Đã lâu không đi dạo phố, Triệu Gia Hòa hiển nhiên vui sướng hơn nhiều.

Đi trên đường trong thành Trường An, tiếng rao hàng nối liền không dứt.

Triệu Gia Hòa mang theo Nam Chỉ mua rất nhiều đồ hiếm lạ cổ quái theo ý thích. Thấy phía trước có bán đường hồ lô liền bảo Nam Chỉ đi mua.

Vừa quay đầu lại, nàng đã thấy Tôn Nhã Lê cùng Ngô Miện.

Thật đúng là không phải oan gia không gặp nhau.

Tôn Nhã Lê đi phía trước, Ngô Miện cầm bao lớn bao nhỏ theo sau.

Lúc thấy được Triệu Gia Hoà, Tôn Nhã Lê vẫn giữ bộ dạng vênh váo tự đắc, còn Ngô Miện hướng nàng hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến quận chúa Trường Ninh.”

Triệu Gia Hòa liếc nhìn các nàng một cái: “Không cần đa lễ.”

Tôn Nhã Lê lại nói: “Khó có dịp được gặp quận chúa Trường Ninh, nhưng sao lại không thấy thế tử vậy?”

Triệu Gia Hòa nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, đây là cười nhạo một cách trần trụi. Còn không phải là đang châm chọc nàng không được Tống Thanh Hàn chiều chuộng sao.

“Thế tử công vụ bận rộn, không dành thời gian bồi đắp tình cảm với ta cũng là chuyện có thể tha thứ, nào được như huyện chủ Nghi An, mỗi ngày đều có Ngô thị vệ kề bên.”

Triệu Gia Hòa một chiêu thấy máu, luôn đánh thẳng vào chuyện Tôn Nhã Lê để ý.

Nàng ta vẫn luôn ghét bỏ chức quan Ngô Miện thấp kém, Triệu Gia Hòa cố tình muốn kích thích nàng.

Quả nhiên Tôn Nhã Lê nghe xong sắc mặt đại biến. “Triệu Gia Hòa, không nên đắc ý, ngươi cho rằng ngươi còn có thể kiêu ngạo tới khi nào?”

Ngô Miện vội vàng đi lên ngăn Tôn Nhã Lê lại, “Phu nhân cẩn thận, trăm triệu lần không thể tức giận.”

Tôn Nhã Lê nghe xong, chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

Triệu Gia Hòa cảm thấy kỳ quái, từ lúc nào Tôn Nhã Lê lại dễ nói chuyện như vậy, trước giờ nàng ta luôn đối với người cao quý hơn thì ôn nhu hiểu lý lẽ, còn người thấp hèn thì kiêu căng ương ngạnh, không biết có bao nhiêu người bị bề ngoài dối trá của nàng ta lừa dối.

Ngô Miện giải thích với Triệu Gia Hòa, “Quận chúa xin thứ lỗi, phu nhân của ta đang mang thai, tính tình không tốt, mong quận chúa đừng trách phạt.”

Triệu Gia Hoà thầm nghĩ, thật không tin được chuyện Tôn Nhã Lê lại sẽ khuất phục sinh con cho Ngô Miện, còn tưởng rằng nàng ta sẽ ngầm ra đại chiêu nào cơ đấy.

“Nếu đã mang thai thì nên nghỉ ngơi tịnh dưỡng ở nhà cho thật tốt, vạn nhất ngươi nói xem có người không cẩn thận đụng vào ngươi thì phải làm sao? Đúng không huyện chủ Nghi An.” Triệu Gia Hòa nói.

“Ngươi……” Tôn Nhã Lê tức muốn hộc máu.

Có một khúc nhạc đệm nho nhỏ như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Triệu Gia Hòa.

Nghe nói ở Thiên Hương Lâu, gà nấu rượu được mệnh danh là món chiêu bài của tiệm, nàng đến nơi này, đương nhiên muốn được thưởng thức mỹ thực.

Nhưng không ngờ là vừa được tiểu nhị dẫn lên lầu, nàng đã bắt gặp Lý Chấp và Tô Cẩn Du.

Lý Chấp chắp tay hành lễ với Triệu Gia Hòa, “Gặp qua quận chúa.”

“Không cần đa lễ.”

Tô Cẩn Du đứng dậy, thi lễ với Triệu Gia Hòa.

“Vị này chính là Tô cô nương đi.” nàng hỏi.

“Hồi bẩm quận chúa, dân nữ Tô Cẩn Du.”

“Tô cô nương không cần đa lễ.” Triệu Gia Hòa nhìn Tô Cẩn Du. Lớn lên là một bộ dáng mi thanh mục tú, cực kì thuần tịnh, chỉ là có chút mảnh khảnh.

“Vốn dĩ muốn đến Thiên Hương Lâu nếm thử mỹ vị, không ngờ lại gặp được Lý công tử cùng Tô cô nương.” nàng nói.

“Chúng ta cũng vừa tới đây không lâu, quận chúa nếu không chê có thể cùng chúng ta thưởng thức.” Lý Chấp nói.

“Cũng tốt, nhiều người thì náo nhiệt, ta cũng có dịp làm quen Tô cô nương.”

Triệu Gia Hòa ngồi bên cạnh Tô Cẩn Du, cất tiếng hỏi: “Tô cô nương năm bao nhiêu tuổi rồi?”

Tô Cẩn Du trả lời: “Dân nữ năm nay mười sáu.”

“Tô cô nương vừa tới kinh thành không bao lâu, cũng chưa có nhiều người quen, nếu như không chê, có thể tới phủ Trấn Bắc Hầu làm khách.” Triệu Gia Hòa nói.

“Quận chúa nói đùa, dân nữ cầu còn không được, nào dám chê bai, nhưng như thế sẽ làm phiền đến quận chúa.” Tô Cẩn Du cực kì khách khí.

“Dù sao ta ở kinh thành cũng không có bạn, Tô cô nương nếu như gặp phải chuyện gì cũng có thể tới tìm ta.”

“Cảm tạ quận chúa.”

Lý Chấp nhìn hai người nói chuyện liên hồi, hoàn toàn không xen vào được lời nào.

Triệu Gia Hòa nhìn Lý Chấp không nói một lời nào, “Lý công tử dạo này thật rảnh rỗi.”

“Gần đây trong quân không có sự vụ gì, so với trước kia đương nhiên rảnh rang hơn một chút.” Lý Chấp trả lời

Vậy thì thật lạ, rõ ràng hạ nhân đã nói trong quân có việc gấp, Tống Thanh Hàn đi xử lý sự vụ, Lý Chấp lại nói không có việc gì, chẳng lẽ Tống Thanh Hàn đang nói dối?

Triệu Gia Hòa trò chuyện cùng Tô Cẩn Du thân mật vui vẻ, nàng rất vừa ý cô nương đến từ Giang Nam này.

Ăn cơm xong, thời gian đã không còn sớm, Triệu Gia Hòa chuẩn bị hồi phủ, lúc gần đi hai người lưu luyến chia tay, giao hẹn lần sau gặp lại.

Sau khi Tô Cẩn Du hồi phủ, Tử Đàn hỏi nàng, “Tiểu thư, thời điểm vừa tới kinh thành đã nghe nói quận chúa Trường Ninh kiêu căng ương ngạnh, tâm tư ác độc, nhưng ta thấy quận chúa cũng không giống như những gì họ nói.”

Tô Cẩn Du ngồi trước gương, gỡ xuống những món đồ trang sức trên mái tóc. “Đồn đãi thôi, có bao nhiêu là đáng tin chứ. Ở Giang Nam, ai cũng nói ta mềm yếu dễ khi dễ, ngươi cũng cảm thấy như vậy sao? Thật thật giả giả chỉ có chính bản thân là rõ ràng nhất.”

Tử Đàn cảm thấy tiểu thư nàng dù còn nhỏ tuổi nhưng lời nói lại giống như một lão nhân vậy.

Tô Cẩn Du nói với nàng:  Việc cấp bách hiện giờ chính là làm cách nào để chúng ta được ở lại phủ tướng quân, chỉ có ở lại phủ tướng quân này, tương lai mới có thể ở kinh thành an cư lạc nghiệp.”

“Tuy rằng tiểu thư cùng Lý công tử có hôn ước, nhưng nô tỳ cảm thấy dường như Lý công tử cũng không vừa lòng hôn sự này.” Tử Đàn cảm thấy lo lắng cho Tô Cẩn Du.

“Hắn vừa lòng hay không không quan trọng, chỉ cần tướng quân và tướng quân phu nhân vừa lòng là đủ rồi. Bây giờ chỉ có hai tình huống, hoặc là ta gả cho Lý Chấp, hoặc là Lý Chấp đến Tô phủ từ hôn ta.” Tô Cẩn Du vân đạm phong khinh nói.

“ Sao tiểu thư không lo lắng chút nào vậy. Nếu như Lý công tử muốn từ hôn, chúng ta sẽ phải về Giang Nam đó.” Tử Đàn u buồn.

Tô Cẩn Du khẽ mỉm cười, “Nếu Lý Chấp khăng khăng nói đến chuyện từ hôn, tướng quân và tướng quân phu nhân nhất định sẽ áy náy mà nghĩ mọi cách đền bù, khi đó ta đưa ra yêu cầu bọn họ hẳn là sẽ đồng ý. Như vậy chúng ta liền có thể tiếp tục lưu lại kinh thành.”

Tô Cẩn Du âm thầm tính toán, đến lúc ấy nàng mua một tiểu viện ở kinh đô, mở Như Ý Phường, nếu như may mắn có thể gặp gỡ một người tâm đầu ý hợp, thì cuộc đời đã đủ viên mãn.

Tử Đàn lại hỏi, “Nếu như Lý công tử nguyện ý cưới người thì sao?”

“Vậy thì không có gì phải bận tâm, gả đến phủ tướng quân thì phải vì phủ tướng quân khai chi tán diệp, nếu có thể sinh ra trưởng nam, làm tướng quân phu nhân vui vẻ, cũng không có gì không tốt.” Tô Cẩn Du nói.

“Ngài thật muốn gả cho Lý công tử sao? Nhưng ta có cảm giác hắn không đáng tin cậy.” Tử Đàn nói

“ Hắn không đáng tin cậy không có gì đáng nói, quan trọng là thân phận của hắn đáng tin cậy nha! Ngươi xem, về sau nếu hắn trở thành tướng quân đương nhiệm, ta đây chính là tướng quân phu nhân, nếu như hắn bất hạnh chết trận nơi sa trường, ta đây tốt xấu cũng là goá phụ của tướng quân, có ai dám xem thường ta, đến lúc đó còn không lăn lộn được ở kinh thành này sao?”

Tiểu thư ơi, bát tự còn chưa so đâu, người đừng tưởng tượng đến vậy có được không. Tử Đàn thầm nghĩ trong lòng.

Lý Chấp vừa hồi phủ đã bị Từ Vi Lan gọi qua hỏi: “Thế nào, hôm nay dẫn Cẩn Du đi chơi vui vẻ chứ? “.

“Chúng ta đã gặp quận chúa Trường Ninh ở Thiên Hương Lâu, các nàng nói chuyện cùng nhau rất vui vẻ.” Lý Chấp nói.

“Quận chúa Trường Ninh? Cũng tốt, Cẩn Du vừa mới tới thành Trường An, lạ nước lạ cái, có quận chúa làm bạn thì về sau cũng không buồn chán.”

“Nương, người nói xem Thanh Hàn rốt cuộc có ý gì? Đã thành thân cùng uận chúa Trường Ninh mà lại mặc kệ không hỏi tới, tân hôn không bao lâu liền đến quân doanh để bên ngoài đồn đãi bay đầy trời.” Lý Chấp nói.

“ Có câu người uống nước, ấm lạnh tự biết. Những việc này chỉ có chính hắn mới rõ, huống chi, làm sao con biết hắn không thích quận chúa Trường Ninh? Với tính tình của Thanh Hàn, ta cảm thấy hắn sẽ không lấy người mình không thích.” Từ Vi Lan giải thích.

“ Thành thân làm gì kia chứ, làm một người tự do tự tại thật tốt……”

Lý Chấp cảm khái nói.

Lời còn chưa dứt, một chung trà đột nhiên bay về phía Lý Chấp, hắn quay đầu né tránh, làm chung trà chạm vào khung cửa vỡ nát tươm.

Lý Chấp thở phèo, cũng may trốn nhanh.

“ Tên nhãi ranh nhà ngươi, ngươi không thành thân còn muốn làm gì? Muốn để Lý gia chúng ta tuyệt hậu sao? Nếu không phải ta chỉ sinh ra một mình ngươi thì đã đánh gãy chân ngươi rồi.”

Lý Chấp vẫn giữ bộ dáng cà lơ phất phơ. “ Nương, người xem người hiện tại mới ba mươi ba tuổi, sao không nghĩ đến việc sinh thêm một đứa?”

Từ Vi Lan đập tay lên bàn. “ Tên nhãi ranh nhà ngươi, chờ cha ngươi trở lại xem ông ấy có đánh gãy chân của ngươi không!”

Lời này cũng không biết đã nói bao nhiêu lần, Lý Chấp nghe đến lỗ tai mọc kén.

Nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của Lý Chấp, Từ Vi Lan thực sự nổi giận.

Khi Triệu Gia Hòa trở về phủ Trấn Bắc Vương, Tống Thanh Hàn cũng đã hồi phủ. Nhìn thấy nàng, biểu tình của hắn có chút cổ quái.

“Phu quân, hôm nay ta đã gặp Lý Chấp cùng Tô cô nương, ta với Tô cô nương rất hợp ý, về sau ta muốn mời nàng ấy đến phủ Trấn Bắc Vương thưởng trà nói chuyện có được không.” Triệu Gia Hòa nói.

“ Chuyện này nàng tự làm chủ là được.”

“Đúng rồi, phu quân, cung yến hôm đó Phất Trần công tử đã tiến cung, vậy hắn có phát hiện bệnh tình của Hoàng Thượng ra sao chưa?”

Tống Thanh Hàn hơi nhíu mày, “Hắn nói độc của Hoàng Thượng đã thâm nhập phế phủ, nếu không mau chóng tìm thấy giải dược, thì đến cuối cùng, dù có uống thuốc giải thì cũng không còn bao nhiêu thời gian.”

Tối hôm qua Triệu Gia Hòa nhận được bức thư do Mộc Cẩn gửi đến, nàng nói đã tìm được giải dược, đang trên đường hồi kinh, tin tưởng không lâu sau có thể giúp Hoàng Thượng giải độc.

“Mộc Cẩn đã lấy được giải dược.”

Tống Thanh Hàn có chút sững sờ nhìn Triệu Gia Hòa.

“Xem ra đến lúc đó còn phải tìm công chúa Hòa Khang hỗ trợ, chúng ta không có cách nào khiến Hoàng Thượng trực tiếp dùng thuốc giải, chỉ có thể dựa vào nàng ấy.” Triệu Gia Hòa nói.

“Cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng mà nhất định phải phòng bị tên thị vệ bên người Tô Quý Phi nhiều hơn, Phất Trần công tử đặc biệt dặn dò ta cẩn thận người này. Hắn am hiểu dùng độc lại có thân thủ bất phàm.”

“ Một kẻ nguy hiểm như vậy lưu lại trong cung, trước sau cũng sẽ trở thành tai hoạ ngầm, phải nghĩ ra biện pháp diệt trừ hắn.” Triệu Gia Hòa nói.

“Việc này nàng không cần lo lắng, ta đã an bài người ở bên cạnh bảo hộ Hoàng Thượng.” Tống Thanh Hàn nói.

“ Như vậy thì tốt …. ”

Triệu Gia Hòa đột nhiên nhớ tới Tôn Nhã Lê rồi nói, “Ta hôm nay còn gặp được Tôn Nhã Lê?”

“Huyện chủ Nghi An?” Tống Thanh Hàn hỏi.

“ Nàng đi dạo phố cùng Ngô Miện, hơn nữa lại còn mang thai.” Triệu Gia Hòa nói.

“Huyện chủ Nghi An đã thành thân hai năm, mang thai cũng không phải chuyện hiếm lạ.”

“ Chuyện này chắc chàng cũng không biết, nàng là người tâm cao khí ngạo như vậy, sao lại có thể cam tâm tình nguyện cùng một thị vệ sinh hài tử chứ.” Triệu Gia Hòa tự nhận là bản thân nói có sách mách có chứng.

“Đây là chuyện phu thê nhà người ta, không liên quan đến người ngoài.” Tống Thanh Hàn nói.

Triệu Gia Hòa giảo hoạt cười, “Vậy nói việc chính sự của phu thê chúng ta đi! Khi nào mới sinh một đứa con đây?”

Tống Thanh Hàn nhìn cánh môi đỏ của nàng, lỗ tai phiếm hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play