Nguyễn Hân hoảng hốt trợn to mắt, cơ thể sát vào người anh, cánh tay của anh luồng qua eo của cô, cặp mắt đào hoa sâu sắc của người đàn ông yên tĩnh mà nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng lại nghiêm túc.
Trong tức khắc, Nguyễn Hân nghĩ ra một ý tưởng mơ hồ, mờ mờ ảo ảo.
Cô thấp thoáng cảm thấy mối quan hệ của cô và Phó Tư Nghiên xảy ra thay đổi.
Cây đèn treo trong phòng chưa mở, chỉ có vòng sáng của cây đèn trên trần nhà còn sáng, có màu vàng ấm, màu hơi mập mờ.
Không khí tĩnh lặng giữa hai người, ý nghĩa thật sự chính là, phải cùng anh sinh hai đứa con, con trai tên Thông Thông, con gái tên Linh Linh?
Dưới ánh đèn, vành tai của cô từ từ đỏ ửng lên.
Ngón tay nóng hổi sờ lên tai cô, nhẹ nhàng chạm vào một cái, đỡ nửa bên mặt của cô, lông mi của Phó Tư Nghiên rủ xuống, một gương mặt tuấn tú mang theo chút thám thính mà sáp lại gần cô.
Hơi thở trầm ngâm của người đàn ông thở lên mặt cô, ánh mắt nhảy nhẹ, lông mi dài đã gấp rút chớp một cái, tim đập mạnh, trong mắt cô có phần hoảng loạn, nghiêng đầu tránh bờ môi áp xuống của anh.
Bờ môi ấm áp lướt qua mặt cô, như chồn chồn bị ước nước chạm lên cổ cô.
Cô rút cổ lại, bậm môi, từ chối và nói: “Chắc không thể được.”
Sắc mặt Phó Tư Nghiên đơ nhẹ, yên tĩnh nhìn cô mấy giây, buông cô ra, lùi về sau một bước, cùng cô kéo khoảng cách ra, không kinh ngạc gì mà ừ một tiếng, nói với cô: “Xuống lầu đi.”
Anh chuyển biến quá nhanh làm cô có chút phản ứng không kịp.
Nguyễn Hân ngước mắt nhìn cô, thấy ánh mắt nồng nàn của anh trĩu xuống, trong ánh mắt sâu sắc đó xen lẫn nỗi buồn, trong lòng tự nhiên lại căng thẳng, chắc anh vì bị mình từ chối nên đã bị thương tâm rồi.
Người đàn ông như anh, có lẽ từ trước đến nay chưa bị từ chốI qua, càng giỏi giang như vậy, càng chịu không nổi đả kích của việc bị từ chối.
Hình như lời nói lúc nãy của cô đích thực có chút quá trực tiếp rồI, cô vốn vĩ muốn từ chối uyển chuyển hơn, ví dụ như cô hiện nay vẫn chưa có dự định sinh con, kết quả khi nói ra lại là bốn chữ chắc không thể được cứng nhắc này.
Hay là……giải thích một chút?
Ở bên ngoài có người giúp việc đến gọi Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân xuống, Phó Tư Nghiên đưa tay mở cửa, đi ở trước mặt.
Nguyễn Hân đi theo sau anh, nhìn bóng lưng vắng lạng của anh, không nhịn được mà gọi anh một tiếng: “Phó Tư Nghiên.”
Phó Tư Nghiên dừng bước chân lại, nhìn cô bằng ánh mắt yếu ớt, cặp mắt u bồn kia, nhìn đến Nguyễn Hân lại một lần nữa mềm lòng.
Cô đã cắn môi, nói: “Anh không buồn chứ?” Bởi vì bị cô từ chối.
Phó Tư Nghiên bình tĩnh mà nói: “Buồn cái gì?”
Nguyễn Hân: “……”
Được thôi, là cô đã tự suy nghĩ nhiều.
Anh chắc là cũng tùy miệng hỏi, dù gì cả cái Phó gia này cũng chỉ có một mình lão gia thương anh, anh từ nhỏ đã được nuôi bên cạnh lão gia, rất hiếu thảo đối với lão gia, hiện nay nguyện vọng lớn nhất của lão gia chính là có thể nhìn thấy anh có con, vì để lão gia vui, trong lòng anh nhất định đang rất sốt ruột muốn có đứa con.
Nhưng lão gia lại không nhận đứa con riêng, anh muốn có con thì chỉ có thể đến tìm cô thôi.
Nhưng mà cô không hề muốn con của bản thân giống mình, ra đờI trong một gia đình ba mẹ không có tình cảm, thậm chí có thể nói cô cực kì ghét chuyện này xảy ra.
Cô lắc đầu, nói: “Không có gì, khách đều đang đợi anh, chúng ta xuống đó đi.”
Phó Tư Nghiên nhìn cô, đưa cánh tay lên,xương ngón tay dài đặt ở vị trí dưới ngực, tiếng bước chân từ cầu thang vọng lại, Nguyễn Hân chỉnh lại biểu cảm, chân mắt cong lên, mép môi nở nụ cười rực rỡ, đi lên phía trước quàng vào cánh tay của anh, hơi ngước càm lên, nhìn anh một cách tình cảm.
Anh ngước xuông, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên mép môi của cô.
“Anh hai.”
Một người con gái có độ tuổi không kém gì Nguyễn Hân từ cầu thang đi lên, nhìn thấy Phó Tư Nghiên đang chạm vào mép môi của Nguyễn Hân, giống như mới hôn xong làm màu son bị lem, như đang lau màu son vậy, nhanh chóng quay lưng lại, giả bộ chưa thấy gì chuẩn bị xuống lầu.
Phó Tư Nghiên nhìn bóng lưng có chút hoảng hốt của cô ấy, nhẹ giọng gọi, “Tư Dư.”
Phó Tư Dư là con gái của chú tư của Phó Tư Nghiên, tổng ba phòng cộng lại của Phó gia chỉ có một đứa con gái này, Phó Tư Nghiên đối với người em gái họ này không thể nói là thương yêu gì nhiều, nhưng so với thái độ đối với mấy người em trai họ thì rõ ràng là ôn hòa rất nhiều.
Có lẽ bởi vì là con gái, Phó gia không trông chờ cô giành cái gì của Phó Tư Nghiên, cũng từng truyền qua tư tưởng giành gia sản với Phó Tư Nghiên, từ nhỉ đã chiều theo tính của cô ấy, muốn làm gì thì làm, là một đại tiểu thư không lo không nghĩ, đối với sự ưu việt của Phó Tư Nghiên và người anh họ lớn của anh em anh rất là tôn sùng, nhưng mà tính của anh họ lớn lạnh lùng, không dễ dàng tiếp cận, cho nên Phó Tư Dư cũng không dám nhõng nhẻo với anh ấy như những người anh em khác.
Cô ấy quay đầu, nhìn cánh tay quàng vào nhau của Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân, nói: “Dưới lầu có mấy người chú bác đều đang tìm anh, em lên đây để xem anh có ở đây không.”
Nếu như không có chị dâu họ này, cô đúng là không thể tưởng tượng ra bộ dạng dịu dàng của anh họ.
Nguyễn Hân gật đầu và mỉm cười với cô ấy, Phó Tư Dư cũng cười, nói: “Em xuống trước đây.”
Cô ấy đi trên giày cao gót, lạch cạch lạch cạch xuống lầu, nghe có vẻ rất vui mừng.
Nguyễn Hân quàng cánh tay Phó Tư Nghiên đi xuống, hiện nay Thịnh Nguyên là do Phó Tư Nguyên làm chủ, bạn bè thân thích của Phó gia đã sớm ngầm định Phó Tư Nghiên là trụ cột của Phó gia, anh vừa xuống đến, những vị chú bác trưởng bối họ hàng kia tất cả đều kêu anh qua đó.
Phó Tư Nghiên dẫn theo Nguyễn Hân chào hỏi từng người một, tùy ý chào hỏi mấy câu, nói mấy câu quan tâm lão gia, Nguyễn Hân đi bên cạnh anh, cũng chẳng có nói được bao nhiêu.
Ăn xong bữa cơm, khách lần lượt ra về.
Em ruột của Phó lão gia muốn đi thăm lão gia, người em ruột này của Phó lão gia hai năm trước cũng bị nghẽn mạch máu não, sức khỏe không tốt, chỉ là không nghiêm trọng như lão gia, Phó Tư Nghiên cùng ông đi thăm lão gia, cho Nguyễn Hân về phòng nghỉ ngơi trước.
Nguyễn Hân ngồi trong phòng buồn chán, đột nhiên điện thoại nhận được tin nhắn của Phó Tư Dư.
[Chị dâu nhỏ, có cần xuống đây một chút không, mọi người đều ở đây.
Cô ấy nói mọi người là chỉ người của nhị phòng và tam phòng, đại phòng ngoại trừ những đứa con riêng của Phó Vĩnh Phong, thì chỉ còn lại hai cha con Phó Vĩnh Phong và Phó Tư Nghiên, những người tình kia của Phó Vĩnh Phong đều được nuôi ở ngoài, bình thường cũng rất ít ở nhà, hôm nay cũng là ăn xong bữa cơm thì gấp rút đi ngay.
Thật sự Nguyễn Hân không hiểu nổi những người trong Phó gia, lúc giành gia sản giành quyền lực thì giành rất gay gắt, bình thường họp mặt gia đình lại có thể cùng nhau ngồi lại tâm bình khí hòa mà nói chuyện.
Nhưng mà xét đến cùng thì cũng là người một nhà, Phó Tư Dư kêu cô qua, cô cũng không thể biểu hiện trưởng phòng bọn họ không được hòa đồng.
Cô trả lời tin nhắn cho Phó Tư Dư.
Nguyễn Hân: “Được.”
Phó Tư Dư: “Ở lầu một nhà mình, em đến đó rước chị, hoặc là tìm người giúp việc dẫn chị đến?”
Nguyễn Hân: “Không cần, chị có thể tự mình tìm đường.”
Tuy rằng sân Phó gia rất lớn, nhưng biệt thự của tam phòng ở không xa, Nguyễn Hân từ giường bước xuống khoác một cái áo khoác vào, cầm lấy điện thoại đi về hướng biệt thự của nhà Phó Tư Dư ở.
Ánh sáng trong sân sáng rực, những người giúp việc còn đang bận việc dọn dẹp thức ăn thừa của bữa yến tiệc, Nguyễn Hân đi hết mười phút mới đến được trước căn biệt thự nhỏ của người tam phòng ở.
Trong phòng khách, người của nhị phòng và tam phòng đều đang ngồi trên ghế sofa, Nguyễn Hân đang muốn bước vào, nghe thấy Đàm Bình Hòe không vui mà nói: “Tâm này của lão gia đúng là thiên vị đến hết chỗ nói, đều là cháu của ông, dựa vào đâu mà lấy cổ phần cho hết Phó Tư Nghiên, anh em ba người Tư Bình Tư Lễ Tư Chí chỉ có thể đến chi nhánh công ty.”
Thím tư của Phó Tư Nghiên Thượng Tinh bưng trà rồi bậm môi: “Cậu ấy là do lão gia tự tay nuôi lớn, lão gia đương nhiên sẽ thiên vị cậu ấy, đều là người một nhà, chúng ta chịu thiệt một chút đi.”
Phó Tư Dư nằm trên sofa nhìn không quen má ruột của mình và thím ba đã được lợi còn chê không đủ, ngồi dậy mà nói: “Ông nội thiên vị chỗ nào rồi, cổ phần anh hai được chia nhiều, nhưng cửa tiệm nhà lầu và tiền của chúng ta cũng đã được chia cho không ít, vả lại, mấy năm nay anh hai đã ở công ty lo mọi chuyện từ trong đến ngoài, ông nội từ công ty lui về, Phó gia chúng ta ngoại trừ anh hai, còn ai có thể gánh vác được Đại Lương kia, năng lực anh hai lớn, cứ để anh hai quản lý công ty, chúng ta ngồi yên nhận hoa hồng không tốt sao?”
Đàm Bình Hòe nói: “Cái con nhỏ này, nói gì thế, anh ba anh tư của con còn anh của con lại còn ba của con và chú ba của con, có ai không được, nhất định phải là anh hai con mới được sao?”
Phó Tư Chí ngồi kế bên cô gõ lên đầu cô một cái, cười mắng: “Con nhỏ thối tha này, bảo vệ anh hai em như vậy, anh đúng là đã uổng công thương em.”
Phó Tư Dư ở nhà này ngoại trừ sợ Phó Tư Nghiên ra, thì ai cô ấy cũng không sợ, hít thở một cái nói: “lần trước anh ba đã thụt két mười mấy tỷ tiền công của chi nhánh công ty đi cá cược, phải bồi thường cả một số tiền lớn, cuối cùng cũng phải đến trước mặt anh hai cầu xin mới bù lại được khoảng trống đó hay sao? Anh tư càng hoang đường hơn, có quan hệ mập mờ với ngôi sao, kết quả bị người ta tính kế xếm chút hại cả tập đoàn lên trang tìm kiếm nóng hổi, anh của con từ nhỏ đi học chưa từng bị văng ra khỏi top ba từ dưới đếm lên, nếu Thịnh Nguyên rơi vào tay ba người anh này, đủ để bọn họ phá hại mấy ngày.”
Mọi người trong Phó gia xưa nay đều không làm gì được đứa con gái duy nhất này của Phó gia, từ khi lão gia chia xong gia sản thì tâm trạng của Phó Vĩnh Xương luôn rất tệ, nghe con gái hạ thấp hai đứa con trai của mình, chau mày nói: “Đó là tại ông nội của con không cho anh ba và anh tư của con quyền lực thực tế, nếu không thì làm sao mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng phải cầu xin anh hai con chứ, con nghĩ anh hai con không hoang đường sao? Cuộc họp ban đổng sự lần trước, nó đã lâm thời chạy trước, để một người trợ lý chủ trì cuộc họp ban đổng sự, nghe nói là trước khi cuộc họp bắt đầu Nguyễn Hân đã gửi tin nhắn cho nó, nó cảm thấy sức khỏe Nguyễn Hân không ổn, đã bỏ lại công ty không quản mà chạy về nhà, vì một người phụ nữ mà không có chừng mực như vậy, chính là kẻ điên khùng mà.”
Nguyễn Hân nghe được chú ba của Phó Tư Nghiên nói những lời oán trách đó, chân mày hơi chau lại.
Điên khùng?
Nói Phó Tư Nghiên điên khùng à?
“Cái này chỉ có thể nói rõ là anh hai con yêu vợ, vợ bị bệnh rồi về nhà xem thử không phải đúng hay sao? Tại sao lại điên chứ? Bản thân mấy người không làm được thì nói người khác điên, tại sao bản thân mấy người ở bên ngoài tìm nhân tình liên lụy đến danh tiếng công ty thì là đàn ông đều như vậy, anh hai con quan tâm vợ không mở một cuộc họp đổng sự lại là không có chừng mực chứ.”
Sống trong cái nhà này từ nhỏ, cô cũng biết quan điểm của bản thân và người trong nhà không giống nhau, may mắn là bản thân không bị những lời nói lệch lạc này dạy hư, bản thân vẫn là một cô gái chính trực ngay thẳng.
Cô từ ghế sofa ngồi dậy, trên mặt hiện rõ sự bất lực.
“Con có hẹn với chị dâu lớn ra chơi, thất kinh rồi.”
Cô mang đôi dép đi ra ngoài, vừa đúng lúc thấy Nguyễn Hân đứng ở hành lang ngoài cửa.
Nguyễn Hân đưa ngón trỏ lên môi, biểu thị cho cô ấy biết đừng nói cho người khác biết mình ở ngoài.
Phó Tư Dư quay đầu nhìn người của nhị phòng và tam phòng vẫn đang ở đó vì chuyện chia cổ phần của anh hai cô mà nói những lời tức giận, trên mặt có chút khó xử, không biết chị dâu đã nghe được bao nhiêu.
Phó Tư Dư ra đây cùng Nguyễn Hân đi dạo trong vườn hoa, thật sự cô ấy và Nguyễn Hân không quen biết gì mấy, ngoại trừ lần kết hôn của Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân, trong cuộc gặp mặt gia đình cô cũng chưa từng về qua, đây là lần thứ hai cô ấy gặp Nguyễn Hân.
Nhưng mà tuổi của Nguyễn Hân bằng bằng cô ấy, tiếp xúc với người cùng tuổi cũng khá dễ dàng.
“Chị dâu, những lời ba mẹ chú ba thím ba của em nói chị đừng để trong lòng, bọn họ chính là lấy tiền anh hai kiếm được, rảnh đến không gì làm, nên ganh tị với anh hai, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vẫn phải nhờ đến anh hai giải quyết.”
Nguyễn Hân thấy cô gái này cũng khá hiểu chuyện, cô mỉm cườu, “Chị nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng”, có chuyện thì Phó Tư Nghiên, không chuyện thì hợp lại tính kế Phó Tư Nghiên, ai mà quen được những thói quen xấu này chứ, bữa nào sẽ nói với Phó Tư Nghiên, quả quyết cho chú ba và chú tư của anh từ Thịnh Nguyên đá ra.
Phó Tư Dư đơ được một hồi, phản ứng lại cảm thấy mình không có nghe sai, một cặp mắt đào hoa có chút giống với Phó Tư Nghiên vểnh lên, “Thảo nào một tảng băng lạnh như anh hai em lại bị chị làm tan chảy.”
Nguyễn Hân cười mỉm, không tiết lộ với cô ấy là cô và Phó Tư Nghiên giả bộ tình tứ ở trước mặt Phó gia.
Nguyễn Hân và Phó Tư Dư ở bên ngoài đi được một hồi, Phó Tư Nghiên gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đang ở đâu.
Cô bấm điện thoại trả lời
[Đang cùng Tư Dư ở ngoài nói chuyện, đợi một lát sẽ về.]
Phó Tư Dư thấy Phó Tư Nghiên bắt đầu tìm cô, buổi tối đêm khuya rồi, không làm phiền vợ chồng người ta chung sống với nhau, chủ động đòi về.
Nguyễn Hân từ bên ngoài về, lúc đi ngang qua phòng khách, người giúp việc bưng hai ly sữa bò cho cô, buổi tối uống sữa bò dễ mập, cô không uống, đem một ly lên cho Phó Tư Nghiên.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng im phăng phắc.
Phó Tư Nghiên mệt mỏi ngồi dựa trên ghế sofa, hai tay khoanh lại đặt lên đùi, đầu hơi dựa về sau, nhắm mắt lại, thần sắc mệt mỏi.
Nguyễn Hân tự nhiên nín thở, nhẹ tay nhẹ chân mà bước vào, muốn kêu anh lên giường ngủ, lại sợ sau khi anh tỉnh không thể sẽ không tiếp được nữa, nghĩ một hồi, vẫn là nên để anh ngủ ở đó một lát rồi mới kêu anh lên giường ngủ vậy.
Cô quay người lấy tấm chăn lông của bản thân hay đạp chân ở chiếc sofa còn lại đắp lên người anh, lúc khom người đắp cho anh thì khoảng cách tầm nhìn với mặt anh rất gần.
Nhìn vào bộ dạng lúc ngủ của anh so với ban ngày thì mất đi mấy điểm sắc sảo, cô nhịn không được mà quan sát mặt anh một cách tường tận, lông mày rậm rạp, sóng mũi cao, mép môi vểnh xen chút lạnh lùng không dễ tiếp cận.
Cô đưa tay làm hình mặt cười trên miệng anh.
Ánh mắt cô đưa xuống cái cằm của anh.
Trong lòng ngứa ngáy muốn chọt hai cái.
Cô ngước mắt nhìn cặp mắt đã nhắm của anh, ngủ sâu như thế, cô nhẹ nhàng sờ một cái, chắc cũng không có quan hệ gì.
Trong đầu cô thì nghĩ vậy, ngón trỏ cô đã không chịu sự điều khiển mà đưa qua kia.
Đầu ngón tay vừa chạm vào phần mềm mềm đó, pha lẫn chút hơi ấm, anh đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Lông mi Nguyễn Hân rung một cái, trì trệ một hồi, mới nhớ ra là tay của mình còn chọt trên càm của anh, ngại ngùng mà kéo môi, lúc đang muốn rút tay về, cổ anh hơi cúi xuống, đôi môi ngậm lại đầu ngón tay của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT