Tôi vâng một tiếng, cúi thấp người đuổi theo anh Tiểu Trương.

Với tính cách của tôi, trong tình huống này thế nào cũng phải ngần ngừ chán chê, nhưng các hành động của Xà Tổ đều không phải tính cách của tôi, cho nên, hành vi của người này thực sự làm tôi rất khó chịu. Nếu mà là tôi, lúc này chắc chắn tôi sẽ theo Đũa sắt lên núi, để nắm được tổng thể vấn đề đã, chứ không dễ dàng để người ta thích sai gì thì sai đâu. Bây giờ tôi mới thấu hiểu sâu sắc nội tâm xoắn xuýt của người thuộc cung Song Tử đấy.

Thang đá bắc trên vách núi hiểm trở vô cùng, với thân thủ của anh Tiểu Trương, ít nhất thì phần thân dưới cũng vững không kém gì Muộn Du Bình, khom lưng chạy suốt cả chặng đường ra khỏi khu nhà sàn, bắt đầu di chuyển về phía bến đò trung tâm bản làng—— cũng chính là khu vực nơi những căn nhà sàn tụ tập đông đúc nhất.

Ở đây tất cả những căn nhà sàn đều tụ lại thành từng tốp từng tốp, được nối liền với nhau bởi những đoạn đường núi, nếu như trong bản có kẻ ẩn nấp, đặt chân lên đoạn đường đá tơ hơ này là cả đám chúng tôi lồ lộ ra hết, chẳng có gì che chắn, ngộ nhỡ có kẻ đánh úp, chúng tôi chỉ có nước nhảy thẳng xuống vực. Đây chính là điều mạo hiểm mà tôi không muốn đánh liều, nhưng mà Xà Tổ bảo theo là theo liền, chẳng chút do dự gì cả. Dù tôi biết đây chỉ là ảo giác, nhưng vẫn cảm thấy hết sức hoảng hốt.

Mặc dù vậy, tên này bám theo sát phía sau cũng chẳng mấy mà hết cả hơi rồi, cũng may anh Tiểu Trương thỉnh thoảng lại phải dừng lại để quan sát địa hình, tôi mới miễn cưỡng đuổi theo kịp. Đi thẳng đến phía trên bến đò, mới thấy ở có một căn nhà treo khổng lồ bắc trên mặt nước, cao những sáu tầng, phải to bằng mười ngôi nhà của người dân bình thường xếp chồng lên nhau. Hình như đây là nơi để thủ lĩnh bộ tộc bàn bạc nghị sự.

Anh Tiểu Trương dừng lại, không vào trong nhà, mà quay lại nhìn tôi. Tôi có thể thấy trong miệng y đang ngậm miếng sắt lá sắc lẻm kia, đặt ở ngay trên môi dưới.

"Làm cái gì đấy?" Xà Tổ đuổi theo phía sau, cảnh giác hỏi: "Tự ý rời đội là trái với quy củ."

"Tiếng còi đó không phải của anh Đại Trương, tiếng còi do anh Đại Trương thổi có to đi nữa, cũng không chói như thế." Công Tử Bột thoáng nhìn lên trên vách núi—— cái tên "anh Tiểu Trương" thực sự làm tôi khó gọi quá đi mất—— ánh mặt trời đã bắt đầu chếch đi, ranh giới giữa ánh nắng và bóng râm đang dần dần dịch chuyển.

"Việc như thế sao có thể khẳng định được?"

"Không thể khẳng định, nhưng tôi có thể chắc chắn một việc, là với tính tình của thằng cha kia, còn khướt hắn mới chịu chờ người khác, nếu hắn có manh mối gì thì đã hành động từ lâu rồi." Công Tử Bột nói: "Cho nên, không bao giờ có chuyện hắn sẽ thổi còi ma để nhắc nhở chúng ta bất cứ việc gì, bây giờ chỉ e hắn đã vào trong nội trại rồi."

"Vậy ai đã thổi còi?" Xà Tổ kinh ngạc nói. Quay đầu nhìn lại về phía cũ, đã không nhìn thấy đám người đang trèo lên núi nữa rồi.

Công Tử Bột nói: "Biết ám hiệu tiếng còi của chúng ta, nếu không phải anh Đại Trương thì chắc chắn chỉ có thể là một trong hai người đã mất tích ở lũy phòng thủ kia thôi. Tiếng còi có tính mê hoặc, chắc là có địch ý, Đũa sắt đi theo đó chỉ sợ là sập bẫy rồi."

"Vậy vì sao ông không nhắc hắn? Ông muốn bọn họ chết sạch ư?" Xà Tổ hỏi, hàm răng run bắn lên, rõ ràng là muốn động thủ.

Trong gắp Lạt Ma, đây là hành vi không thể chấp nhận nổi, nếu có kẻ đấu đá lẫn nhau trong khi đang gắp Lạt Ma, tất sẽ bị cả giang hồ đuổi theo diệt trừ. Bởi vì nghề này quá béo bở, nếu không có tín nhiệm làm cơ sở và nguyên tắc không được phản bội, thì chỉ e mỗi chuyến gắp Lạt Ma trở về thế nào cũng sẽ gặp tai ương hết.

Công Tử Bột híp mắt, rõ ràng đã thấy được khớp hàm nghiến chặt của Xà Tổ, nhưng y không thèm để bụng chút nào, vừa nhìn khắp xung quanh vừa nói: "Ông có biết Đũa sắt này là ai không? Người này tên gọi là Tẩu Thuốc Chín Đầu, là "quạt giấy"(*) của Mã bang ở đất Điền Tây này từ 20 năm trước đấy, đã biến mất những 20 năm rồi, bây giờ tự dưng lại xuất hiện đi gắp Lạt Ma, mà tướng mạo lại thay đổi quá nhiều—— rõ ràng là cố ý đập vỡ khung xương mặt của chính mình. Nếu không phải do động tác lấy tẩu của lão, thì tôi đúng là không nhận ra lão đâu. Loại người như thế mà tự dưng xuống núi hành sự, người ủy thác lão đi gắp Lạt Ma chắc chắn không chỉ đơn giản là vấn đề tiền bạc thôi đâu. Có lẽ như tổ tiên của lão năm xưa từng có lời nào đó, hoặc là có liên quan gì đến chuyện lão lui về ở ẩn năm xưa. Tẩu Thuốc Chín Đầu người cũng như tên, có chín tẩu thuốc với chín loại thuốc có cách điều chế bí mật vô cùng kỳ quái, hút một hơi đến thần cũng ngã, quỷ cũng chạy, có nhiều loại tác dụng không thể tưởng tượng nổi. Muốn ám toán một tay già đời như thế, tôi không nắm chắc được, chưa kể, bên cạnh lão còn có tên vạm vỡ kia thân thủ hơn tôi gấp bội, ông không cần phải lo lắng cho bọn họ làm gì."

"Vớ vẩn! Người từ 20 năm trước mà ông nhận ra được? Năm đó ông mấy tuổi?" Xà Tổ lấy làm lạ hỏi. Công Tử Bột lén nhìn xung quanh vài lần, bỗng nhiên phát hiện ra đầu mối.

"Đoán thử xem." Nói đoạn, y nhảy sang bám vào một cây cột trụ của căn nhà, Xà Tổ cũng bám theo, mới nhìn thấy ở một nơi kín đáo trên cây cột đó có khắc một ký hiệu kỳ lạ. Chỉ về một phương hướng.

"Đây rồi!" Công Tử Bột vẻ mặt mừng rỡ, phun miếng sắt ra cạo sạch ký hiệu đó đi, rồi nói với Xà Tổ: "Ông phải theo đấy! Đi theo tôi, đi!"

Còn chưa dứt lời, Xà Tổ túm lấy một con Tín xà quấn quanh thắt lưng rồi ném văng nó ra, bay đến trên vách đá ngay trước mặt Công Tử Bột, con rắn nhe nanh độc ra cản lại. "Không được đi, rốt cuộc ông đến gặp Lạt Ma này là có mục đích gì!"

(*) tiếng lóng chỉ một chức vị trong tổ chức của dân xã hội đen Hồng Kông, viết đầy đủ ra thì hơi dài dòng, nôm na thì "quạt giấy" là quân sư của mỗi đường khẩu, phụ trách việc tài chính, chuyện làm ăn của đường khẩu đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play