Hồi Phương Nam còn trẻ, y đến quê hương của Phương Bắc học đại học, sau khi ra trường thì ở lại ra sức làm ăn đến bây giờ, bằng không hai người cũng sẽ không gặp nhau.

Lần đầu tiên Phương Nam dẫn Phương Bắc về quê mình, nơi này đã rất lâu rồi không có tuyết rơi, thế mà lần này tuyết lại rơi.

Lúc Phương Nam còn đang mệt mỏi vì bị Phương Bắc lăn qua lăn lại cả một đêm, chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, trong lúc mơ mơ màng màng lại cảm thấy có người thỉnh thoảng hôn lên mặt mình. Y thấy phiền không chịu nổi liền cho một cái tát lên mặt Phương Bắc, rồi trở mình sang bên: “Đừng ồn.”

“Bảo bối.” Âm thanh từ tính của Phương Bắc vang lên bên tai làm cho cơ thể Phương Nam mềm xuống, y chịu không nổi mỗi khi Phương Bắc ghé vào tai y thấp giọng gọi y là “bảo bối”.

Phương Bắc kiên nhẫn quấy rầy: “Bảo bối, bên ngoài có tuyết rơi.”

“Hả?” Phương Nam nghĩ thầm, lừa ai vậy, chỗ anh tuyết rơi là chuyện thường còn bên tôi thì sao có chứ, sau đó xoay người không thèm quan tâm tới người kia, “Đừng ồn nữa, tôi muốn ngủ.”

“Thật mà, có tuyết rơi thật đó.” Phương Bắc không buông tha, “Không tin em đứng lên nhìn xem.”

Phương Nam không để ý tới anh, tiếp tục ngủ sâu.

Phương Bắc bị vắng vẻ một bên không cam tâm, gọi Phương Nam dậy xem tuyết rơi thật ra chỉ là cái cớ, thực tế là anh tự mình dậy trước sớm quá, không vui chút nào.

Vì thế anh chạy đến bên cửa sổ, thò tay ra ngoài hứng chút tuyết, tuyết rất mềm, rất trắng, không giống tuyết lông ngỗng ngoài quê Phương Bắc, tuy rằng Phương Bắc nhìn cái này nhiều rồi, cũng chẳng ngạc nhiên lắm nhưng vẫn thấy thú vị.

Anh chạy nhanh vào nhà – không gọi người dậy nhanh tuyết sẽ tan hết mất, đi đến cạnh giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng để tuyết trong tay lên má của vợ.

Phương Nam bị lạnh mà tỉnh cả ngủ, xoay người ngồi dậy liền mở miệng chửi: “Mẹ anh, anh bị điên phải không!”

“Ơ”, Phương Bắc đang vui nên không quan tâm tới Phương Nam cáu kỉnh, cũng không sợ y, cười hì hì chỉ ra ngoài cửa sổ, “Bảo bối, nhìn kìa.”

Phương Nam quay đầu lại, đập vào mắt là những bông tuyết nhẹ nhàng bay bay trên bầu trời, tuy rằng tuyết rơi không nhiều nhưng cũng đủ đẹp. Dường như tuyết trời sinh đã tượng trưng cho sự trong sáng, thanh lịch. Mà càng kỳ diệu hơn là, y rất hiếm khi thấy trận tuyết lớn thế này ở quê mình.

Y nhìn tới ngây người, quên cả việc nổi nóng với Phương Bắc.

Y đứng dậy mặc khoác áo đi đến bên cửa sổ, đưa tay hứng tuyết rơi.

Phương Bắc thấy Phương Nam vui vẻ vì tuyết rơi (dù cố nhịn không thể hiện ra) rất thú vị nhé! So với tuyết rơi còn thú vị hơn!

Anh nhịn không được mà phá hư không khí khoe ra: “Ê! Cái này thường thôi! Một trận tuyết rơi ở quê anh còn to hơn ở đây, em biết không? Mấy người chỗ anh chơi ném tuyết không chơi cục nhỏ nhỏ như chỗ em đâu, chỗ anh chơi luôn thùng, mà có khi thùng cũng không chơi, trực tiếp đem người chôn luôn xuống tuyết nhé......”

Anh nói xong nhịn không được cười phá lên.

Mặt Phương Nam không chút lung lay: “......”

Phương Nam: “Chờ ngày nào đó anh ở bên chỗ anh mà thấy một con gián to như ở chỗ tôi thì anh sẽ hiểu tâm trạng của tôi thôi.”

Phương Bắc: “A? Con gián? Con gián gì?”

Vì thế, ngày hôm sau vì nhìn thấy con gián siêu to bóng loáng lại còn có thể bay mà Phương Bắc run cầm cập chui vào góc tường, run rẩy chỉ tay vào con gián chửi ầm lên: “Tao, tao, tao sống chết với mày!”

Về phần tại sao tự nhiên lại nói tiếng địa phương của Phương Nam?

Đại khái là vì anh sợ con gián ở phía nam nghe không hiểu.

Hết chương 7.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play