"Tôi" đặt chén trà xuống, có chút bối rối không biết phải làm sao với câu hỏi này.
Trong giang hồ vốn tự có nguyên một đống quy tắc, nào là khoảng cách giữa người với người, nào là những đề tài có thể nói chuyện, những đề tài không thể nói chuyện, sau thời gian dài thực hiện, nó đã trở thành một loại giao ước ngầm rất khắt khe. Cái kiểu hỏi han về chuyện nhà người khác như thế này là tối kỵ. Mà cũng có thằng đếch nào lại rảnh đến mức tán gẫu với anh về mấy chuyện này cơ chứ, gắp xong chuyến Lạt Ma này, có khi cả đời cũng không gặp lại nhau lần nào nữa, cần biết những chuyện này để làm gì?
Xà Tổ rõ ràng là đã lăn lộn trên giang hồ từ khi còn rất trẻ, thường thấy giang hồ hiểm ác, cho nên toàn thân lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ như thế này. Nhưng không ngờ đối phương lại không thèm tuân thủ quy tắc như thế, hơn nữa, hai thằng cha họ Trương này đều cùng ngang hàng với mình thì thôi đi, cứ giữ một khoảng cách là được, thế nhưng vấn đề là hai tên họ Trương này thực lực lại sâu không thể dò. Đứng cạnh hai tên đó, ngay cả khi mình lạnh lùng cười nhạt tỏ vẻ ngầu cũng trở nên rõ là buồn cười.
Nội tâm tôi đã thay Xà Tổ ói ra đến một trăm câu xéo xắc.
Thấy "tôi" không trả lời, Công Tử Bột nói tiếp: "Không cần hỏi cũng biết, loại người như ông ấy, nhất định là vì tiền rồi. Tôi cho ông biết, vì tiền mà làm Lạt Ma không có lời đâu, chuyến này ông có thể cầm được bao nhiêu nào?"
"Tôi" lại ngẩn người ra, Công Tử Bột nói tiếp: "Phải rồi, theo quy tắc giang hồ, ông không thể tiết lộ được. Ông xem, quy tắc giang hồ nhiều thấy mẹ đi được, nói không chừng, Đũa sắt vớ được 10 000 đồng đại dương thì ông chỉ được 100 đồng, hà tất phải thế. Nghề này chẳng có tiền đồ gì cả." Nói đoạn, Công Tử Bột bí hiểm nói: "Tôi được 300 đồng, anh Đại Trương được 2000 đồng. Chắc ông chẳng được nhiều như tụi tôi đi."
"Tôi" giật mình một cái, xem ra là bị đoán trúng phóc rồi. Thấy Công Tử Bột lôi từ trong ngực áo ra một thứ gì đó trông như cây lạp xưởng, thì ra là một gói tiền đại dương bọc bằng vải xô.
Ở khu vực dân tộc thiểu số, thứ này bán chạy cực kỳ, chỉ thấy Công Tử Bột móc ra chừng năm sáu chục đồng bạc, ném cho Xà Tổ: "Báo cho bọn Tẩu Thuốc chậm một ngày, năm mươi đồng này cho ông, chuyện hai chúng tôi ông ít hỏi thôi, cứ đi theo bọn tôi là được, kiếm tiền mà."
Xà Tổ nhìn đồng bạc, do dự một hồi, mới yên lặng cất vào trong túi của mình. Mở miệng hỏi; "Tại sao anh Đại Trương lại đắt thế?"
Tôi không khỏi ôm trán. Tên Công Tử Bột này kinh thật, thế mà đã hoàn toàn lay đổ được cái anh chàng nghịch rắn này rồi. Nói chung thì vẫn là người mình.
"Đến tối ông khắc biết, đắt xắt ra miếng cả." Công Tử Bột nói: "Đúng rồi, ông từ đâu đến thế, ít khi thấy ông chơi với tụi rắn quá. Lại đây trò chuyện tí, sau này có việc tôi còn giới thiệu cho, hai anh đây ra tay hào phóng lắm đấy."
"Tôi là người Ngõa đến từ Bân Long, bây giờ ở đất Điền Nam, người Tây đốt làng rồi, nên phải mua súng về giết người Tây." "Tôi" nói.
"Nghề tổ truyền đấy à?" Công Tử Bột chỉ con rắn bên hông Xà Tổ: "Thứ này dùng tốt đấy, tôi cũng không phải đối thủ. Thế nó không cắn của quý à?"
"Không đâu. Nếu không có cái chuông đó, ông không phải đối thủ của tôi." Xà Tổ nói: "Cái đó rốt cuộc là pháp bảo gì vậy? Ông biết tà thuật à?"
"Tôi cũng không biết. Tôi là người ngoài, lão đại, nhưng mà lão đại tôi khả năng diễn đạt kém lắm." Nói rồi y chỉ vào hình xăm của mình: "Ông xem cái hình mà tôi xăm này, mặc dù tôi với lão đại cùng họ Trương, nhưng không có liên quan gì về huyết thống, tôi được nhặt về thôi."
"Nhặt về?" Lượng tin tức quá lớn, "tôi" có chút không tiếp nhận nổi, hồi đó cuộc sống ở vùng biên giới phía Nam rất đơn giản mộc mạc, chuyện phức tạp quá khó lòng mà hiểu nổi.
"Đúng vậy, tôi là người chuyên làm việc bẩn thỉu. Lão đại bọn họ nuôi tôi lớn, tôi lấy họ theo lão đại."
"Sao đồ gì ông cũng đặt trong miệng vậy, không sợ nuốt phải à?"
"Nơi tốt nhất để giấu đồ chính là trong miệng mà. Nhưng mà tôi không thể cho ông biết tôi làm như thế nào đâu, kẻo tí ông lại ám toán tôi."
Cứ thế, câu được câu chăng, "tôi" với Công Tử Bột bắt đầu tán gẫu với nhau, cả hai người ai nấy đều hoàn toàn không còn cái vẻ lạnh lùng vờ ngầu như lúc ngồi trên bè nữa. Nhưng mà tôi có thể nhìn ra, Công Tử Bột nói câu nào sắc bén câu đó, hiển nhiên "tôi" không phải là đối thủ của y, trong quá trình tán gẫu, gần như chuyện gì cũng bị moi ra hết rồi.
Công Tử Bột này lúc nào cũng diễn kịch, không thể nhìn ra được bộ mặt thực của y, xét về một phương diện nào đó, thì y đúng là kẻ chuyên làm những việc bẩn thỉu. Sở dĩ Trương gia ẩn náu kỹ như thế, chắc hẳn là vì sự tồn tại của nhóm người này. Vì cũng được huấn luyện giống như nhau, nên mới phải cần đến hình xăm để phân chia cấp bậc phải không?
Có điều, cho đến bây giờ, thành quả của những việc bẩn thỉu y làm, chẳng qua là để Tiểu Ca có vẻ càng ngầu hơn nữa ấy. Trương gia là cái gia tộc bất bình thường như thế, bị diệt sạch cũng đáng đời.
Trong lúc hàn huyên, mặt trời đã lặn về Tây, cảnh sắc nơi đầm sâu bí ẩn này quá đẹp, nắng chiều đổ xuống lớp ngói lưu ly, nơi này thật giống như tiên cảnh vậy, ngay đến hoàng cung cũng không thể đẹp hơn thế này được. Lúc này, quần áo của Công Tử Bột đã khô, bèn mặc vào. Muộn Du Bình chợp mắt được hai ba giấc cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Lúc này mới nhìn thấy ở phía bản làng âm u bỗng sáng bừng vô vàn những đốm lửa xanh, cứ như thể ma quỷ hiện hình. Nếu không phải tôi đã từng nhìn thấy luồng sáng lạnh như thế này dưới đáy nước kia, thì thế nào cũng tưởng rằng toàn bộ mọi người trong bản làng đều chết sạch, biến thành lửa ma trơi rồi.
Trước khi chúng tôi đến được đây, Muộn Du Bình đã treo đèn đầy khắp bản làng rồi.
"Cẩn thận chú ý tất cả những chỗ tối ở các đống cỏ, cẩn thận cả trên trần nhà, không được để thừa một con nào." Muộn Du Bình nói.