Sáng mùng 1 trời còn chưa sáng mà nhà chính nhà họ Phó đã chật kín người, ai nấy đều về chúc tết ông Phó.

Năm rưỡi ráng Phó Tư Nghiên đã dậy nhưng Nguyễn Hân vẫn đang gối đầu lên cánh tay anh, cô nghiêng người ôm lấy eo anh, vùi nửa mặt vào tròn ngực anh.

Tối qua sau một giờ hai người mới đi ngủ, tính đến giờ cũng mới có hơn bốn tiếng, Phó Tư Nghiên muốn để cô ngủ lâu hơn chút nên cẩn thận nắm lấy bàn tay cô đang để trên eo mình. Anh vừa động vào cô đã hừ lên một tiếng nhưng có người cướp đồ của cô vậy, cô nhấc chân lên vắt ngang qua người anh.

Phó Tư Nghiên mỉm cười dùng tay xoa đầu cô, đồ bám người này lúc ngủ là thành thật nhất, chỉ đòi bám lấy người anh. Nhưng cứ ngủ dậy là lại lật mặt không nhận mình suốt ngày bám riết không cho anh dậy.

Phó Tư Nghiên nghĩ một lúc, anh muốn trong năm mới cô mở mắt ra là nhìn thấy mình chứ không phải căn phòng trống không. Anh cúi người hôn lên môi cô, ngậm lấy cánh môi mềm của cô. Trong giấc mơ Nguyễn Hân tưởng mình như con cá chết đuối, không có không khí để thở.

Cô mơ hồ nâng cằm lên rồi mở miệng ra, ngay lập tức đã bị anh cuốn lấy đầu lưỡi. Nụ hôn ngày một nặng nề, ngực cô thở phập phồng. Phó Tư Nghiên dừng lại, anh nhấc người lên nhìn gương mặt trắng trở nên đỏ bừng của cô, biết cô đã tỉnh nên ghé sát tai cô thấp giọng nói: “Em yêu, dậy rồi sao không mở mắt vậy?”

Nguyễn Hân đẩy cằm anh ra, cô kéo chăn quay người đối lưng lại với ana, giọng nói có chút khô: “Buồn ngủ.”

Phó Tư Nghiên đặt tay lên cánh tay cô, anh hôn lên cần cổ cô: “Vậy em ngủ thêm đi, anh xuống dưới trước, lát sẽ gọi em.”

Nguyễn Hân dùng tay che mắt lại, ừm một tiếng trả lời.

Đột nhiên trong tay bị nhét vào thứ gì đó cứng cứng, giống một tờ giấy. Nguyễn Hân mở đôi mắt mệt mỏi ra, trong tay cô là một phong lì xì.

Cô quay người khó hiểu nhìn Phó Tư Nghiên: “Cho em cái này làm gì?”

“Tiền mừng tuổi.” Tối qua Phó Tư Nghiên nhân lúc Nguyễn Hân không chú ý đã âm thầm lấy bao lì xì này ra nhét xuống dưới gối, nó đã nằm dưới gối anh cả đêm nay rồi.

“Tiền mừng tuổi là cho trẻ con mà.”

Phó Tư Nghiên tự nhiên đáp lại: “Em là trẻ con còn gì?”

“Ai là trẻ con hả, em đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi.”

“Nhưng em đã gặp anh rồi.” Anh tiến sát lại chạm trán vào trán cô: “Nguyễn Nguyễn, ở chỗ anh, em mãi mãi chỉ là một đứa trẻ.”

Nguyễn Hân khép mắt xuống: “Phó Tư Nghiên, anh sến súa chết đi được.”

Cô cúi đầu mở lì xì ra giả bộ đếm tiền bên trong, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cứ kéo mãi lên trên.

Phó Tư Nghiên đứng bên giường thay quần áo, Nguyễn Hân cầm sấp tiền dày cộp trên tay, cũng không biết vừa mới đếm đến đâu rồi. Cô ngẩng đầu nhìn anh thay quần áo.

Ngón tay anh rất dài, mỗi lần nó ló ra khỏi ống tay áo Nguyễn Hân đều không nhin được nhìn chằm chằm vào đó.

Phó Tư Nghiên mặc quần áo xong cúi người lấy chiếc nhẫn trong ngăn tủ đầu giường ra đeo vào. Thấy cô đang nhìn, anh nghiêng đầu lại nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng bật cười.

Phó Tư Nghiên đi đánh răng rửa mặt, Nguyễn Hân đếm tiền xong nhét lại vào bao lì xì. Cô nhắm mắt lại mấy phút nhưng lại kiềm chế cơn buồn ngủ mà vực dậy.

Phó Tư Nghiên đi từ phòng tắm ra thì thấy cô đang ngồi trên giường mặc quần áo, trên đỉnh đầu có mấy sợi tóc dựng ngược đứng lên, trong tay còn đang cầm một cái áo len cổ 5 phân do dự xem có nên mặc hay không.

Cô không thích mặc áo len có cổ, trước kia áo len của cô cổ đều để hở đến tận xương quai xanh. Cái áo này mấy hôm trước Phó Tư Nghiên làm việc xong đem về.

Phó Tư Nghiên bước đến, anh trực tiếp cầm chiếc áo lên mặc vào cho cô, Nguyễn Hân giữ lấy cổ áo nói: “Siết cổ.”

“Không siết, em mặc chưa quen thôi, mặc một lúc là được.”

Nguyễn Hân vẫn cố cò kè: “Lát nữa mà không được thì em có được cởi ra không?”

Phó Tư Nghiên không trả lời cô, anh cúi người ôm cô vào phòng tắm.

“Em không cởi nữa, anh thả em xuống, em tự đi.’

Phó Tư Nghiên đặt cô xuống, trong lúc cô vuốt lại tóc thì anh lấy nước và kem đánh răng cho cô. Nguyễn Hân đón lấy cốc nước xúc miệng, thấy anh vẫn đứng bên cạnh không chịu rời đi cô mới hỏi: “Anh đứng đây làm gì, không cần xuống nói chuyện với các chú các bác à?”

“Không gấp, anh đợi em.’

“Em còn phải trang điểm nữa, anh xuống trước đi, đợi lát nữa em xuống tìm anh.”

“Không sao, chúng ta cùng xuống.’

Nguyễn Hân đánh răng xong thì bắt đầu ngồi ở trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da. Phó Tư Nghiên bước đến cửa sổ sát nền kéo rèm ra, bên ngoài phủ một lớp trắng tinh, trong sân toàn một màu tuyết.

Nam Thành không phải thành phố nhiều tuyết, đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi vào đông, đúng sáng sớm ngày mùng một.

“Nguyễn Nguyễn, tuyết rơi rồi.”

Nguyễn Hân vừa bôi kem nền xong, nghe thấy anh bảo tuyết rơi rồi thì vứt cả cọ trang điểm xuống chạy ra nhìn. Bên ngoài sân là một lớp tuyết trắng dày bao quanh, trên mặt kính thủy tinh cũng được điểm xuyết bằng những vết sương mờ của những bông tuyết. Đã lâu lắm rồi Nguyễn Hân không thấy Nam Thành có tuyết rơi dày như vậy, người giúp việc đang cầm chổi quyét tuyết trong sân, Nguyễn Hân kích động khoác tay Phó Tư Nghiên.

“Bảo họ đừng quét tuyết đi, lát nữa em muốn nặn người tuyết.”

Phó Tư Nghiên nhướn mày: “Em còn biết nặn người tuyết nữa cơ à?”

“Đương nhiên rồi, ngày xưa hồi nhỏ Nam Thành cứ rơi tuyết lớn như vậy là bố em lại đưa em và mẹ ra sân đắp người tuyết và chơi ném tuyết. Anh chưa chơi bao giờ sao.”

Phó Tư Nghiên lắc đầu, đừng nói là nặn người tuyết, đôi tay anh còn chưa bao giờ động vào tuyết trên mặt đất nữa.

Nguyễn Hân nghĩ đến việc việc từ nhỏ anh đã ở bên cạnh ông Phó, ngoài học ra cũng chỉ có học, là đứa trẻ không có tuổi thơ, trong lòng cô lại cảm thấy thương sót thay cho anh.

“Lát nữa em dạy anh.”

Phó Tư Nghiên cười trầm: “Được thôi, vậy xin cô giáo Nguyễn chỉ bảo nhiều hơn.”

Phó Tư Nghiên gửi tin nhắn cho quản gia Tế bảo ông ấy dặn dò người giúp việc không cần quét tuyết đi, quét ra một đường đi là được.

Nguyễn Hân trang điểm xong, Phó Tư Nghiên nhét cho cô mấy bao lì xì, bảo là lát nữa mà có trẻ con thì cho chúng.

Lúc Nguyễn Hân ở nhà họ Nguyễn cũng chưa bao giờ phát lì xì cho người khác. Cảm giác nhét đầy lì xì trong túi đợi trẻ con tới xin này rất mới mẻ đối với cô.

Kết quả còn chưa kịp phát lì xì, lúc Phó Tư Nghiên đưa cô đi chúc tết ông Phó lại được ông đưa cho một phong lì xì to bự.

Anh em họ hàng chúc tết xong thì đều trở về, chỉ có mấy đứa trẻ chưa đến mười tuổi ở lại đây vui chơi. Tổng cộng hai mươi mấy người ngồi quây lại cùng ăn bữa cơm.

Bữa sáng mùng một không phong phú như tối hôm qua, chỉ có sủi cảo và bánh trôi, đầu bếp pha những mấy loại nước chấm. Trước mặt một người là mấy cái đĩa nhỏ đựng rau thơm để pha nước chấm.

Mới sáng sớm Nguyễn Hân đã không có khẩu vị, cô ăn hai miếng bánh trôi đã thấy no rồi nên cô đặt bát đũa xuống đợi những người khác.

Cô chẳng có gì làm, cũng ngại đảo mắt ra xung quanh nên cứ thế cúi đầu nhìn Phó Tư Nghiên ăn sáng.

Phó Tư Nghiên gắp một miếng sủi cảo trong bát vào chiếc đĩa trước mặt cô: “Ăn một cái đi.”

Trong bát cô không có sủi cảo, vì đầu bếp ở đây nấu ăn rất nhạt, chẳng có vị gì hết nên cô cố tình bảo người

giúp việc đừng để sủi cảo vào bát mình.

“Em không ăn, em no rồi.”

“Ăn một cái thôi.”

“Có ngon không?”

Phó Tư Nghiên nhìn cô: “Em ăn thử xem.”

Ông Phó nhìn thấy động tác của hai người thì bật cười: “Hân Hân, ăn sủi cảo đi con, để năm mới cát tường như ý.”

Ông hiền từ nhìn cô.

Nguyễn Hân cười dùng đũa gắp miếng sủi cảo lên. Vừa cắn đến giữa đã bị vướng phải một thứ gì đó, một mùi sữa lập tức tràn vào khoang miệng.

Là kẹo.

Miếng sủi cảo Phó Tư Nghiên đưa có nhân kẹo.

Cô giơ tay lên che miệng lại, mỉm cười nhìn anh.

Đáy mắt Phó Tư Nghiên ngập tràn ý cười, giữa hai hàng mày ngập tràn tình yêu, anh ghé sát lại tai cô nói: “Ngọt không?”

Mùng một đầu năm được ăn sủi cảo nhân kẹo, ngụ ý với việc ngọt ngào ân ái.

Có lẽ ngụ ý đã có hiệu lực rồi, viên kẹo tan trong miệng cô nhưng ngọt ngào thì vẫn đọng lại mãi trong lòng cô.

Ăn cơm xong mọi người đều rời đi, chỉ có Phó Tư Nghiên, Phó Tư Dư, Nguyễn Hân cà mấy đứa trẻ con chưa đi.

Nguyễn Hân bảo giúp việc lấy cho mình một cái bay rồi kéo Phó Tư Nghiên đi đắp người tuyết. Cô đưa cái bay cho Phó Tư Nghiên rồi chỉ huy anh xúc tuyết.

Mấy đứa nhỏ nhà họ Phó cũng chưa được nặn người tuyết bao giờ, bình thường người lớn cũng không cho chúng chươi những trò này. Trẻ con thì hiếu kỳ, lại không có bố mẹ ở cạnh, mặc dù chúng rất sợ người chú Phó Tư Nghiên nghiêm khắc này, nhưng thấy anh cúi người xúc tuyết, lại còn đứng cạnh cô xinh đẹp, trông sắc mặt cũng rất hiền hòa chứ không hề lạnh lùng thì to gan chạy lại chỗ người tuyết bé xíu vừa được nặn xong.

Cháu trai nhà cô hai, Phó Hồng Văn to gan nhất, cậu chạy lại kéo áo Nguyễn Hân, giọng búng ra sữa hỏi: “Cô ơi, hai người đang chơi gì thế?”

Nguyễn Hân cười nói: “Bọn cô đang đắp người tuyết, Hồng Văn có muốn chơi cùng không?”

Phó Hồng Văn gật đầu, lũ trẻ phía sau cũng ùa theo chạy lên chơi.

Người đông sức mạnh, cũng chẳng cần Phó Tư Nghiên xúc tuyết nữa, mấy đứa nhỏ mỗi đứa một tay nắm tuyết đắp lên thành đống, cứ đắp lên như thế rồi mấy đứa nhỏ hỏi Nguyễn Hân phải làm gì tiếp theo, mặc kệ người chú Phó Tư Nghiên ngoài việc xúc tuyết ra thì chẳng làm được gì nữa này ở một bên.

Ông Phó ngồi trên xe lăn được Phó Tư Dư đẩy đến hiên nhà. Ông nhìn đám trẻ vây quanh cháu trai và cháu dâu mình, cứ như nhìn thấy khung cảnh trong tương lai Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên có mấy đứa con vậy, nhà chính nhà Phó đã lâu lắm rồi không có tiếng cười đơn thuần như vậy nữa rồi.

Ông Phó vỗ vỗ tay Phó Tư Dư: “Tiểu Dư à, cháu có muốn qua đó chơi với bọn chúng không.”

Phó Tư Dư ôm lấy cổ ông nói đùa: “Cháu không ra đâu, cháu sợ bị anh trai giết chết bằng ánh mắt mất.”

Hai ông cháu nhìn nhau bật cười.

Phó Tư Nghiên đứng sau lưng Nguyễn Hân không được thò tay vào, cảm nhận được sự trào phúng sau lưng, anh quay người lườm ông Phó và Phó Tư Dư.

Ông Phó và Phó Tư Dư cười càng vui vẻ hơn.

Chẳng mấy chốc, một người tuyết mập mạp đã được hoàn thành. Chỉ còn lại việc trang trí mặt cho người tuyết, Nguyễn Hân quay người bảo Phó Tư Nghiên lên nhà cầm trang sức của mình xuống.

Đồ trang sức của cô để ở bên này không nhiều, Phó Tư Nghiên nghe theo lời dặn của cô đem cả một bộ đồ trang sức xuống.

Lúc xuống dưới, mấy đứa nhỏ đều đứng sau lưng Nguyễn Hân, nhường vị trí bên cạnh cô cho Phó Tư Nghiên. Nguyễn Hân vừa nói rồi, việc còn lại phải để cho chú hoàn thành nốt.

Phó Tư Nghiên đứng cạnh Nguyễn Hân, độ cao của người tuyết chỉ đến eo anh, anh cúi người đem mũ, dây chuyền, hoa tai, vòng tay mà Nguyễn Hân đưa anh để đeo lên người tuyết.

Cuối cùng thứ được đưa ra lại là nhẫn cưới của bọn họ, trừ hôn lễ và mấy lần về nhà họ Phó làm bộ làm tịch thì cô chưa bao giờ đeo nó hết.

Phó Tư Nghiên ngây ra, cô định lấy nhẫn cưới của hai người để đeo cho người tuyết sao.

Phó Tư Nghiên không nở nụ cười như cô nghĩ, anh mím chặt môi, nghiêm túc kéo tay cô rồi đem nhẫn đeo lên ngón vô danh cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play