Trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts năm 1995.

Draco Malfoy và Harry Potter đã biến mất. Chưa được một ngày, gần như không một ai để ý đến, nhưng những người bạn thân thiết của cả hai đã bắt đầu lo lắng. Tất cả, dường như đều nhận ra, bằng một loại trực giác vi diệu nào đó, rằng cả hai đã thật sự biến mất, và rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Hầm độc dược của giáo sư Severus Snape, Chủ nhiệm Nhà Slytherin.

"Trò Zabini, trò Parkinson, ta chắc chắn rằng trò Malfoy đã trưởng thành và có đủ bộ phận để có thể tự lết về ký túc xá khi cần thiết." Giáo sư Snape quắc mắt nhìn hai học sinh Nhà mình đang bồn chồn trước mặt.

Pansy Parkinson nâng cao tông giọng vốn đã hơi the thé của mình: "Nhưng thưa Chủ nhiệm, đã một ngày..."

"Gần một ngày." Blaise Zabini ngồi bên cạnh nhỏ giọng chỉnh lại.

"Im đi, Blaise!" Pansy ré lên: "Cậu không được phép ngắt lời người khác khi họ đang nói, và cũng sắp qua một ngày rồi!" Sau đó con bé nói tiếp: "Đã một ngày rồi, thưa Chủ nhiệm, Draco đã biến mất, không hề nói trước với tụi em. Và lúc Blaise ngủ dậy hồi sáng sớm đã không thấy cậu ấy trong kí túc xá, cả Goyle lẫn Crabbe cũng không hề gặp cậu ấy. Draco đã biến mất."

"Tôi có nghe thấy, cho nên tôi đề nghị trò đè thấp tông giọng lại, trò Parkinson." Giáo sư Snape bày ra bộ mặt ghét bỏ: "Như tôi đã nói, trò Malfoy hoàn toàn có đủ tư duy để biết rằng trò ấy đang ở đâu và làm thế nào để về, gần một ngày biến mất chưa nói lên điều gì cả, có thể bây giờ các trò đến Đại Sảnh đường có thể gặp Malfoy đấy. Ngày mai. Nếu ngày mai vẫn không tìm thấy Malfoy, ta sẽ làm gì đó, đương nhiên, ngay lúc này, nếu các trò vui lòng rời đi, để ta đi tìm nó."

"Thôi được, thưa giáo sư." Blaise đứng lên.

"Blaise!"

"Thôi được rồi, Pansy, có lẽ giáo sư nói đúng, chúng ta nên đến Đại Sảnh đường xem thử, và giáo sư cũng đã nói là thầy ấy sẽ đi tìm Draco mà." Blaise kéo cổ áo Pansy: " Xin lỗi vì đã làm phiền thầy, thưa Chủ nhiệm, chúng em đi trước."

Blaise và Pansy lần lượt rời khỏi hầm độc dược.

Ngay khi cánh cửa căn hầm được khép lại ngăn Severus Snape với hai đứa học trò, khuôn mắt hắn ngay lập tức cau lại. Về một mặt nào đó, Severus Snape có thể được coi là cha đỡ đầu của Draco Malfoy, việc cậu biến mất nếu nói không ảnh hưởng đến hắn thì là nói dối.

Mà vào thời điểm nhạy cảm như vậy, biến mất, là có chuyện gì? Draco có thể đi đâu?

Snape cầm lấy cây đũa phép đặt trên chồng thảo dược, nhét vào túi áo chùng, đi ra khỏi hầm.

Phòng của giáo sư Minerva McGonagall, Chủ nhiệm Nhà Gryffindor.

Đôi mắt sáng quắc của giáo sư McGonagall nhíu chặt lại, nom cô càng đáng sợ hơn: "Harry biến mất từ bao giờ?"

"Con không biết, thưa giáo sư. Tối hôm qua cậu ấy vẫn còn ở kí túc xá, sáng sớm nay lúc con ngủ dậy đã không thấy Harry, và cả ngày nay cậu ấy đã nghỉ học."

Chúa tể Hắc ám đã sống lại, thế giới phù thủy cuối thế kỉ XX đầu thế kỉ XXI đang tràn ngập nguy cơ. Sự biến mất của Harry, dù chỉ là trong thoáng chốc, đều không phải là điềm lành, nhất là khi viết thẹo hình tia chớp còn là cầu nối tâm trí giữa nó và Voldemort.

"Một thư cú đến Hiệu trưởng Albus Dumbledore. Hai trò có thể về được rồi, ta sẽ đi tìm Harry thử xem sao."

"Thưa giáo sư, liệu chúng con có thể..."

Nhưng không kịp để Ron nói hết câu, nữ Sư vương Nhà Gryffindor đã ngay lập tức bác bỏ lời của cậu: "Không được, Ron." Là Ron, không phải Weasley.

"Ta sẽ đi tìm Harry, trò và Hermione hãy đến Đại Sảnh đường xem liệu Harry có ở đấy không. Tạm thời đừng gửi tin cho Sirius, không nó sẽ kích động. Khi hoàn toàn chắc chắn, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác."

"Nghe lời giáo sư, đi thôi Ron. Chúng ta không một mình, còn những người lớn nữa mà." Hermione vỗ vai cậu bạn thân.

"Được rồi." Ron quay người.

"Tạm biệt cô, giáo sư McGonagall."

"Tạm biệt hai trò."

Sau khi Ron và Hermione rời đi, giáo sư McGonagall ngay lập tức viết thư cho cụ Dumbledore.

Thung lũng Godric.

Cụ Albus Dumbledore, Hiệu trưởng đang bị cách chức lâm thời của trường Hogwarts, một trong những Bạch phù thủy vĩ đại nhất trong khoảng thời gian một thập kỉ qua, luôn vui vẻ và điềm tĩnh, bây giờ cũng phải nhíu mày khi nhận được thư của giáo sư McGonagall được gửi từ trường Hogwarts. Đôi mắt xanh thẳm của cụ xuyên qua đôi mắt hình kính bán nguyệt dường như càng u sầu.

Cốc cốc.

Cửa sổ căn phòng cụ đang ngồi lại được gõ một lần nữa. Một con cú đưa thư mổ mổ vào mặt kính đã bám bụi. Cụ đứng dậy mở cửa, con cú ngay lập tức xổ vào phòng, thả xuống một bức thư vương đầy mùi độc dược đặc trưng của giáo sư Snape.

"Draco Malfoy đã biến mất." Trong thư của giáo sư Snape chỉ viết vẻn vẹn một dòng như vậy. Và chỉ có thế, nỗi lo lắng của Hiệu trưởng Albus Dumbledore càng tăng lên gấp đôi.

Cả Draco Malfoy và Harry Potter đồng thời biến mất, đến cụ cũng không thể dự đoán được đang xảy ra chuyện gì. Gấp gọn hai lá thư lại, cụ đóng cánh cửa sổ, lầm bầm.

"Độn thổ!"

Một ngõ hẻm tối mù không đáng chú ý ở làng phù thủy Hogsmeade.

Cụ Dumbledore gõ lên cánh cửa gỗ đã mục của căn nhà cuối hẻm. Chưa tới mấy giây sau, cánh cửa đã bật mở, bờ vai gầy gò của cụ bị tóm lấy, khuôn mặt của cô Sybill Trelawney, cựu giáo sư môn Tiên tri của trường Hogwarts phóng đại ngay trước đôi mắt xanh của cụ.

Mái tóc vàng của cô rối bù, đôi mắt kính vừa dày vừa to  không thấy đâu, ánh mắt vô hồn. Cô Sybill Trelawney thì thào bằng giọng nói trầm đục như được rít ra từ cổ họng.

"Sư tử và rắn đã biến mất. Cả hai đều đang thực hiện một chuyến đi kì lạ để tìm lại vinh quang vốn thuộc về mình. Cầm chắc sợi dây số phận và tái hiện lại những vinh quang mà 'họ' để lại. Hogwarts sắp trở về!"

° • ° • °

Lời cuối chương:

Tại sao lại là "Hogwarts sắp trở về"?

Hogwarts mà bốn Nhà sáng lập hướng đến là một đại gia đình đoàn kết, nhưng Nhà Slytherin trong tương lai có xu hướng bị cô lập. Chuyến đi của Draco và Harry là để hai người tìm lại sợi dây liên kết giữa các Nhà. Khi giữa các Nhà đều có sự liên kết, đó mới là Hogwarts chân chính.

Bài kiểm tra ập đến như bão tố hỡi ôi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play