'Khụ...khụ..." Phác Xán liệt ho khan vài tiếng, lông mày hơi nhíu lại. Biên Bá Hiền cảm nhận được cảm xúc của anh có chút dị thường, vội vàng giật giật góc áo anh ra hiệu đừng để bụng.

Phác Xán Liệt có phần không vui.

Đó là món đồ anh tặng cho Biên Bá Hiền, sao có thể bị Kim Chung Đại lấy đi như vậy? Ngẫm lại trong lòng cũng hơi buồn bực, nhưng dù sao cũng là Tiểu sư đệ nên không thể dễ nổi giận được. Nếu không phải Biên Bá Hiền nhất định đưa cậu ấy đi cùng, tối nay đã là khoảng thời gian khoan thai dễ chịu của cả hai người.

Phác Xán Liệt chăm chú nhìn vẻ mặt Kim Chung Đại. cảm giác được nét mặt cậu khi nhìn Biên Bá Hiền có chút phức tạp, anh đột nhiên rùng mình một cái...Lẽ nào...Tiểu sư đệ đối với Bá Hiền là?

Trong đầu anh bỗng hiện ra một ít hình ảnh ngày xưa. Lúc ba người họ ở chung một chỗ, Kim Chung Đại rất thích dính với Biên Bá Hiền. Hai người họ bởi vì đều hát đào nên ngày thường lúc tập luyện phần lớn đều cùng nhau. Hơn nữa, Bá Hiền vốn rất nhiệt tình, mỗi lần Kim Chung Đại gặp chút phiền toái cậu ấy nhất định là người đầu tiên ra tay tương trợ. Cẩn thận suy tư một hồi, Phác Xán Liệt đột nhiên có chút thù địch với Kim Chung Đại. Chẳng lẽ em ấy thấy mình tặng Bá Hiền món đồ chơi này nên liền muốn cản trở?

Dùng sức lắc lắc đầu để ám chỉ rằng nhất định là do mình nghĩ nhiều, đợi đến lúc Biên Bá Hiền tùy ý chọn một món đồ xong kéo Kim Chung Đại đi về phía trước, Phác Xán Liệt đem tiền đưa cho người bán hàng, sau đó nhanh chóng đi theo phía sau hai người, quan sát Kim Chung Đại.

Lúc này, Phác Xán Liệt đột nhiên chứng kiến Kim Chung Đại quay đầu lại, hướng về phía anh nở một nụ cười đầy ý tứ. Nụ cười này khiến anh nổi hết da gà. Vừa như đang tuyên bố điêu gì, vừa như đang khoe khoang, khiến anh không khỏi siết chặt nắm tay.

Xem ra, anh vậy mà không để ý đến sự tồn tại của nhân vật "nguy hiểm" số một này.

Đương lúc bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Phác Xán Liệt không hề che giấu phẫn nộ trong lòng, đáp lại đối phương bằng một ánh mắt không khách khí.

Chung Đại à, em cuối cùng vẫn là quá non nớt nha. Bất kể em dùng thủ đoạn gì cũng không có khả năng giành được Tiểu Bạch đâu!

Kim Chung Đại bị ánh mắt Phác Xán Liệt uy hiếp.

Cậu vốn dĩ chỉ muốn nhìn xem tại sao Đại sư huynh bị tụt lại phía sau, vừa quay đầu nhìn lại phát hiện ành mắt vốn luôn điềm đạm, ôn hòa lại phóng ra một tia rét lạnh thấu xương, tựa như băng tuyết ngàn năm khiến cả người Kim Chung Đại đông cứng không thể nhúc nhích.

Đây không phải là Phác Xán Liệt.

Người kia làm sao có thể là Phác Xán Liệt từng bôi thuốc cho cậu, ôm cậu ngủ. Người kia làm sao có thể là Đại sư huynh đã từng giúp cậu vấn tóc. Rõ ráng đó là ánh mắt nhìn kẻ thù, ánh mắt có gai này một lần nữa như trận mưa châm trút vào trái tim Kim Chung Đại, khiến cậu hít thở không thông, khóe miệng vốn dĩ đang tươi cười đã bất giác cứng đờ tự lúc nào.

Xán Liệt à, chỉ vì em lấy chuông đồng của Bá Hiền mà anh đã muốn đối với em như vậy sao?

Kim Chung Đại buông thõng tầm mắt, vẻ mặt mất mát quay đầu về. Vì chạm vào cánh tay Biên bá Hiền mà chiếc chuông phát ra tiếng "leng keng". Cậu rút tay lại đem chuông nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay không cho nó phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa. Cậu sợ, dù đã nhận được thứ mình muốn nhưng Phác Xán Liệt lại có vẻ rất bất mãn.

Bởi vì Sư phụ nói buổi tối sương mù dày đặc, đi đường không an toàn nên cả đoàn kịch ở lại quán trọ. Lúc chia phòng, Kim Chung Đại xin Sư phụ cho cậu và Biên Bá Hiền ở chung một phòng, bởi cậu không dám tưởng tượng Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền ở chung một phòng sẽ là loại tình huống gì.

"Đợi một chút!" Phác Xán Liệt đứng ngồi không yên.

Không ngờ Kim Chung Đại lại bắt đầu ra tay sớm như vậy, anh thực sự vô cùng bực bội. Uổng công anh một mực coi trọng Tiểu sư đệ này, thường ngày nơi nơi chăm sóc bảo vệ cho cậu. Đây chính là loại cảm giác bị ăn một cái bạt tai.

"Con với Chung Đại ngủ chung một phòng nha!"

"Hả...?"

Giờ phút này, tâm tình của cả hai đều bất đồng. Kim Chung Đại cho rằng thính giác mình có vấn đề, ngơ ngác trong giây lát. Trên mặt bỗng nhiên có chút ửng hồng.

Xán Liệt, Xán Liệt nói anh ấy với mình một phòng?

Không thể giấu đi hết mừng rỡ trong lòng, cậu không ngờ mọi việc sẽ phát triển theo hướng này. Cậu chớp chớp mắt lặng lẽ liếc nhìn Phác Xán Liệt, đã thấy trên mặt anh hiện lên vui vẻ. Mà trùng hợp cậu cũng chạm đến ánh mắt Đoàn Gia Tân, người nọ thản nhiên đáp lại cho cậu một nụ cười, coi như chúc mừng.

Kim Chung Đại nhất thời như kẻ từ khe đất tăm tối được kéo lên gặp được ánh sáng, lại ngại xung quanh có quá nhiều người không tiện đem vui sướng bày hết lên mặt, chỉ cúi thấp đầu không lên tiếng.

Ngay lúc cậu cúi đầu, Phác Xán Liệt lập tức cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Nhanh như đã xuống tinh thần rồi sao? Chung Đại à, Đại sư huynh sẽ chứng minh cho em thấy ai mới là người thích hợp nhất để ở bên cạnh Tiểu Bạch.

Kim Chung Đại trở vế phòng, cả buổi trời vẫn không thấy Phác Xán Liệt đi vô, ngồi ngay ngắn trước bàn chờ đợi.

Cậu nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, bấc đèn chập chờn, bóng cậu trên vách cũng đong đưa theo. Bất giác bối rối trong lòng chầm chậm quay trở lại. Kim Chung Đại thầm nghĩ Đại sư huynh rốt cuộc đã đi đâu mà không thấy bóng dáng. Cho nên cậu bèn cầm cây đèn ra cửa phòng nhìn một chút.

Phác Xán Liệt giờ phút này đang cùng Biên Bá Hiền ngồi trên ghế đá trong sân tán gẫu.

"Bá Hiền à..."

"Sao vậy?"

"Em thích Chung Đại sao?" Phác Xán Liệt nghĩ cả buổi mới mở miệng.

Biên Bá Hiền dường như không hiểu ý anh, cười một tiếng. "Thích chứ."

Ánh mắt Phác Xán Liệt trầm xuống, lập tức nắm chặt tay Biên Bá Hiền.

"Chung Đại đơn thuần, thiện lương như vậy, không lẽ anh không thích sao?" Biên Bá Hiền đột nhiên có chút không hiểu tâm tư Phác Xán Liệt.

"Đơn thuần? Thiện lương?" Phác Xán Liệt lạnh lùng cười, "Xem ra em mới là người đơn thuần quá mức đó, nó, đầu óc không đơn giản đâu."

"Nè, Phác Xán Liệt, em không cho phép anh nói Chung Đại như vậy." Biên Bá Hiền nóng nảy, cũng không biết hai người xảy ra chuyện gì không vui lại khiến Phán Xán Liệt bắt đầu trách hờn như mọi khi..., "Em thích Chung Đại là vì em coi nó như đệ đệ ruột thịt của mình. Nếu anh còn nói Chung Đại như vậy, em sẽ không để ý tới anh nữa."

"Em thật sự chỉ coi nó là đệ đệ? Không có gì khác nữa?" Phác Xán Liệt ôm lấy cổ Biên Bá Hiền, chậm rãi ghét sát vào, hơi thở phả lên mặt đối phương.

"Hôm nay anh thực sự là uống lộn thuốc..."

Không đợi Biên Bá Hiền nói xong, Phác Xán Liệt đã lập tức hôn lên đôi môi mình ngày đêm mong nhớ, bắt đầu khẽ khàng liếm cắn.

Kim Chung Đại đứng trên hành lang, nhìn hai người một chỗ ôm hôn, đôi mắt mơ hồ.

Gần như lảo đảo mà trở lại gian phòng, cũng không còn để tâm đến việc đèn đã tắt, Kim Chung Đại cứ thế ngã lên giường, lên tiếng khóc lớn. Nỗi cay đắng, tủi thân trong lòng tích tụ cùng hình ảnh Phác Xán Liệt chan chứa thâm tình và gương mặt ửng hồng của Biên Bá Hiền, trong chớp mắt mọi thứ cùng nhau bộc phát.

Nếu đã như vậy, Xán Liệt, anh tại sao còn đề nghị cùng em ở chung phòng?

Là muốn dùng cách này để làm nhục em sao?

Kim Chung Đại dùng sức đấm lên mền gối, vô cùng phẫn hận vì sao mình lại bị cuốn vào chuyện ba người như thế này, trở thành vai phụ đáng châm chọc nhất. Ở trên sân khấu hát dễ nghe thì đã sao? Được người người tán thưởng thì như thế nào?

Phác Xán Liệt có thể đem hết tự tin cậu vất vả gầy dựng phá hủy sạch sẽ, hơn nữa còn nghiền nát đến bụi bay tán loạn.

Lúc cậu cảm giác ngoài phòng có tiếng bước chân, không biết có phải là Phác Xán Liệt đã trở về hay không, liền vội vã lau khô nước mắt, lấy mền trùm kín cả ngưới, nhỏ giọng nức nở trong bóng tối.

Phác Xán Liệt thấy cậu không đốt đèn, cũng không rõ có phải là cố tình giận dỗi mình hay không, nhưng tình nồng ý mật ban nãy khiến tâm tình anh cực kỳ vui vẻ nên cũng không cần so đo nữa. Nhìn người trên giường cuộn thành một cục lại cảm thấy có chút mắc cười. Không biết người kia đã ngủ hay chưa, anh cũng không lên tiếng đánh thức cậu. Đại khái rửa mặt xong, từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái mền rồi leo lên giường.

Kim Chung Đại cảm giác được Phác Xán Liệt nằm xuống, liền nhích vào phía trong. Nếu nói cậu không tức giận, không khó chịu là không thể nào, anh đã thân mật với Tiếu Bạch Sư huynh như vậy, còn trêu chọc em làm chi?

Phác Xán Liệt cảm thấy đối phương dường như rất bài xích mình, càng ra sức muốn né tránh lại càng buồn cười. Thấy cậu nhích vào phía trong một chút, anh cũng cố tình nhích theo. Cho đến khi Kim Chung Đại thấy mình đã sắp đụng vào tường rồi mới bực tức mà thò đầu ra khỏi mền, hằm hằm nhìn Phác Xán Liệt.

"Em ghét anh vậy sao?"

Kim Chung Đại bất thình lình từ trên giường ngồi dậy, làm Phác Xán Liệt giật mình thiếu điều nhảy dựng lên. Nhìn thấy trong mắt đối phương rươm rướm nước mắt, anh cảm thấy thấy rất khó hiểu.

"Em...em làm sao vậy?" Phác Xán Liệt không hiểu sao lại thấy trong lòng rối bời.

"Em làm sao... không phải Đại sư huynh anh là người hiểu rõ nhất sao?" Kim Chung Đại xoay người không muốn nhìn mặt anh, bởi vì cậu không khống chế nổi bản thân mình, mặc dù trong lòng có tức giận nhưng cậu cũng không hận được người kia. Ánh mắt kia dường như có thể hút người, kéo cậu vào bên trong mà cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chìm vào đó.

Phác Xán Liệt nhất thời không trả lời, nghĩ lại không phải chuyện mình hôn Bá Hiền lúc nãy bị Kim Chung Đại bắt gặp rồi?

Nhìn bộ dạng đối phương lúc này cũng không đành lòng đâm vào miệng vết thương của cậu.

Chung Đại à, chuyện tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng. Tiểu Bạch đối với em chỉ có tình huynh đệ mà thôi.

Phác Xán Liệt cũng ngồi dậy, thở dài một hơi.

"Đã vậy, anh đi tìm người khác ngủ chung." Dứt lời liền đứng dậy đi mặc quần áo.

Kim Chung Đại muốn giữ lại lại không biết phải mở miệng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Phác Xán Liệt khoác áo lên mở của đi ra ngoài. Sau đó, bao nhiêu chua xót, thương tâm trong lòng trào ra, cậu đột nhiên ngửa đầu cười to, một giọt lệ chảy vào trong miệng, nếm mới biết so với thuốc còn đắng hơn.

"Người múa, hoa bay theo cơn gió, nước chảy như trước về hướng đông..."

"Vô tình nào giống khổ đa tình, một đoạn lại hóa dài vạn trượng..."

"Ta đem lòng mình hướng ánh trăng, trăng lại vô tình soi chốn khác..."

Những câu thơ ngày trước từng học qua giờ phút này lại khắc họa cậu đến vô cùng chân thật, gian phòng trống rỗng khiến cậu cảm thấy mình càng thêm nhỏ bé.

Phác Xán Liệt tùy tiện tìm một gian phòng sư đệ khác ngủ, lúc nằm trên giường, trong đầu anh lại không gạt đi được ánh mắt mất mác của Kim Chung Đại lúc ấy. Phải chăng mình hơi quá đáng? Dầu gì cũng là Đại sư huynh, không nên so đo với Tiểu sư đệ như vậy. Huống hồ, anh cũng đã dò được trong lòng Biên Bá Hiền cũng không có người khác, sao lại không rộng lượng một chút chứ?

Cứ nghĩ vậy, anh cả đêm cũng không chợp mắt được.

Đợi đến ngày hôm sau, mọi người chuẩn bị xuất phát trở về Thịnh Kinh, Biên Bá Hiền cảm thấy hai người Phác Kim hình như đã xảy ra chuyện gì đó, đều tránh né đối phương, không ai nói với ai lời nào. Ngay cả cậu chủ động tới lôi kéo Kim Chung Đại cũng bị cậu ấy nhẹ nhàng bỏ qua.

"Chung Đại, mau tới chỗ anh nè." Lúc lên xe, Biên Bá Hiền chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình muốn Kim Chung Đại tới. Kim Chung Đại nhìn thấy Phác Xán Liệt ngồi kế Biên Bá Hiền liền từ chối.

"Em ngồi với Sư huynh khác, không quấy rầy anh."

Giọng điệu đó như một cơn gió lạnh tạt vào lòng Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt. Họ chưa bao giờ thấy qua một Kim Chung Đại lạnh nhạt như vậy, đành phải giương mắt nhìn cậu lên chiếc xe khác.

"Nè..." Biên Bá Hiền chỉ vào Kim Chung Đại, hỏi Phác Xán Liệt, "Anh tối qua ăn hiếp Chung Đại hả?"

"Anh căn bản không ở chung phòng với nó." Phác Xán Liệt xoa xoa mũi, dù sao cũng mất ngủ cả đêm, hôm nay tâm trạng cũng không tốt.

Biên Bá Hiền cũng im lặng, suy nghĩ khi về tới làm sao xoa xịu cảm xúc Kim Chung Đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play