“Chúng ta chia tay đi!”

“Đừng làm loạn cục cưng, chia cái gì tay!”

“Anh tự hỏi bản thân anh đi!”

“Ơ kìa! Như vậy không phù hợp với giá trị cốt lõi của chế độ xã hội chủ nghĩa,” Phương Bắc bấu vào khung cửa, “Sau này chúng ta còn kết hôn mà! Sao lại chia tay được chứ?! Em muốn làm người đàn ông cô đơn cũng không tốt đâu cục cưng à!”

“Đừng cợt cmn nhả,” Vẻ mặt Phương Nam giận dữ, “Tôi có bao giờ đem hai chữ này ra nói đùa hàng ngày không?”

“Chia tay đi, tôi nghiêm túc đấy.”

Vẻ mặt vui cười của Phương Bắc biến mất, anh lặng đi một giây, thấy Phương Nam chuẩn bị đóng cửa anh gắt gao bám vào khung cửa: “Cục cưng à, đây là nhà của anh, em muốn anh đi đâu đây?” Anh oan ức mở to mắt trông mong: “Anh không đi đâu hết!”

Phương Nam nhìn anh gằn từng chữ: “Anh đi ra, đây là nhà tôi. Anh mau buông tay ra!”

“Không!”

“Buông!”

“Không!”

“”......” Phương Nam mặc kệ anh, dùng hết sức đóng cửa lại.

Cùng tiếng “ầm” vang lên là tiếng Phương Bắc hét thảm.

Phương Nam hoảng sợ vội vàng nhìn, Phương Bắc ôm tay chảy nước mắt: “Hình như tay anh đứt rồi.”

“Tôi tưởng anh sẽ tránh ra chứ đồ ngốc này!” Phương Nam không nghĩ tới tên ngốc Phương Bắc này lại không né ra, đau lòng muốn nhìn xem thì bị Phương Bắc che lại.

“Đưa tôi xem.”

“Đưa anh đi bệnh viện đi~”

“Đưa tôi xem!”

“Không!” Phương Bắc đang muốn nói tiếp, chợt Phương Nam kéo tay anh xuống.

Lật qua lật lại xem xét cẩn thận, xem ra cũng không có đứt, chỉ là tay sưng lên, phía trên còn vết ứ máu thật đậm.

Phương Nam bỏ tay Phương Bắc ra: “Anh nói dối một chút cũng không thay đổi gì”

“Tôi thấy chúng ta cứ nên vậy đi.” Đi kèm với lời này là cánh cửa đóng sầm lại.

Phương Bắc uất ức đứng ở cửa, đáng thương bưng ngón tay bị thương của mình nói thầm: “Chẳng phải chỉ là bạn trai cũ thôi sao, vậy mà không chịu nghe anh giải thích? Thật hung dữ.”

Tính tình hắn thật ra không tốt đến vậy, nếu không phải là Phương Nam, hắn sẽ không thay đổi vì một người đến thế.

Quên cả bàn ngón tay đang bị thương của mình, Phương Bắc nện một đấm lên tường, quát về phía cửa: “Chân em còn chưa khỏi! Đuổi anh đi thì lấy ai giúp em lên lầu xuống lầu?!”

“Phương Nam! Cục cưng ơi! Chồng ơi! Cho anh vào với! Nếu không thì ngày mai anh sẽ dán giấy thông báo em bỏ rơi chồng ở dưới lầu đó nha!”

Phương Bắc gào thét không sợ xung quanh có ai nghe được hay không, anh nổi giận đùng đùng lại nện lên cửa thêm một cái.

Cửa vẫn đóng chặt, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì.

Phương Nam trong nhà không chịu nổi anh, y xoay người vào phòng ngủ, lên giường nằm, không thèm nghe Phương Bắc đang quát tháo.

Y nghĩ thì ra yêu đương không phải luôn tốt đẹp. Không đúng, hình như đã quên mất bọn họ bên nhau cũng được 7 năm rồi, thậm chí còn có ý muốn kết hôn.

Phương Nam cảm thấy y và Phương Bắc khác biệt quá lớn, từ tính cách, khẩu vị đến suy nghĩ cũng không giống nhau. Ban đầu đồng ý anh chỉ là muốn thử lòng mình xem thế nào, không nghĩ tới lại duy trì tới bây giờ. Y không khỏi nghi ngờ Phương Bắc với mình thực sự hợp nhau.

Trong đầu bất chợt lại nhớ đến bạn trai cũ của Phương Bắc – Phương Đông.

Một hồi chuyện cũ hiện lên, Phương Nam cùng Phương Bắc đang đi dạo sau đó tình cờ gặp bạn trai cũ của Phương Bắc, ba người xấu hổ đối mặt nhau. Phương Đông là vừa về nước, lúc gặp nhau hắn đang mặt áo khoác dài, khuôn mặt thanh tú, khí chất tinh xảo, tiêu sái tuấn dật. Sau này Phương Bắc có nói cho y biết gia đình Phương Đông không ở trong nước, về phần tại sao hắn về nước là do lý do quan trọng khiến hắn phải chạy về nước như thế, điều này khiến người ta lại suy nghĩ nhiều.

Tuần này đã xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như Phương Nam phát hiện Phương Bắc đi gặp mặt Phương Đông,

CMN Phương Bắc, dám cắm sừng lão tử!

Cũng không quá khó khăn, y cuộn mình vào trong chăn, Phương Nam không hút thuốc lá nhưng trên gối lưu lại mùi thuốc lá của Phương Bắc.

Y chôn đầu vào gối.

Trước đây y luôn ghét mùi serum dưỡng tóc của Phương Bắc nên không bao giờ lại gần gối của anh, vậy mà hiện giờ anh lại nằm ngủ tại chỗ của Phương Bắc, đầu nằm lên gối của Phương Bắc.

Trái tim đau đến siết lại, hơi thở chua xót quay cuồng dâng lên bao lấy y, y cắn chặt môi ngăn không cho tiếng khóc bật ra.

Hoá ra thất niên chi dương là có thật, y nghĩ, cái này con mẹ nó đau lòng quá.

Hết chương 12.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play