Xà Tổ đích thị là một tên ngờ nghệch, cứ đuổi theo Công Tử Bột hỏi tuổi y mãi. Rõ ràng là Công Tử Bột đang trêu chọc thôi, thuận miệng trả lời bừa: "Già hơn ông nội ông?"
"Không thể nào, trông ông cùng lắm cũng chỉ bằng bố tôi thôi." Xà Tổ nói, Công Tử Bột sờ sờ mặt mình: "Bố ông mấy tuổi sinh ra ông vậy. Ông khen tôi thế, sao tôi lại không biết thẹn như vậy được?"
Cuối cùng Muộn Du Bình cũng có chút mất kiên nhẫn, quay đầu liếc anh Tiểu Trương một cái: "Hay là cậu quay về quê đi."
Công Tử Bột lập tức ngậm miệng, ra hiệu yên lặng với Xà Tổ: "Tập trung."
"Đó là cái gì?" Xà Tổ chỉ vào khói, Công Tử Bột nói: "Đây là 'ngọc trùng hương', để dụ côn trùng tới, yên tâm, nước trà trên tay ông có thể bảo vệ ông được một hai lần. Nhưng nếu tự ông muốn chết, sờ vào bọn trùng đó thì chịu rồi."
"Suỵt!" Muộn Du Bình lại quát im mồm lần nữa, sau đó bỗng nhiên nghe thấy một chuỗi những tiếng loạch xoạch trên đầu.
Ba người ngẩng đầu lên, Xà Tổ rung khoang miệng, hai con rắn trườn đến uốn quanh cổ, xem ra là định phòng ngự mọi phương hướng đây mà. Liền thấy một con trùng ngũ sắc to bằng bàn tay treo ngược mình trên trần nhà, lướt vèo qua trước mắt bọn họ.
Muộn Du Bình phi một đoạn Di đao ra, một chân giẫm lên cột trụ, nhảy lên xà nhà, từ xà này lại cong người nhảy vút sang xà khác cứ như một con dơi vậy, gần như chỉ mất nửa giây là đã đuổi kịp con côn trùng kia rồi. Trong tay hắn còn bưng cái chậu kia, trở tay vung đao, nhưng cuộn dây buộc sau cán đao vẫn buộc liền với cánh tay hắn, lưỡi đao xiên trúng con côn trùng như chùy Lưu Tinh vậy. Đến khi thu đao lại, sợi dây buộc đao vòng lên cuốn quanh cổ tay hắn 360 độ, quay trở về tay hắn.
Con côn trùng vẫn không ngừng giãy giụa, Muộn Du Bình ném nó vào trong chậu, nhiệt độ cao trong chậu lập tức thiêu đốt con trùng nghe "chít chít" liên tục. Sau đó hắn vẩy thanh đao ra, quăng con trùng thẳng xuống hồ.
"Một con." Công Tử Bột lẩm bẩm: "Còn lại sáu mươi bảy con."
"Các người còn biết có tất cả bao nhiêu con cơ à?" Xà Tổ kinh ngạc, bỗng nhiên con Kinh Xà bên hông run bắn lên, một con trùng ngũ sắc khác còn to gấp hai con ban nãy bỗng từ trên nóc nhà lao vút xuống.
Ngay trong khoảnh khắc khi con Kinh Xà vừa rung lên, Xà Tổ lập tức lộn về phía sau một cái. Con côn trùng vồ hụt, rơi bộp xuống đất, rồi lại nhào về phía Công Tử Bột.
Công Tử Bột lộn về phía sau một cái, một tay chống đất, trong lúc đang lộn, một luồng sáng lóe lên vọt ra khỏi miệng y, bắn trúng vào con côn trùng nọ. Chính là miếng sắt trong miệng y.
Con côn trùng bị đóng đinh trên sàn nhà, Xà Tổ lập tức móc rượu thuốc ra, tưới lên rồi đốt. Con côn trùng co rúm lại, Muộn Du Bình nhảy xuống, cầm thanh đao hất một cái, con trùng bay thẳng xuống hồ.
"Hai con, mở màn không tệ." Công Tử Bột vung vẩy bàn tay, vừa rồi bị tập kích bất ngờ, chắc là tay hơi trẹo một chút.
"Đây là công phu khạc đờm." Xà Tổ nói: "Sao ông khạc đờm giỏi thế, có dạy tôi được không."
"Cho ông tỉnh ngộ lại, tôi không thể dạy ông được. Cái này sao lại gọi là công phu khạc đờm." Công Tử Bột lấy từ trong thủy kháo ra một vài miếng sắt còn nhỏ hơn nữa, nhét từng miếng từng miếng vào miệng. "Đây là đồng tử công, bây giờ cho dù tôi có hôn môi một cô nương, thì cô nương nhà người ta cũng không biết trong miệng tôi giấu bao nhiêu là thứ như vậy đâu. Rắn của ông tốc độ nhanh, nhưng không thể tấn công được, lát nữa ông tới bao vây, tôi ra tay giết." Vừa dứt lời, liền nghe thấy hàng loạt những tiếng côn trùng bò sàn sạt vang lên khắp cả khu bản làng. Đưa mắt nhìn, liền thấy bao nhiêu là côn trùng bắt đầu đua nhau bò lên nóc nhà, lên cột nhà, cả dưới sàn nhà.
"Con cái đến rồi." Công Tử Bột chỉ về hướng bảy giờ. "Tiểu Xà, chúng ta yểm trợ cho anh Đại Trương đối phó con to, còn mình tách con nhỏ ra."
Vừa dứt lời, Muộn Du Bình cùng lúc chộp lấy gáy Công Tử Bột và Xà Tổ, lẳng bọn họ ra đằng sau. Lúc ấy mới nhìn thấy trong kẽ nứt dưới sàn nhà nơi bọn họ vừa đứng có hai con trạch độc xiên từ dưới lên trên. Thế rồi, toàn bộ sàn nhà bắt đầu bị đủn lên, vang lên những tiếng nứt vỡ. Bên dưới sàn nhà này có một vật khổng lồ, to cỡ con bê non vậy. Gần như là đồng thời, con Tín Xà trên cổ Xà Tổ nhào đến cắn trúng tay Muộn Du Bình.