“Ta không có đẩy nàng.” Triệu Gia Hòa phản bác.

Phu nhân Lỗ Quốc Công giận không thể át, “Nữ nhi của ta sao lại tự rơi vào nước, hiện giờ bị thị vệ cứu lên, mất trong sạch, xin Hoàng Thượng tra xét rõ.”

Triệu Gia Hòa hỏi Tống Thanh Hàn, “Ngọc bội là ngươi đưa nàng?”

“Đúng vậy.” Tống Thanh Hàn lạnh nhạt trả lời.

“Ngươi cũng cảm thấy là ta đẩy nàng ta?” Triệu Gia Hòa nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn hỏi.

Tống Thanh Hàn trầm mặc không nói.

Triệu Gia Hòa kéo Tôn Nhã Lê trong ngực phu nhân Lỗ Quốc Công, dùng sức đẩy vào trong hồ.

Hoàng đế nổi giận gầm lên một tiếng, “Làm càn!”

“Người đâu, quận chúa Trường Ninh có ý đồ mưu hại Tôn tiểu thư, cắt bỏ danh hiệu, đưa đến chùa Hộ Quốc cầu phúc vì quốc gia một năm.”

“Hoàng huynh!” Trưởng công chúa Hoa Dương muốn cầu tình.

“Việc này ý trẫm đã quyết, ai cũng không được cầu xin cho nó.”

Thị vệ lại một lần nữa cứu Tôn Nhã Lê lên.

“Đích nữ Lỗ Quốc Công Tôn Nhã Lê hiền lương thục đức đặc phong làm huyện chủ Nghi An, thị vệ Ngô Miện phong làm thị vệ nhị đẳng, hai người chọn ngày thành hôn.”

Tôn Nhã Lê trợn tròn mắt hôn mê bất tỉnh.

Ngô Miện quỳ tạ hoàng ân, nội tâm cực kì kích động. Nếu không phải nghe trộm được Tôn Nhã Lê nói chuyện với nha hoàn, làm sao nắm được cơ hội tốt như vậy.

Tôn Nhã Lê trước khi đi tìm Triệu Gia Hòa căn dặn nha hoàn đi tìm Tống Thanh Hàn lại đây, chờ đến lúc nàng rơi xuống nước, Tống Thanh Hàn nhất định sẽ không thấy chết không cứu, đến lúc đó Lỗ Quốc Công chắc chắn vì trong sạch của nữ nhi cầu Hoàng Thượng tứ hôn, không nghĩ tới ngàn tính vạn tính, Tống Thanh Hàn bị Hoàng Thượng triệu kiến, nha hoàn cũng không tìm được hắn, hơn nữa đối thoại chủ tớ hai người bị Ngô Miện nghe được.

“Người đâu, đưa huyện chủ Nghi An hồi phủ.” Hoàng Thượng ra lệnh.

Triệu Gia Hòa lén dùng tay phải ấn ngay hổ khẩu tay trái, dần mất đi ý thức, ngã trên mặt đất. Một khắc trước khi nàng nhắm mắt nhìn thấy Tống Thanh Hàn vẫn luôn giữ dáng vẻ vân đạm phong khinh.

Nam Chỉ lập tức nâng Triệu Gia Hòa dậy, “Quận chúa, quận chúa……”

“Người đâu, đi gọi thái y.”

Triệu Gia Hòa được đưa đến Từ Ninh Cung của Thái Hậu.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương quận chúa chỉ là bị kích thích, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao nữa.”

Cuối cùng sau khi được Thái Hậu cầu tình, Triệu Gia Hòa không bị đưa đến chùa Hộ Quốc, chỉ là cấm túc một năm trong phủ công chúa, trong vòng một năm không được tiến cung, sau khi thả ra sẽ khôi phục danh hiệu quận chúa.

Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, nước mắt chảy xuống. Triệu Gia Hòa không biết hiện tại mình làm vậy là đúng hay sai. Trong lúc nhất thời nàng lâm vào hoang mang.

Liên tiếp mấy ngày Triệu Gia Hòa đều uể oải ỉu xìu, bộ dạng suy sút.

Tống Thanh Hàn nhìn Triệu Gia Hòa thất hồn lạc phách, “Nàng làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Triệu Gia Hòa lạnh nhạt nói.

Lại đổi nhân vật rồi sao? Tống Thanh Hàn suy đoán.

“Nàng biết bây giờ nàng là ai không?”

Triệu Gia Hòa nhìn hắn như một kẻ ngốc, không nói một lời.

Tống Thanh Hàn trong chốc lát không nhìn ra nàng đã khôi phục ký ức hay chưa.

Thái độ lạnh nhạt của Triệu Gia Hòa làm hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Sau khi Tống Thanh Hàn rời đi, Triệu Gia Hòa bảo Nam Chỉ đưa vài quyển truyện đến cho nàng.

Tùy tay mở ra một quyển 《 Hướng dẫn hành hạ cặn bã 》, chủ yếu nói về nữ chính Tô Mạn Nhi và nam chính thanh mai trúc mã Lý Dục Hiên, hai nhà định ra hôn ước, Lý Dục Hiên bất mãn với hôn sự, từ hôn trước mặt mọi người ngay ngày thành thân, Tô Mạn Nhi chịu nhục nhã. Từ đó về sau, cảm tình Tô Mạn Nhi giành cho Lý Dục Hiên tan thành mây khói.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Dù vậy, Tô Mạn Nhi vẫn đã gả vào Lý gia, tận tâm tận lực hầu hạ cha mẹ chồng, được người Lý gia yêu thích. Dần dà, Lý Dục Hiên phát hiện mình thích Tô Mạn Nhi, kết quả Mạn Nhi lợi dụng tín nhiệm của hắn, lấy hết phần lớn tài sản của Lý gia, cao chạy xa bay cùng người khác. Thì ra Tô Mạn Nhi làm nhiều như vậy đều vì trả thù hắn, cuối cùng nam chủ không còn gì cả.

Sau khi xem xong, Triệu Gia Hòa bừng tỉnh. Tại sao ta lại không học theo nữ chính của bộ truyện này kia chứ?

Triệu Gia Hòa quyết định nỗ lực quyến rũ Tống Thanh Hàn, chờ đến khi hắn yêu nàng thì một cước đá văng.

Triệu Gia Hòa đã cực kì chờ mong dáng vẻ thất hồn lạc phách của Tống Thanh Hàn.

Mục tiêu đã có, phải tìm cách để thực thi. Đầu tiên, Tống Thanh Hàn không thích nữ nhân lì lợm bám đuổi, bằng không đã nhiều năm như vậy nàng đã sớm thành công, tiếp theo Tống Thanh Hàn thích nữ nhân ôn nhu dịu dàng, nếu không năm đó sao lại đưa ngọc bội cho Tôn Nhã Lê. Tuy rằng Tôn Nhã Lê chỉ giả bộ dịu dàng hiền thục. Kết luận là, nếu muốn làm Tống Thanh Hàn thích, phải trở thành nữ nhân ôn nhu dịu dàng.

Triệu Gia Hòa phân tích rõ ràng.

“Nam Chỉ, chuẩn bị nguyên liệu, ta phải làm bánh phù dung.” Triệu Gia Hòa khơi lại ý chí chiến đấu.

Lăn lộn gần một canh giờ, bánh phù dung rốt cuộc cũng làm xong, may mắn vì muốn lấy lòng Thái Hậu nên nàng đã từng học qua cách làm, không nghĩ tới bây giờ cũng có công dụng.

“Đi mời thế tử lại đây đi.”

“Dạ, quận chúa.” Nam Chỉ rời đi.

Tống Thanh Hàn đi vào viện Triêu Lộ, bắt gặp Triệu Gia Hòa ngồi trước bàn mơ màng sắp ngủ.

Khi nghe được tiếng bước chân của Tống Thanh Hàn, Triệu Gia Hòa bừng tỉnh.

“Phu quân, lại đây, xem thử điểm tâm ta chuẩn bị cho chàng.”

Tống Thanh Hàn nhìn điểm tâm màu sắc mê người trên bàn, không biết lúc nếm thử sẽ có mùi vị ra sao.

“Sao ta không biết nàng còn biết làm điểm tâm.” Tống Thanh Hàn nói.

Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, Triệu Gia Hòa thầm nói.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Ngày xưa rảnh rỗi không có việc gì, lén học.”

Triệu Gia Hòa cầm lên một khối bánh, đưa đến bên miệng hắn, “Phu quân nếm thử hương vị như thế nào?”

Tống Thanh Hàn nhận lấy điểm tâm cắn một ngụm, hương vị thanh đạm, thoang thoảng mùi hoa, khi bỏ vào miệng hương vị chậm rãi lan ra, vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, dư vị vô cùng.

Tống Thanh Hàn cười thầm trong lòng, tay nghề làm điểm tâm cũng không tệ.

Dưới đêm trăng, hai người lẳng lặng ngồi, thoải mái mà tốt đẹp.

Không quá mấy ngày, Trấn Bắc vương phi đúng thật đón chất nữ vào nhà, nhưng không chỉ một người, ngoài đích nữ Liễu thị lang ra, còn có một thứ nữ, hai tỷ muội cùng vào phủ Trấn Bắc Vương.

“Quận chúa, ngài nói Vương phi đón cả hai người vào đây là có ý gì? Chẳng lẽ không chỉ cưới vợ còn muốn nạp thiếp?” Nam Chỉ nghi hoặc nói.

“Chỉ sợ không đơn giản như vậy.” Triệu Gia Hòa nói. Dù gì Trấn Bắc vương phi hiện tại cũng không phải là đèn cạn dầu.

Ngày mười lăm, Vương phi thiết đãi gia yến tại viện Thanh Sương, mời Tống Thanh Hàn cùng Triệu Gia Hòa tham gia.

Lúc hai người đến viện Thanh Sương, Trấn Bắc vương cùng Trấn Bắc vương phi và hai vị tiểu thư Liễu phủ đều đã ngồi vào vị trí.

Sau khi Tống Thanh Hàn cùng Triệu Gia Hòa ngồi xuống, Tống Thanh Tuyên mới khoan thai tới muộn.

Liễu Vân Chỉ nói cười từ ái, “Đây là hai nữ nhi của cữu cữu các ngươi, đây là đích nữ Liễu Y Thấm, kia là thứ nữ Liễu Y Nhu.”

Triệu Gia Hòa nhìn hai thiếu nữ tuổi chừng mười lăm, một người mặc một thân váy màu hồng nhạt, mắt ngọc mày ngài, khi cười rộ lên trông nghịch ngợm đáng yêu, nhìn qua rất đơn thuần.

Đó là đích nữ Liễu Y Thấm.

Một người khác mặc váy dài màu lam khói, mái tóc dài đen nhánh đẹp như thác nước, cài châu thoa đơn giản toát lên vẻ thanh lệ thoát tục, cử chỉ ưu nhã, dáng vẻ giống như tiểu thư khuê các.

Đây là thứ nữ Liễu Y Nhu.

Liễu Y Nhu cùng Liễu Y Thấm đang âm thầm đánh giá vị thế tử phi này, nghe nói thế tử phi tuy lớn lên hoa dung nguyệt mạo, đáng tiếc không được thế tử thích.

Sau khi gặp mặt thế tử phi, hai người mới phát hiện lời đồn là sự thật, quả nhiên là hoa dung nguyệt mạo, khuynh quốc khuynh thành.

Da thịt như tuyết, dáng người yểu điệu, ngũ quan tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, không có một tia tỳ vết. Khi nàng lẳng lặng đứng ở một bên, giống như tiên tử trong tranh ở trên cao nhìn thấy nhưng không thể mạo phạm. Nhưng vẻ lạnh lùng cao ngạo của nàng lại làm người khác cảm thấy sâu không lường được.

Liễu Y Thấm nói với Tống Thanh Hàn, “Đại biểu ca, biểu tẩu cũng thật xinh đẹp, nhìn mỹ nhân như vậy, thật sự là cảnh đẹp ý vui.” Nói xong Liễu Y Thấm liền che miệng cười.

“Liễu nhị tiểu thư quá khen.” Triệu Gia Hòa nói.

Liễu Y Thấm là do thiếp thất sinh, nhưng sinh ra trước nên được gọi đại tiểu thư, Liễu Y Thấm tuy là đích nữ, lại là nhị tiểu thư.

“Muội muội nói rất đúng, quận chúa quả nhiên là dung mạo như tiên.” Liễu Y Nhu nói.

Trấn Bắc vương phi nhìn thấy cảnh này, “Hai đứa nhỏ này có duyên với quận chúa, chi bằng để các nàng lúc rảnh rỗi đến trò chuyện cùng quận chúa.”

“Quận chúa nghĩ thế nào?”

“Hai vị tiểu thư đến để bầu bạn với Vương phi, sao ta lại chiếm dụng các nàng được.” Triệu Gia Hòa hiểu ra dụng ý của Liễu Vân Chỉ.

Trắng trợn tặng người vào phủ, dụng ý còn chưa đủ rõ ràng sao?

Thì ra không chỉ muốn cưới vợ cho Tống Thanh Tuyên, còn muốn nạp thiếp cho Tống Thanh Hàn.

Bàn tính này đánh thật tốt, hai chất nữ, đích nữ cho nhi tử của mình làm chính thê, thứ nữ để Tống Thanh Hàn làm thiếp, nói trắng ra là muốn làm nàng ngột ngạt, muốn dùng thiếp thất đối phó nàng.

“Các nàng bồi ta có thể cảm thấy không thú vị, vẫn là các tiểu cô nương dễ nói chuyện chung hơn.”

“Đã nói như vậy, thì tùy hai vị tiểu thư.” Triệu Gia Hòa nói.

Ngày hôm sau, tỷ muội Liễu thị đến viện Triêu Lộ cầu kiến Triệu Gia Hòa.

“Biểu tẩu, ta cùng tỷ tỷ tới tâm sự cùng quận chúa.” Liễu Y Thấm lộ ra nụ cười nghịch ngợm đáng yêu.

“Tỷ tỷ đặc biệt làm điểm tâm, muốn đưa quận chúa và thế tử nếm thử.”

“Thế tử đã bận rộn công vụ nhiều ngày, hiện giờ đang xử lý công vụ ở viện Chính Thần, chắc cũng không thể quay về đây giờ này.” Triệu Gia Hòa nói với các nàng.

“Vậy ta để điểm tâm lại đây, chờ biểu ca quay lại ăn.” Liễu Y Thấm nói.

Tống Thanh Hàn rảnh rỗi không có việc gì, tính đến xem Triệu Gia Hòa đang làm gì, kết quả vừa đến viện Triêu Lộ liền thấy Triệu Gia Hòa cùng hai tỷ muội Liễu gia.

“Biểu ca, chúng ta vừa mới nhắc đến huynh, không ngờ huynh nhanh như vậy đã tới rồi, công vụ xong hết rồi sao?” Liễu Y Thấm hỏi.

“Chưa, chỉ là về viện Triêu Lộ lấy vài thứ.”

Triệu Gia Hòa âm thầm cắn răng, hay cho Tống Thanh Hàn, ngày thường không thấy ngươi đến đây, tỷ muội Liễu thị vừa đến ngươi liền xuất hiện.

“Thế tử, đây là bánh phù dung Y Nhu làm, mời thế tử cùng quận chúa nếm thử.”

Tống Thanh Hàn nhàn nhạt nhìn thoáng qua điểm tâm trên bàn, kém xa bánh Triệu Gia Hòa làm.

“Ta không thích ăn điểm tâm.” Tống Thanh Hàn lạnh giọng nói.

Liễu Y Thấm có chút lúng túng, gắt gao nắm chặt khăn tay, cô cô rõ ràng nói thế tử thích bánh phù dung.

Liễu Y Nhu rất nhanh khôi phục bình tĩnh, “Vậy thế tử thích cái gì?” Tiện đà lại nhìn thoáng qua Triệu Gia Hòa, “Y Nhu có thể chuẩn bị cho thế tử và quận chúa.”

“Không cần, trong phủ có đầu bếp, các ngươi là khách nhân Vương phi mời đến, an tâm bồi Vương phi là được rồi, chuyện còn lại không cần nhọc lòng, tránh để hạ nhân nói vào nói ra.” Tống Thanh Hàn nói.

Liễu Y Thấm và Liễu Y Nhu không biết làm sao.

“Biểu ca……” Liễu Y Thấm gọi.

“A!” Lúc Triệu Gia Hòa đứng dậy hơi lảo đảo, làm đổ hết điểm tâm trên bàn.

“Phu quân, ta choáng váng đầu.”

Tống Thanh Hàn bế Triệu Gia Hòa lên. Động tác bất ngờ dọa Triệu Gia Hòa nhảy dựng, vốn tưởng rằng Tống Thanh Hàn sẽ đỡ nàng, không ngờ trực tiếp bế nàng lên, vì thế lập tức vòng tay ôm cổ Tống Thanh Hàn, sợ ngã xuống.

Liễu Y Thấm cùng Liễu Y Nhu chờ ở ngoài cửa, Nam Chỉ mở cửa đi đến, “Hai vị cô nương xin hãy trở về đi, mấy ngày nay quận chúa thân thể không khoẻ, không thể chiêu đãi hai vị cô nương, hôm nay đánh rớt điểm tâm, quận chúa cảm thấy có lỗi.”

Nam Chỉ lấy ra hai hộp gấm, “Hai vòng tay này là quận chúa muốn bồi tội hai vị cô nương.”

“Quận chúa quá lời, tỷ muội chúng ta cảm tạ quận chúa, đã như thế, chúng ta sẽ ghé qua sau.” Liễu Y Nhu nói với Nam Chỉ.

Liễu Y Nhu vừa quay về phòng, Bích Vân báo lại rằng Vương phi triệu nàng ta đến viện Thanh Sương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play