Chiếc nhẫn mà tôi nhận được từ vị nữ thần. Nhìn sơ qua nó giống như một món đồ trang sức rất là xa xỉ. Dù thế, tôi không để tâm đến vấn đề về ngoại hình. Cách thức hoạt động của chiếc nhẫn rất đơn giản, chỉ cần tôi truyền một ít ma lực vào bên trong, một dòng thông báo sẽ hiện lên trong đầu của tôi.

Tuy nhiên, hiện giờ chỉ có một thông báo hay nói cách khác là nhiệm vụ đầu tiên mà tôi cần phải thực hiện. Tôi phải đến ngôi trường ma thuật Havistetris để tìm kiếm bản đồ của những mê cung. Ban đầu hơi khó hiểu là tại sao tôi cần phải tìm cái bản đồ đó trong khi nếu như tôi có thể mua một tấm bản đồ sơ lược về thế giới này tại một thành phố, tôi cũng có thể biết được những mê cung đó ở đâu nếu dựa trên thông tin có được từ nhiều nơi , đằng này lại bắt tôi đến trường học, điều này làm tôi thật sự băn khoăn rất lâu.

Tôi tạm thời bỏ qua chuyện đó một bên, chắc hẳn là việc nào cũng có vấn đề của nó. Trước mắt tôi nên làm theo sự chỉ dẫn đó lúc này mà không thắc mắc gì thêm.

Nói đến ngôi trường ma thuật Havistetris nổi tiếng. Nếu hiện tại tôi còn là một đứa trẻ quý tộc thì có thể tôi không đứng bên cạnh Ria ngay lúc này đâu mà tôi đang học trong ngôi trường đó cũng nên. Lí do là, ngôi trường ma thuật, một ngôi trường với cơ sở vật chất cũng như các kiến thức rộng lớn khiến nhiều người muốn đến để có thể học hỏi. Tại nơi đó, một thư viện mở ra với hàng vạn cuốn sách về ma thuật làm người khác thèm muốn sức mạnh đều đến nơi đó để học hỏi. Không dừng lại nhiêu đó thôi, Havistetris là ngôi trường rộng lớn với diện tích tương đương bằng một đô thị sầm uất nên đương nhiên có rất nhiều người đến để học.

Nhưng mà, trên thực tế nơi đó tỉ lệ quý tộc thì lại luôn lớn hơn nhiều một thường dân. Việc đó cũng là điều hiễn nhiên thôi khi mà sức mạnh là tất cả đối với một người mang danh hiệu là quý tộc, còn ngược lại, một người thường thì rất ít khi có được sức mạnh như họ, thậm chí khó mà có thể có ma thuật sẵn trong người.

Để giải thích rõ ràng hơn vấn đề. Một đứa trẻ quý tộc được sinh ra, đa số bọn họ đều nắm trong bản thân một năng lực sẵn trong người. Chính vì vậy mà bọn trẻ con đó thường được rèn luyện từ rất sớm để phát huy sức mạnh một cách tốt nhất. Và cứ như thế, qua một thời gian và đến độ tuổi nhất định, trẻ con quý tộc sẽ được gửi cho nhà trường để được tăng thêm hoặc ổn định sức mạnh tốt nhất có thể.

Nhưng nghiệt ngã thay, số phận của thường dân thì hoàn toàn ngược lại. Cho dù có sức mạnh sẵn có thì bọn họ cũng phải tự bản thân phát triển nó mà ít khi có sự trợ giúp nào khác. Điều đó đã hạn chế rất nhiều năng lực của một con người.

Ngôi trường có rất nhiều giảng viên có tiếng cộng với một thư viện khổng lồ về ma pháp và ma thuật, khi học ở ngôi trường đó không những kiến thức mà kĩ năng tăng lên một cách nhanh chóng nhờ những bài học huấn luyện cực kì cao cấp. Nhiều nhân tài đã bước ra từ ngôi trường danh giá này

Nghe đâu đó các thập đại anh hùng có người từng học ở trường và khi tốt nghiệp họ đã có được sức mạnh gần như tuyệt đối. Thậm chí là sau khi ra trường, nhiều người còn được mời làm những nhiệm vụ đặc biệt, hầu như tất cả đều giàu có hoặc có sự chú ý nhất định từ nhà vua

Chính vì thế mà nhiều thường dân đến học với ước mong được đổi đời, đặc biết nhất là ngôi trường còn cho học miễn phí đối với thường dân nếu họ được nhận và qua bài thi nhập học

Mà đó là những điều mà tôi nghe được lúc tôi còn là một thằng nhóc quý tộc, còn bây giờ việc đến trường đối với tôi chỉ là một nhiệm vụ, nhưng mỗi khi tôi liếc nhìn Ria, cô ấy có vẻ rất thích thú.

"Nè  nè Kinji-kun..."(Ria)

"Hửm"

"Chúng ta sẽ làm bài kiểm tra để nhập học nhỉ"(Ria)

Trước khi đến ngôi trường Havistetris, tôi có nói với Ria nhiều điều nơi đó để có thể chuẩn bị tốt nhất.

"Đúng vậy"

Cô ấy nói với nụ cười cùng cái nhìn mơ mộng

"Em có vẻ như thích đến trường nhỉ ? trông em rất vui vì điều đó"(Kinji)

"Vâng.... trường học...... đó là nơi mà từ nhỏ em luôn mong ước được đi đến"(Ria)

Nghe xong tôi cười và xoa đầu Ria, có vẻ như cô ấy rất thích, đôi lúc trong ánh nhìn của đôi mắt, Ria chẳng khác nào chú cùn con đang vẩy cái đuôi khi được xoa đầu cả

"Vậy em muốn làm gì khi nhập học"(Ria)

"Anh nói như vậy là sao chứ? tất nhiên em sẽ có thêm bạn bè, được học thêm kiến thức mới chẳng phải rất vui sao ehehe"(Ria)

"Ừm, đúng là như vậy nhỉ ?"

Chúng tôi hiện đang ở trên một cổ xe ngựa được lái bởi người thương nhân trung niên. Vì việc đi bộ không được tự nhiên lắm nên tôi có tìm người có thể cho chúng tôi đi nhờ đến kinh đô, may mắn là tôi gặp người đàn ông này. Ông ta hiện lúc đó đang muốn tìm người có thể bảo vệ chuyến đi nên gặp chúng tôi liền đồng ý ngay.

Tôi và Ria ngồi ở phía sau và bên trong mái che cùng với hàng hóa được đặt xung quanh. Tôi có hỏi trong hộp này là gì thì câu trả lời chỉ là những tấm vải được người đàn ông đó vận chuyển và nhập khẩu cho khu buôn bán tại kinh đô. Tôi cũng không hỏi nhiều thêm nữa nên đành ngồi nghĩ ngơi và dự định là ngủ một giấc. Ria đang ngồi gần bên và tựa đầu lên vai tôi, đôi mắt ngắm nhìn phía sau đuôi xe để thấy quang cảnh đằng sau.

"Này hai vị mạo hiểm giả có việc cho hai người rồi đấy "( Chủ đoàn)

Nghe lời nói của người chủ đoàn, tức là người đàn ông đang chở chúng tôi đi. Có vẻ chúng tôi đang gặp một ít rắc rối khi mà trên đường đi lại gặp phải một vài con goblin cản đường. Tôi và Ria cùng nhìn phía trước.

"Hình như có khoảng 5 con, hai con cầm búa và 3 con còn lại đứng sau cầm cung tên, nếu dùng ma pháp của em thì chỉ giết được 2 tên mà thôi"(Ria)

"Không sao, cứ đi tiếp đi, anh sẽ xử lí chuyện này nhanh thôi"(Kinji)

Tôi nhảy lên trên nóc xe sau lời nói. Tiếp đó tôi sử dụng [Hỏa Cầu] và bắn ra một quả cầu lửa nhỏ bằng một quả bóng bay. Khi chúng tiếp xúc với đất liền nổ ra và "Bùm", toàn bộ bọn Goblin bị thiêu cháy thành than ngay lập tức. Làm xong, tôi quay trở lại chỗ ngồi, nhưng không hiểu sao chủ đoàn xe, có vẻ ông ta rất kinh ngạc khi miệng lắp bắp thứ gì đó

"Này đó là gì vậy, ma pháp?... không không không  cậu không hề đọc thần chú sao? làm sao có thể thi triển ma pháp nhanh như thế chứ vả lại sát thương thật kinh khủng? "

Ria cũng hỏi tôi.

"Làm sao anh có thể làm được như thế Kinji-kun"(Ria)

"Chẳng phải chuyện này là bình thường sao ?"(Kinji)

Tôi trả lời một gương mặt không cảm xúc. Mà cũng đúng thôi khi tôi cũng chẳng hiểu họ ngạc nhiên quá mức vì điều gì, nếu việc thấy sức mạnh của tôi thì ngạc nhiên cũng không có gì là lạ nhưng đằng này mọi việc kì quái đến khó hình dung

"Mà thôi dù sao cũng giết hết bọn goblin rồi, có vẻ việc cho cậu đi theo là một quyết định sáng suốt hahaha"(Chủ đoàn)

Sau nụ cười đó Ria cũng không còn thắc mắc nữa, cô ấy tiếp tục ngồi cạnh tôi và chuyến đi tiếp tục. Tôi thầm nghĩ để cho Ria thấy sức mạnh của tôi cũng là muốn cô ấy tin tưởng tôi hơn

Thị trấn mà chúng tôi đến có tên Aksatrolita, khoảng vài tiếng sau khi đánh bại bọn goblin chúng tôi đã đến nơi. Chiếc xe ngựa dừng lại ở bên cổng thành, khu vực này dành cho việc để xe ngựa nên từ đây chúng tôi phải đi bộ để vào thành. Sau khi chúng tôi xuống xe, ông chủ đoàn sau khi cột ngựa liền đến để chào tạm biệt.

"Chuyến đi tuy không lâu nhưng cảm ơn đã bảo vệ tôi suốt hành trình. Vậy nên đây là công lao của hai người, xin hãy cầm nó"

Ông ấy nói chuyện rất lịch sự và tao nhã, đúng là một người tốt.

"Không đâu, tôi phải cảm ơn ông vì đã cho chúng tôi đi nhờ, làm phiền ông rồi"(Kinji)

Và thế rồi ông ấy đưa tôi một đồng bạc, sau đó cúi chào lịch sự và đến chỗ cỗ xe ngựa. 

"Ở đây nhiều người quá nhỉ Kinji-kun"(Ria)

Ria nhìn xung quanh với biểu hiện thán phục. Đúng là nơi này rất đông người dù cho là khu vực cổng thành, nếu vào bên trong thì chắc chắn còn vô số người ở đó. Nhưng đứng lại nơi này lâu chỉ phí thời gian, tôi hằng giọng và kêu Ria bắt đầu di chuyển.

"Này chúng ta đi thôi"(Kinji)

"Vâng"

Tôi cùng Ria tiến sâu vào bên trong khi trả lời một số câu hỏi của người gác cổng. Trong thị trấn này vô cùng ồn ào và náo nhiệt. Càng đi vào sâu thì việc giao thương buôn bán càng nhiều. Những ngôi nhà cũng rất cao và khang trang. Giữa những căn nhà như thế thường có các con hẻm, rất thông minh khi tôi thấy nhiều người tận dụng những con hẻm đó bằng cách buôn bán những thứ nhỏ lẻ như đồ trang sức hay vật phẩm ma pháp.

Đi lại xung quanh, ngoài những người ăn mặc như thương nhân hay dân thường thị tại đây cũng xuất hiện rất nhiều người mặc bộ đồ giáp chiến hoặc binh lính. Rõ ràng đó là mạo hiểm giả hay quân đôi tôi cũng không chắc lắm. Có rất nhiều người cao to xung quanh khi trên người là những thanh kiếm dày và chắc. Ngoài ra còn có nhiều thanh niên hoặc cô gái cầm những vũ khí như dao hay gậy phép lang thang bên các hàng buôn.

"Này, em nghĩ chúng ta nên mua một vài trang bị anh nhỉ?"(Ria)

Nghe Ria đề nghị đến vấn đề này tôi thấy cũng hợp lí khi mà bản thân tôi cũng không có gì phòng thân ngoài một bộ đồ bình thường cùng con dao nhỏ bên hông. Lúc trước tôi thấy không vấn đề gì khi tôi rất tự tin vào sức mạnh của mình, nhưng Ria thì khác. Ria cần mua trang bị để phòng thủ bởi tôi không thể chắc chắn có thể bảo vệ Ria mọi lúc được

"Ừm được thôi, có thể lúc mua chúng ta có thể hỏi đường đến trường học, dù sao chúng ta cũng cần một cái bản đồ ở đây"(Kinji)

"Bản đồ?  hình như hồi nãy ở của hàng kia có bán thì phải"(Ria)

"Vậy thì đi thôi, chúng ta nên tiết kiệm thời gian"(Kinji)

Sau đó hai người chúng tôi đến một quầy nhỏ bán một số trang sức và đúng như cô ấy nói họ có bán cả bản đồ cho người mới đến, sau khi mua xong chúng tôi bắt đầu đến một căn nhà nhỏ đối diện để mua linh kiện và trang bị.

Sau khi bước vào ngôi nhà tầm vài phút. Chúng tôi có nhìn xung quanh sau khi một giọng nói cất lên từ trong góc cửa nhà.

"Rất vui được gặp hai người, tôi có thể giúp gì được không"

Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ với bộ ngực khủng quá cỡ cùng mái tóc dài màu nâu bước đến gần tôi. Khuôn mặt cô ấy luôn mỉm cười để đón chào khách, hai cánh tay chấp lại đằng trước mộ cách lịch sự.

"Ah chúng tôi cần mua một vài trang bị, không biết ở đây có bán vài món đồ ma pháp không, như là kiếm chẳng hạn"(Ria)

Tôi giật mình. Tại sao lại là kiếm cơ chứ, rõ ràng là ý định của tôi đến đây là mua trang bị cần thiết cho Ria. Đằng này, không lẽ Ria muốn mua một thanh kiếm cho cô ấy hay sao. Tôi nghiêng đầu thắc mắc, sau đó thì thầm vào tai Ria

"Em muốn mua kiếm để làm gì cơ chứ Ria"(Kinji)

"Em nghĩ anh nên mua gì đó để phòng thân, không phải đó là lí dó chúng ta đi mua sao"(Ria)

Ria trả lời một cách hồn nhiên làm tôi lúng túng. Rõ là cô ấy đang hiểu sai vấn đề.

"Gì chứ? anh nghĩ là ta sẽ đi mua cho em chứ?"(Kinji)

"Hể ~~~"(Ria)

Ria thốt lên ngạc nhiên đăm chiêu nhìn tôi. Hình như không khí hơi kì lạ nên cô nhân viên liền chen vào cuộc đối thoại của chúng tôi.

"Hai vợ chồng cậu vui tính nhỉ,  xin lỗi chen ngang cuộc trò chuyện nhưng cửa hàng chúng tôi có cả gập ma pháp và cả kiếm nên hai người có thể chọn lựa thoải mái ạ. À ngoài ra còn có cả giáp hoặc đồ trang bị cần thiết nếu cả hai cần"

Không hiểu sao Ria lại đỏ mặt, đôi mắt bất chợt liếc nhìn tôi rồi cúi mặt xuống miệng lẩm bẩm.

"V...ợ vợ chồng sao ??"(Ria)

Hiểu được ý của cô ấy sau khi lẩm bẩm, tôi cũng bắt đầu hơi ngại. Đúng ra là tôi chỉ quan tâm đến việc hàng hóa có trong cửa hàng như lời cô nhân viên nói. Còn Ria thì khác, cô ấy lại chú ý đến hai từ kia nhiều hơn. Nhưng để tình hình không kéo dài thêm như thế này nữa, tôi liền tiếp tục chủ đề.

"Được thôi, chúng tôi sẽ đi xem"(Kinji)

Sau đó, cô nhân viên đưa chúng tôi đi đến một căn phòng khác rộng rãi hơn. Vào trong đó, nhiều vũ khí cũng như trang bị đúng lời cô nhân viên nói. Tất cả đều được treo trong lồng kính một cách ngăn nấp và gọn gàng. Kiếm được trưng bày trên các hộp tủ, còn giáp thì lại được treo trên các bức tường xung quanh. Trông mọi thứ đều tráng bóng và đẹp đẽ.

Nhưng tôi lại có một thắc mắc. Tại sao mọi thứ lại được treo trong lồng kính như thế cơ chứ. Nếu một cửa hàng bình thường thì những thứ như vậy thường được trưng ra trên kệ hoặc treo ở xung quanh, không những thế, những tấm kính còn rất đắt và hầu như thường sử dụng để bảo quản nhiều món đồ đặc biệt.

"Tất cả đều được treo lồng kính sao, có nghĩa là mọi thứ đều rất đặc biệt đúng không ?"(Kinji)

"Đó là những trang bị cao cấp được những thợ rèn từ người lùn làm ra nên nó có giá trị rất lớn"

"Hễ ..~ người lùn sao? em từng gặp họ một lần, những món đồ này trông thật tinh xảo nhỉ"(Ria)

Nếu đúng là do người lùn làm thì quả nhiên việc bảo quản như thế này là chính xác. Tôi nghe nói, người lùn hay còn gọi là Drawf. Họ có một tay nghề rất lớn từ khi sinh ra, tất cả mọi món đồ từ bọn họ đều rất chất lượng và hiển nhiên ai ai cũng thích cả.

Tuy nhiên, vấn đề ở đây không phải là được làm từ ai. Lí do đến đây của tôi là muốn mua trang bị cho Ria. Vì vậy tôi nhìn cô ấy, mỉm cười và bắt đầu nói.

"Này Ria, sao em không chọn một chiếc áo để tăng phòng thủ nhỉ? anh thấy loại này có thể mặc ở trong và nó có thể tăng sức phòng thủ lên rất nhiều lần đối với pháp sư như em"

Vừa nói tôi vừa chỉ tay lên chiếc áo mỏng màu bạc bên trong tấm kính. Thấy thế, cô nhân viên chợp ngay cơ hội để có thể quảng cáo sản phẩm.

"Ngài thật đúng là có tầm nhìn, nó là loại áo rất tốt có khả năng kháng ma pháp cao do một người lùn có tiếng làm ra, nó cũng rất thích hợp để cho một cô gái xinh đẹp mặc nó, cô thấy sao thưa cô Ria-san"

Tôi cười nhạt, đúng là bản chất của người tiếp tân, cô ta rất nhanh tay nhanh miệng để giới thiệu sản phẩm, mà dù sao thì cô ta cũng đúng, với việc thẩm định trong kỉ năng của tôi thì đó đúng là một cái áo tốt

"Nhưng mà....."(Ria)

Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt thể hiện lo lắng

"Nó có vẻ đắt nhỉ"(Ria)

"Không sao đâu, vì thấy cô xinh đẹp nên tôi có thể giảm giá, ngài thấy sao, cái áo này thực chất giá 9 đồng vàng nhưng tôi sẽ giảm xuống còn 7 đồng vàng và 10 đồng bạc"

Tôi vẫn giữ một nụ cười nhạt, dù sao việc tiền bạc đối với tôi không thành vấn đề, với số tiền mà tôi có lấy được ở kho báu của cái mê cung trước kia thì tôi có thể mua cả một căn hộ to lớn và làm một quý ông trong căn hộ đó cùng vài người hầu

"Được thôi"(Kinji)

Ria kéo áo tôi

"Này nó thực sự đắt đấy, em không nhận đâu"(Ria)

"Chẳng phải an toàn là trên hết sao, dù sao tiền bạc không quan trọng lắm đâu"(Kinji)

Tôi liền xoa đầu cô ấy

"Nhưng"(Ria)

Sau đó cô phục vụ đó lấy chiếc áo ra và Ria cũng bắt đầu đi thay, trong lúc đó tôi cũng trả tiền cho cô phục vụ

"Cậu là một người tốt nhỉ, cô ấy thật may mắn"

"Hahaha cảm ơn đã quá khen"(Kinji)

Một sự ngại ngùng khó tả

"Này... này Kinji-kun, anh thấy em mặc nó thế nào"(Ria)

Thật sự nó là áo mặc ở trong nên tôi chỉ thấy vài phần lồi ra ở phần trên ngực cô ấy

"Ừm, em đẹp lắm"(Kinji)

Cô ấy bổng dưng đỏ mặt sau lời nói của tôi

"Này ,, anh không mua gì à??"(Ria)

"Anh thì không cần mua gì đâu"(Kinji)

"Nếu quý khách muốn cửa hàng của tôi còn có vài bộ pháp và kiếm , cậu có thể xem

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play