao?"

"Nga~,cũng không có gì,chán ghét cô ta quá phiền mà thôi!"Nguyệt An Tuyết nhún nhún vai đầy bất đắc dĩ.

"Tốt,thành giao."Tống Thanh Vũ hoàn toàn còn không hề phát hiện bản thân là trực tiếp nhảy vào cái hố mà Nguyệt An Tuyết đã đào sẵn chờ hắn ngay từ đầu mà gật đầu đồng ý,sau này khi nhìn lại mới biết bản thân hắn ngây thơ tới mức nào khi giao dịch với con hồ ly này.

Nguyệt An Tuyết cười cười cũng không nói gì,lúc này cửa lại mở ra,Tống Thanh Vy bưng một tô cháo trứng nóng hổi vào,nhìn thấy cái không khí kì quái trong phòng mà tràn đầy khó hiểu.

"Em chăm sóc cho em trai đi,hôm nay không cần ra ngoài nữa đâu."Nguyệt An Tuyết sảng khoái đứng lên nhìn lướt qua Tống Thanh Vũ một cái liền mỉm cười với Tống Thanh Vy sau đó là đi ra ngoài,ba người Ichimaru Gin cũng theo sau rời đi,tiện thể giúp hai chị em đóng cửa lại.

Lúc này,Nguyệt An Tuyết trở lại phòng mình,Ichimaru Gin,Zaraki Kenpachi,Unohana Retsu đều cùng đi theo tiến vào.

"Nha nha,không ngờ Tuyết Tuyết thực phúc hắc đâu."Ichimaru Gin ngồi trên giường híp mắt cười đầy trêu chọc.

"A,biết làm sao được,sự kiện ngoài ý muốn đâu."Nguyệt An Tuyết đầy bất đắc dĩ mà leo lên giường ngồi.

"Tuyết,tiếp theo em định như thế nào với chúng."Unohana Retsu cầm một cái nhiệt kế đi tới đo nhiệt độ cho Nguyệt An Tuyết.

"Này sao,còn phải xem thằng nhóc kia lựa chọn rồi,đi hay là ở đối với em đều như nhau thôi!"Nguyệt An Tuyết nhận lấy ly sữa từ tay Unohana Retsu liền khẽ cười,đúng vậy,hai chị em đi hay là ở lại thì cũng không có bất lợi gì với cô cả,dù sao có cái ân tình cứu mạng và giúp đỡ này,nếu đã không lợi dụng được thì cũng không cần trở thành kẻ thù,bớt được một nguy hiểm thêm được một đồng minh đâu,cô cũng không có não tàn như nữ chủ ăn không được thì đạp đổ,tới lúc đó chỉ có thiệt thân.

Nữ chủ sao,dù bên ngoài cô ta không thể hiện ra nhưng mà trong lòng cô ta thì cực kì rõ ràng,cô ta muốn làm cái rốn của vũ trụ,muốn mọi người hô hào kính trọng cô ta như nữ thần cứu thế, cô ta cũng cực kì yêu thích cái hư vinh đó,mà ai chán ghét hay không thuận theo cô ta đều sẽ bị liệt vào sách đen,dĩ nhiên kết cục không tốt đi đâu rồi.

Lúc trước nếu không phải vì tò mò trong truyện có nhân vật trùng tên trùng họ với mình thì cô cũng lười mà đi tìm đọc cái cuốn truyện rác rưởi có nữ chủ giả thánh mẫu này,có lẽ cũng sẽ không bị xuyên qua đi,thật là phiền quá đi.

Nhưng mà,nếu không đọc thì có lẽ cô cũng sẽ không gặp hệ thống này đi,đâu cũng là số trời a~,kệ đi bây giờ tới đâu hay tới đó vậy,dù sao đối với nam nữ chủ cũng đã kết thù rồi tiếp theo đành phải chơi tới cùng thôi.

Hôm nay vì ngoài ý muốn cho nên Nguyệt An Tuyết để Ichimaru Gin cùng Zaraki Kenpachi ở lại trong nhà,không cần phải đi ra ngoài mà ở nhà nghỉ ngơi một ngày,ngày mai bọn họ sẽ lên đường vào thành phố thu vài chỗ vật tư nữa rồi hướng phía bắc mà đi tới,trước mạt thế vài phút cô có gửi một tin nhắn cho Nguyệt An Thần,mong là thằng nhóc kia xem mà hiểu được dụng ý của cô,nếu không thì cô sẽ lại phải tốn thêm chút thời gian a~.

"Tuyết Tuyết thật sự bỏ được nga~."Ichimaru Gin vẫn còn ngồi dưới chân giường mà híp mắt cười cười nhìn Nguyệt An Tuyết đang dựa người vào đầu giường mà gõ laptop.

"Hết cách,Gin.Ta không phải loại thích bức bách người khác,tuỳ tâm sở dục đi."Nguyệt An Tuyết kéo kéo khoé miệng vừa gõ laptop vừa nói.

Ichimaru Gin cũng không nói thêm gì mà im lặng gặm quả hồng,mở tivi trong phòng rồi cắm USB mở phim kinh dị lên coi,Zaraki Kenpachi đi theo ngồi xuống,ngay cả Unohana Retsu cũng lấy bộ pha trà ngồi xuống bàn nhỏ vừa pha trà vừa thưởng thức phim kinh dị,còn chú ý đưa cho cô một ly trà nữa....

Nguyệt An Tuyết:(=_=III)

Mấy vị đại nhân,các ngươi có thể còn tỉnh hơn được nữa hay không vậy?Bên ngoài đang là mạt thế,tang thi chạy đầy đất,con người phải đứng giữa ranh giới sống chết,mấy vị lại thảnh thơi ngồi đó ăn bánh uống trà xem phim kinh dị,cô không còn gì để nói luôn.

Nguyệt An Tuyết cam chịu mà bỏ laptop qua một bên rồi nhắm mắt,tinh thần tiến vào không gian bắt đầu công việc hằng ngày...thu hoạch nông sản bỏ kho hàng,hiện tại rau củ quả hay là các loại gạo và các loại thịt gì đó đều tràn đầy chiếm gần 1/5 trong không gian còn trống,có thể nói hiện tại một mình cô là ăn 8 đời cũng khó mà hết được,đừng nói gì tích luỹ thu hoạch qua từng ngày.

Thời gian trồng trọt trong không gian chênh lệch rất nhiều so với bên ngoài,chỉ cần gieo hạt thì qua chừng một đêm là có thể thu hoạch được rồi,cứ đà này thì chừng vài tháng sau,cô chỉ cần dùng số lương thực này cũng đủ nuôi sống cả một căn cứ trong vài năm chứ không ít,này tuyệt đối là lời nha.

Dù cô rất muốn tìm người làm thay mình làm việc,bất quá nhìn lại ba cái vị nhân vật kia,vẫn là tự cô động thủ đi thôi,dù sao cũng tiện thể rèn luyện tinh thần lực luôn.Cô không biết vì nguyên nhân gì,không gian này lại chính cô không thể tiến vào trong khi nó có thể chứa vật sống,đám Ichimaru Gin cũng có thể vào nhưng lại bị hạn chế hành động trong đó.

Trong sách cũng không nhắc tới vấn đề này nên cô cũng bó tay,xem ra phải từ từ tìm hiểu nguyên nhân rồi a~.

Lúc Tống Thanh Vũ được Tống Thanh Vy đỡ tới phòng Nguyệt An Tuyết,vừa mở cửa chính là một cái cảnh tượng khiến cả hai chị em không nói lên được từ nào.

Ichimaru Gin đang ôm bịch bánh quả hồng vừa ăn vừa xem phim kinh dị,Zaraki Kenpachi thì trực tiếp chiếm luôn cái ghế nằm mà nhắm mắt ngủ,Unohana Retsu thì một bên vừa đọc sách y thuật vừa uống trà còn lại là Nguyệt An Tuyết đang ngồi trên giường nhắm mắt giống như đang tu luyện,cái tình cảnh trong phòng tuyệt đối không giống như đang trong tình cảnh mạt thế tuyệt vọng mà là đang trong ngày nghỉ cuối tuần vậy,cực kì thư giãn.

Tống Thanh Vy:(0o0)

Tống Thanh Vũ:(="=)Hắn nhìn thấy cái què gì vậy???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play