Ngày hôm sau, Phó Tư Nghiên bảy giờ rưỡi thức dậy, đã dậy trễ hơn nhiều so với thời gian thức dậy thường ngày của anh.
Anh tắm xong, mặc xong đồ, Nguyễn Hân vẫn chưa thức, Phó Tư Nghiên đứng ở trước giường, nhìn cô một lúc, cúi người xuống hôn lên môi cô một cái.
Nguyễn Hân mơ mơ hồ hồ cảm giác được nụ hôn của anh, còn tưởng vẫn là buổi tối, sự hưng phấn của anh đã tới và muốn gần gũi mới mình, nhắm mắt lại đầu nằm trên gối lắc nhẹ, giọng nói mềm mại kèm theo chút nhõng nhẽo, “Đừng mà.”
Phó Tư Nghiên cười hỏi, “Đừng cái gì chứ?”
Cô đưa hai cánh tay mỏng manh ra choàng qua cổ anh, ôm vào lòng, “Đi ngủ.”
Cả nửa thân trên của Phó Tư Nghiên kề sát vào giường, nhìn gương mặt mềm mại của cô, nắm lại cổ tay của cô hạ tay cô xuống, sáp đến bên tai cô nói: “Anh phải đi công tác rồi, một tuần sau về nhà.”
Nguyễn Hân vẫn chưa được tỉnh táo gì mấy có chút phản ứng lại, rút tay vào lại mền, tiếp tục ngủ.
Phó Tư Nghiên cầm thử trái tai của cô, “Em không thức sao?”
Nguyễn Hân hôm trước mới nói với anh, về sau chỉ cần buổi tối anh ở nhà nghỉ ngơi, ngày thứ hai cô sẽ cùng anh thức dậy, muốn đứng kế bên anh nhìn anh làm bữa sáng, cùng anh ăn bữa sáng, như vậy mới giống một cặp vợ chồng trẻ.
Nguyễn Hân ừ một tiếng, rất rõ ràng là đã quên lời mà bản thân đã nói.
Phó Tư Nghiên: “Không cùng anh ăng bữa sáng sao?”
Mi mắt của Nguyễn Hân đã cử động, sau đó lấy mền đắp chặt hơn nữa, “Ngày đông quá lạnh rồi.”
Phó Tư Nghiên bị bộ dạng nằm ỳ trên giường không chịu thức mà còn mạnh miệng của Nguyễn Hân chọc cười rồi, sáp gần môi của cô nói: “Cho anh một cái hôn của buổi sáng.”
Nguyễn Hân mở mắt ra, dùng ánh mắt không tỉnh táo đó nhìn mặt anh, ngước đầu lên canh ngay môi của anh mà hôn lên, Phó Tư Nghiên đưa tay sờ vành tai của cô, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Nguyễn Hân thức dậy đã là buổi trưa rồi, trong điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắn, mở tin nhắn đầu tiên của Phó Tư Nghiên trước.
[Ngủ đậy rồi thì nhớ ăn cơm.]
[Nếu như muốn ra ngoài, mặc thêm nhiều áo chút.]
Nhiệt độ ở Nam Thành dạo này rất thấp, hễ đến ngày đông là tay chân của Nguyễn Hân bị lạnh ngắt, chịu không được lạnh, lại không thích mặc thêm áo lên người, cũng không phải hoàn toàn vì đẹp, cô chính là cảm thấy mặc quá nhiều lớp áo trên người có một cảm giác gò bó, hoạt động tay chân đều không thuận tiện, không thoải mái, ra khỏi nhà thì tay bị lạnh đến tái nhợt, cơ thể mặc không được ấm, có đeo găng tay cũng vô dụng.
Nhưng cô đã sớm quen với hình thức chịu lạnh này, nhịn một chút là qua rồi, Phó Tư Nghiên nhìn mà nhìn thấy sẽ nói cô đôi ba câu, cho cô mặc thêm nhiều đồ.
Lần nào Nguyễn Hân cũng đồng ý rất nhanh gọn, tránh nảy sinh tranh chấp với anh, vừa quay người là bỏ quên sau não, muốn làm gì thì làm gì, chiêu bằng mặt không bằng lòng này so với ba cô thì đúng là hậu sinh khả úy.
[Được rồi.]
[Anh cũng phải ăn cơm đấy]
Trả lời tin nhắn cho Phó Tư Nghiên xong, nghĩ đến lần này Phó Tư Nghiên phải đi công tác một tuần, đối diện với căn phòng yên tĩnh, trong lòng có chút thất vọng.
Nhìn chằm vào khung tin nhắn với Phó Tư Nghiên một hồi, chưa nhận được hồi đáp, có lẽ vẫn đang trên máy bay.
Cô bấm thoát ra, tiếp tục vuốt xuống trong trang tin nhắn, Phó Tư Dư Hạ Y Đồng biết được tin hôm trước ba cô xuất viện, đầu hỏi cô hôm nay có rảnh không, có cần cùng nhau đi chơi không.
Nghĩ một hồi, Nguyễn hân cùng hẹn hai người họ ra.
Đắn đo đến việc Hạ Y Đồng mang thai, Nguyễn Hân đặc biệt chọn câu lạc bộ Huy Phái một nơi hẹn riêng tư là chỗ cách nhà cô không xa.
Bây giờ thời gian còn hơi sớm, Nguyễn Hân mặc xong đồ xuống lầu dưới tìm một túi bánh mì đơn giản ăn một chút, cho đỡ đói, lên lầu trang điểm, chọn lại bộ khác thay vào.
Phó Tư Dư gửi tin nhắn đến hỏi cô chuẩn bị xong chưa, Nguyễn Hân trả lời lại câu bây giờ xuống.
Mới đến lầu một đã nghe được tiếng chuông cửa, Nguyễn Hân nhanh chân hơn nữa để ra ngoài mở cửa, Phó Tư Dư trực tiếp lên lầu tìm cô rồi.
Tài xế ở đang ở dưới lầu đợi, đi qua nhà Hạ Y Đồng rước cô ấy trước, sau đó mới đi qua câu lạc bộ.
Cái câu lạc bộ này Nguyễn Hân sớm đã nghe danh, nhưng lại là lần đầu đến đây, tắt tiếng điện thoại, phong cảnh cổ thanh tịnh và đẹp đẽ, bất cứ nơi nào cũng tỏa ra mùi hương của sách.
Bước vào cửa là nghe được tiếng đàn cổ từ xa, hòa với tiếng tiêu, khiến con người cảm thấy yên tĩnh thoải mái.
Hai người phục vụ mặc áo bào ra dẫn họ vào, ngoài hành lang thấy một người con gái diện đồ cổ điển, ngồi ở phía sau cái rèm đàn, tiếng đàn lúc mới vào đã nghe thấy chính là từ chỗ này của cô ấy truyền ra.
Hạ Y Đồng dừng bước nhìn vào bên trong, nói với Nguyễn Hân và Phó Tư Dư: “Chỗ này khá tuyệt đấy, mời được người có trình độ cao như vậy biểu diễn đàn cổ.”
Phó Tư Dư thấy bộ dạng cô như rất hiểu, hỏi: “Chị Đồng Đồng biết đàn cổ.”
Hạ Y Đồng gật đầu, khiêm tốn nói: “Học qua một chút.”
Mặt Phó Tư Dư kinh ngạc, “Chị còn biết đàn đàn cổ?”
Hạ Y Đồng: “Chỉ là học qua, đàn không được tốt lắm.”
Phó Tư Dư tiếp tục hỏi, “Vậy tư thế các ngón tay thì sao, chị có thể để đúng không?”
Hạ Y Đồng không giải thích mà nhìn cô ấy, “Tư thế ngón tay nào có thể để đúng không?”
Phó Tư Dư: “Chính là hiện nay diễn viên đàn cầm trong rất nhiều phim, tư thế ngón tay đều để không được đúng, chỉ lo bộ phận tay lên kính nhìn đẹp, quay ra đều không được chuyên nghiệp.”
Hạ Y Đồng: “Chị biết đàn một vài khúc nhạc, thủ pháp có lẽ coi như là chuẩn đấy.”
Nguyễn Hân cười rồi nói với Phó Tư Dư: “Em đừng nghe sự khiêm tốn của cô ấy, nhà cô ấy là đều là dân học thức, cả nhà đều là nhà nghệ thuật, cô ấy từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại nhạc cụ, trình độ rất cao đấy.”
Người phục vụ dẫn họ đến phòng rồi đi ra, ba người ngồi trên ghế sofa, hai người đều hỏi tình hình của trong nhà của Nguyễn gia trước, chủ yếu là muốn hỏi chuyện của ba cô và mẹ kế của cô.
Bọn họ là bạn của Nguyễn Hân, tự nhiên sẽ đứng về bên Nguyễn Hân này, vả lại đứng ở góc độ người ngoài cuộc, đối với ba Nguyễn cũng không có cảm tình, hai người họ cảm thấy ba Nguyễn là người đàn ông cặn bã, vả lại trình độ giám biểu cũng không cao, Lý Anh Hòa và hai mẹ con Nguyễn Thư Nhã bán thân để được lợi, không thể cho họ lợi vậy được.
Cho dù là li hôn, cũng đã để hai mẹ con họ ăn hời rồi, lấy phí chia tay của Nguyễn gia cho cả cuộc đời này đều không lo ăn mặc.
Nguyễn Hân nói đại khái tình hình trong nhà một chút, thủ tục ly hôn của ba cô và Lý Anh Hòa đã làm xong, trải qua chuyện lần này, ba cô đã nhìn rõ bộ mặt thật của Lý Anh Hòa, sau này có lẽ sẽ lại không mềm lòng làm hòa nữa.
“Vậy còn bạn, bạn dự định như thế nào? Đi tổng bộ Đạt Hoành nhận chức hay là bản thân làm công việc khác?”
Nguyễn Hân cầm ly nước lên uống, nói: “Sau này chắc chắn phải đến Đạt Hoành tiếp nhận chỗ của ba, nhưng mà tạm thời vẫn chưa muốn đi, tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, nếu mà gặp được việc gì có hứng thú thì cũng thử làm một lần, cho là luyện thử đi.”
Nói rất hay, thật ra là tạm thời muốn làm một con cá mặn.
Phó Tư Dư ôm một cái gối trong người, dựa vào ghế sofa, “Vậy chi bằng đầu tư vào hạng mục của em đi.”
“Hạng mục gì vậy?”
Phó Tư Dư đầy hăng say mà nói: “Em chuẩn bị đầu tư quay một bộ phim truyền hình, kịch bản đã làm xong, chỉ là vốn trong tay em chưa được đủ.”
Nguyễn Hân gật đầu nói: “Được đó, cần bao nhiêu tiền đầu tư em về tính thử rồi nói chị, sau khi kịch bản làm xong gửi chị một phần, khi chị không có gì làm có thể giúp chọn diễn viên.” Phía sau Phó Tư Dư là Thẩm Hạo Bác, cô ấy muốn làm cái gì Thẩm Hạo Bác cho dù không nói cũng sẽ len lén giupa cô.
Phó Tư dư không ngờ đến Nguyễn Hân lại trả lời nhanh như vậy, chỉ một câu nói, kịch bản chưa xem đã đồng ý rồi, la lên một tiếng, xông đến ôm chùm lấy cô.
“Chị dâu, chị đúng là quá tốt mà, quả là bồ tát nương nương tái sinh mà, chị yên tâm, bộ phim này em nhất định sẽ chuẩn bị tốt, tuyệt đối không để chị dâu bồi thường tiền đâu.”
Hạ Y Đồng đùa nghịch nói: “Cái gì mà bồ tát nương nương tái sinh chứ, là ông thần tài tái sinh mới đúng.”
Phó Tư Dư: “Tóm lại đều là thần tiên giáng trần, chị Đồng Đồng, chị xem bộ phim này chị dâu em cũng đã tham gia rồi, chị có cần đến giúp bọn em làm nữ chính không?”
Hạ Y Đồng cuoisf, “Chị chính là một diễn viên quần chúng không được ai chú ý, làm nữ chính gì chứ, em chuẩn bị quay phim thể loại gì, là phim mạng sao?”
Phó Tư Dư: “Vậy sao có thể, đây là hạng mục đầu tiên của cuộc đời em, bắt buộc phải chế tác lớn, em đã suy nghĩ xong rồi, mời đạo diễn Lê Hồng Vận chỉ đạo.”
Đạo diễn Lê thành danh nhiều năm, phim truyền hình của đạo diễn có lượt xem rất cao, vả lại còn rất dễ đạt giải.
Quả nhiên là chế tác lớn, một cái tên của đạo diễn cũng đủ lớn rồi.
Hạ Y Đồng lịch sự mỉm cười, “Vật chị càng không đủ tư cách hơn rồi.”
Phó Tư Dư không tán thành mà nói: “Chị còn chưa xem kịch bản nhân vật mà, chị làm sao biết chị không đủ tư cách, em cảm thấy nữ chính là vì chị mà làm ra, con nhà học thức, đa tài đa nghệ.”
Hạ Y Đồng: “……”
Có chắc là cái nhân vật này không phải mới nghĩ ra đó chứ?”
“Đi nào, chúng ta chị em đồng lòng, sau khi bộ phim này mà chiếu lượt xem chắc chắn sẽ rất cao.”
Hạ Y Đồng vẫn từ chối, “Không được.”
Nói thật là, cô ấy chỉ là một diễn viên nhỏ không có tên tuổi, cho dù trong tay Phó Tư Dư không phải kịch bản gì tốt, cho cô ấy vai nữ chính thì cô ấy cũng lời, nhưng bây giờ cô đang mang thai, muốn đóng cũng đóng không được rồi, huống hồ cô ấy cũng không tin Phó Tư Dư bỏ công chuẩn bị cực khổ như vậy lại có thể qua loa mà định cô ấy làm nữ chính, hoặc là đại tiểu thư này diễn trò đối với kịch bản căn bản là không để tâm đến, hoặc là có mưu đồ gì khác.”
“Tại sao thế?” Phó Tư Dư không hiểu tại sao chuyện tốt như vậy mà Hạ Y Đồng lại từ chối, “Chị có phải không tin tưởng em sẽ nghiêm túc làm cái hạng mục này chứ?”
“Em nghiêm túc làm thì sẽ không chọn chị làm nữ chính.”
“Chị đừng tự xem thường bản thân mình, Em chính là cảm thấy chị rất hợp.” Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Hạ Y Đồng, thiếu tự tin nói: “Được thôi, em đích thực còn có mục đích khác, em muốn anh Bân đến làm nam chính cho em, em cảm thấy em trực tiếp mời anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu như chị diễn nữ chính, anh ấy có thể sẽ đến thôi, nhưng mà chị chắc chắn có thể diễn nỗi vai nữ chính, nếu không em cũng sẽ không mời chị làm nữ chính.”
Cô ấy choàng tay Hạ Y Đồng, lắc một hồi, nhõng nhẽo nói: “Được không nà, cứ xem như là giúp em đi.”
Hạ Y Đồng đột nhiên lại dạ dày khó chịu, vung tay cô ấy ra, che miệng lại xông vào nhà vệ sinh.
Nguyễn Hân và Phó Tư Dư cũng bị giật cả mình, theo vào nhà vệ sinh.
Hạ Y Đồng dựa vào bồn rửa tay mà nôn ra, thời gian gần đây cô ấy bắt đầu ốm nghén.
Nguyễn Hân đi qua đó vỗ vỗ lưng của cô ấy, Hạ Y Đồng nôn hết mấy lần mới bình thường lại được, dùng ly rót nước súc miệng.
Phó Tư Dư đứng trước cửa nhà vệ sinh, cẩn thận từng li từng tí nhìn Hạ Y Đồng, cả mặt tự trách, chau may hoài nghi cuộc đời.
Nguyễn Hân vịn Hạ Y Đồng đến ghế sofa ngồi, Phó Tư Dư kéo tay áo của Nguyến Hân, sáp vô tay cô, lúng túng nói: “Chị Đồng Đồng là bị em nhõng nhẽo, kinh tởm đến ói sao?”
Nguyễn Hân: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT