Trong nháy mắt khi xuống nước, tôi có hai cảm giác. Thứ nhất, tôi nhận ra trên người mình có rất nhiều thứ, mấy thứ này gần như tôi đều mang theo hết bên mình, đến khi xuống nước, tất cả đều sống lại, rời khỏi thân thể tôi.
Đó là vô số rắn cả lớn cả bé, chui ra từ trong "thủy kháo" của tôi, đủ mọi màu sắc, bắt đầu uốn lượn bơi xung quay tôi. Nước chảy xiết, sức chúng không đủ, đều quấn quanh người tôi.
"Đến lúc thì huýt sáo để liên lạc." Tẩu Thuốc căn dặn, ba người cùng lúc buông tay, thuận theo dòng nước mà lặn xuống.
Trong nháy mắt, tất cả rắn trên người tôi rời ra, bắt đầu bơi xuôi dòng ở ngay bên cạnh tôi, ngoan ngoãn cực kỳ.
Nước rất xiết, loáng cái chúng tôi đã vượt qua đồn lũy trước mắt đến ải nước Hắc hổ. "Thủy kháo" sau lưng có màu đen, từ trên mặt nước nhìn xuống rất khó có thể nhìn thấy chúng tôi đang lặn ở dưới. Nhưng Phượng Hoàng ở đằng trước kia không mang theo "thủy kháo", thế mà vẫn lặn ở rất sâu phía dưới. Nước ở đây tương đối đục, không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy cặp đùi trắng nõn của cô ả gần như lồ lộ ra hết trong làn nước.
Muộn Du Bình theo sát phía sau, tôi nhận thấy kỹ năng bơi của Phượng Hoàng cực kỳ tốt, muốn qua ải Hắc hổ này thì nhất định phải theo cô ta, nếu không, nước chảy xiết như vậy rất dễ bị đẩy ngược trở lại.
Bơi lội tít mù dưới nước thẳng một đường, ở dưới nước ngổn ngang đủ các loại tượng đá khắc hình hổ đen hình thù kỳ quái, tượng đá toàn các góc cạnh sắc nhọn, một số cái đã bị dòng chảy của nước bào nhẵn, một số cái rõ ràng là chỉ vừa mới chìm xuống đáy nước thôi, góc cạnh nhọn hoắt. Nhìn qua thấy hiểm nguy vô cùng. Ở mấy chỗ nước xiết nếu đụng phải thì thế nào cũng bị đâm cho toác ngực thủng bụng.
Cứ thẳng đường, loáng cái chúng tôi đã vượt qua ải nước Hắc hổ. Nước liền sâu hơn, tôi nhìn thấy hai bên vách của hẻm núi ở dưới nước, cũng có loáng thoáng nhìn thấy mấy ngôi nhà sàn, hiển nhiên trước đây mực nước không cao đến thế này, trải qua nhiều năm, mực nước dâng lên, rất nhiều đường đá và nhà sàn bị chìm dưới đáy sông nơi hẻm núi này.
Đây quả thực là một cảnh tượng diệu kỳ. Các đoạn đường đá, những bậc thang đá, kéo dài xuống dưới đáy nước, cảm giác như đang đi xuống nơi sâu nhất dưới mặt nước của thung lũng vậy.
Lại đi tiếp nữa thì hết không khí mất rồi, nhìn Phượng Hoàng lộn người bơi lên trên mặt nước lấy hơi rồi lại lặn xuống, tốc độ cực kỳ nhanh, tất cả chúng tôi cũng cứ học theo động tác này của cô ta. Nhưng mà tôi lấy hơi không đủ, phải làm như thế đến bốn lần mới đủ khí.
Tiến lên nữa, dòng nước cũng dần dần thong thả, mặt nước cũng bắt đầu hẹp lại, thấy Phượng Hoàng ở phía trước từ từ chậm lại, bơi đến gần một bên hẻm núi. Vách núi tiếp giáp với mặt nước bên ấy có mấy chỗ vách đá gấp khúc. Phượng Hoàng đến đó, tì vào khe đá, nổi lên mặt nước, tựa mình vào trong khe.
Tôi với Muộn Du Bình cũng bơi đến đó, cả ba người chen chúc một chỗ, trước nghỉ xả hơi tập trung tinh thần đã.
"Dọn dẹp đống rắn của ông đi, tránh xa bà trẻ đây ra." Phượng Hoàng nói với tôi, dường như vẫn còn khiếp hãi.
Tôi thấy cô ta gần như là khỏa thân hết cả, vì tiêu hao thể lực, toàn thân đỏ ửng. Tôi lạnh nhạt nói: "Chúng không có hứng thú với cô đâu."
Nói rồi quay ra nhìn thế núi xung quanh.
Bến đò bên kia giờ cách chúng tôi khoảng hơn 500 mét. Muộn Du Bình lúc này đã hít thở đủ, bắt đầu trèo lên, bám theo vách đá, rời khỏi mặt nước.
Trên đỉnh đầu chúng tôi có một dãy khoảng sáu căn nhà sàn, có thể thấy đáy nhà cách chúng tôi khoảng sáu bảy mét. Trên vách đá mọc đầy dây leo, miễn cưỡng có thể leo lên.
Tôi cũng không tỏ ra yếu thế, vài bước đạp lên vách tường đá, lũ rắn trong nước bắt đầu quay trở lại bám vào người tôi. Phượng Hoàng nhìn tôi đầy ghê tởm, hoàn toàn không dám lại gần. Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng Muộn Du Bình, hắn đã di chuyển với tốc độ rất nhanh, đã đến bên dưới căn nhà sàn. Tôi cùng trèo lên theo.
Tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, giống như khi ở trong giấc mộng, hễ cứ muốn nhìn thật rõ ràng chi tiết thì lại chẳng nhìn rõ được cái gì. Trong khoảnh khắc, tôi tự dưng có một cảm giác thật xa lạ đối với con người này.
Là bởi vì đã quá lâu không gặp ư?
Hắn không để ý đến tôi, cái người mà tôi đang "đính kèm" này, đối với hắn không có chút ý nghĩa nào. Cái kiểu rẻ rúng này, nhưng lại khiến tôi cảm thấy quen thuộc không gì sánh được.
Phượng Hoàng đi theo sau bọn tôi, ở ngay dưới chân bọn tôi, giục chúng tôi đi nhanh lên. Tôi im lặng, lắng nghe tiếng động trên sàn gác, để xem xem trong nhà sàn có người hay không.
Chúng tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng động này. Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Muộn Du Bình dùng hai ngón tay của hắn từ từ rút chiếc đinh gỗ đóng cố định sàn gác ra khỏi tấm ván gỗ.