Nhưng bất luận trong lòng Trương Vô Kỵ bài xích tất cả những việc đó bao nhiêu, thậm chí có chút biếng nhác đến tiêu cực, ngày hôm sau bọn họ vẫn đúng hạn xuất phát.


Trương Vô Kỵ cải trang thành Ân Di Ái, lan truyền tin tức mình đang ở đây ra, đồng thời bắt liên lạc với thế lực Minh Giáo trên đường đi, nắm giữ đại khái động thái của Cái Bang lúc này.

Tin tức được duy trì, Dương Tình mang theo Tống Thanh Thư cùng Sử phu nhân chạy nhanh đến trụ sở Cái Bang trước. Trương Vô Kỵ thì mai danh ẩn tích, không đồng hành với bọn họ, mà là tìm được Vi Nhất Tiếu, dừng chân ở phụ cận Cái Bang, chuẩn bị lấy lý do nghĩ cách cứu viện Hàn Lâm Nhi nhúng tay vào việc này.

Mà Dương Tình lúc này lại nổi tật cũ, rõ ràng đã sớm đến, nhưng không chịu lập tức ra tay, nhất định phải kiên trì chờ đến khi Trần Hữu Lượng cử hành nghi thức kế vị, mới lấy tư thái ưu nhã cường thế nhất xuất hiện, phá huỷ tính toán của Trần Hữu Lượng. Để đảm bảo mình ra sân hoàn mỹ, nàng còn thống nhất ăn mặc của thị nữ, quần áo của Tống Thanh Thư và Sử phu nhân đều bị nàng vuốt từ trên xuống dưới một lần, ngay cả Trương Vô Kỵ cũng được nhờ, phân cho một bộ chế phục của phái Cổ Mộ.

Đối với việc này, Dương Tình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Chúng ta không biết Trần Hữu Lượng đã điều khiển Cái Bang đến mức nào, hiện tại thế lực của Cái Bang còn đang phân tán khắp nơi, nếu chúng ta lập tức động thủ, một vài thủ hạ của Trần Hữu Lượng đang ẩn nấp sẽ nhân cơ hội đào tẩu, không thể nghi ngờ là uy hiếp cho chúng ta. Không bằng đợi đến khi diễn ra nghi thức, một mẻ hốt gọn bọn chúng!"

Đây cũng là tình hình thực tế, bởi vậy Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ đều cam chịu nàng an bài.


Vi Nhất Tiếu lúc này đã đến bên người Trương Vô Kỵ, cười đùa tí tởn đưa lên thu hoạch của y: Một bức thư Trần Hữu Lượng phái người đưa cho Hàn Sơn Đồng.

"Giáo chủ ngài không biết đó thôi, Hàn Lâm Nhi bị Trần Hữu Lượng bắt kia là con trai của Hàn huynh đệ. Gã muốn lấy Hàn Lâm Nhi làm con tin, áp chế Hàn Sơn Đồng giao ra thế lực của mình. Đây không phải nằm mơ sao?" Vi Nhất Tiếu đưa lá thư mình chặn được cho Trương Vô Kỵ xem, đắc ý dào dạt: "May mà ta đuổi tới kịp, tráo bức thư này đi. Khà khà, dám áp chế chúng ta, ta cho cả Cái Bang không còn mặt mũi nào gặp người nữa!"

Phong thư Vi Nhất Tiếu tráo đổi đã sớm bị Dương Tình bắt được, không thật sự gửi đến tay Hàn Sơn Đồng. Trương Vô Kỵ báo việc này cho Vi Nhất Tiếu, lập tức dẫn tới tiếc nuối thở dài.

Hai người lại nói mấy câu, Vi Nhất Tiếu mới nhớ tới những chuyện mấy ngày qua mình biết, lấy thái độ chia sẻ vật mới lạ nói với Trương Vô Kỵ: "Ta trước kia chỉ ở địa giới Tây Vực, mãi đến khi theo giáo chủ tới kinh đô một chuyến mới có chút hứng thú với Trung Nguyên. Mấy hôm nay ta vẫn luôn ở lại chỗ của Hàn Sơn Đồng Hàn huynh đệ, Hàn huynh đệ đã có thế lực rất lớn! Ta lần đầu tiên trông thấy như vậy, không quá giống với Ngũ Hành Kỳ, đều là người bình thường, đều không biết võ công, thế nhưng khi thao luyện lên... Ha! Khí thế kinh người! Người cũng nhiều! Hà hà, chờ mấy ngày nữa Hàn huynh đệ khởi nghĩa vũ trang, chính thức phản triều đình, nói không chừng ta cũng có thể làm được một chân tướng quân!

Trương Vô Kỵ nghe xong, nói: "Vậy Vi Bức Vương cảm thấy, thế lực của Hàn Sơn Đồng so với chúng ta thế nào?"

"Thế thì kém xa! Đều không biết võ công, cầm đao kiếm múa may lung tung." Vi Nhất Tiếu khinh thường nói: "Một mình ta có thể đánh mười mấy tên!"

Kiến nhiều cắn chết voi, Vi Nhất Tiếu có thể lấy một địch trăm, nhưng binh mã liên tiếp xông lên, cuối cùng cũng chỉ có thể hao hết khí lực mà thua. Nếu võ công cái thế là có thể tung hoành thế gian, thì Quách Tĩnh - Hoàng Dung cũng sẽ không tuẫn thành dưới vó ngựa Mông Cổ.

Đối với người giang hồ như bọn họ mà nói, những tranh đấu nơi miếu đường(*) từ trước đến nay vô cùng xa xôi, gần như không ai có một khái niệm nào về nó, cũng không cảm thấy mình một ngày nào đó sẽ bước vào. Trong nhận thức của họ, chỉ cần một người giết cường hào ức hiếp bách tính liền coi như hoàn thành một hồi hành hiệp trượng nghĩa. Lục đại phái vây công Quang Minh Đỉnh vạn người tranh chấp như thế, cũng đã là đại sự trăm năm khó gặp, căn bản sẽ không nghĩ đến chỗ lớn hơn, bởi vậy người mang suy nghĩ ngây thơ như Vi Nhất Tiếu, thực sự không ít.

Chỉ là từ một khắc Minh Giáo dựng cờ khởi nghĩa kia, bọn họ đã không còn là kẻ giang hồ bình thường nữa.

Tâm tư của Trương Vô Kỵ càng ngày càng nặng nề, không tiếp tục thảo luận với Vi Nhất Tiếu, trong ánh mắt khó hiểu của y quay người đi.



Qua vài ngày, cuối cùng đã tới lúc Trần Hữu Lượng kế thừa chức bang chủ.

Lưu Ngao từ sáng sớm đã bị Trần Hữu Lượng cùng thủ hạ của gã giày vò, thu thập khí thế và bề ngoài của lão. Bởi vì lão thấp hơn Sử Hỏa Long một ít nên phải mang giày đặc chế, được độn thêm hai tấc, lúc mới bắt đầu ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn, hiện tại đã dần dần thích ứng.

Mà Lưu Ngao mặc dù làm nghề cướp đường, nhưng mượn gió bẻ măng cũng là một tay già đời, bởi vậy luôn có chút thái độ lom khom hèn mọn, Trần Hữu Lượng tốn bao công sức xử lý cũng chẳng nên được tích sự gì, không còn cách nào khác, bọn họ đành lót một tấm bảng trúc dài vào trong áo của Lưu Ngao, phía cuối cột ở xương cụt của lão, đầu chống ngay gáy lão, rộng chừng nửa cái bàn tay, mạnh mẽ chống lên khí thế của lão.

Mà hai tay của Sử Hỏa Long vốn bị liệt, một người đầy đủ từ đầu đến chân như Lưu Ngao chẳng thể bắt chước ra được dáng vẻ đã mất phản ứng, thế là Trần Hữu Lượng chỉ có thể điểm huyệt vị của lão, làm hai cánh tay lão bất lực.

Giày vò như vậy một phen, hàng giả này cuối cùng cũng có năm phần thần thái của hàng thật, có thể kéo ra ngoài lừa gạt người.


Chỉ thấy tiếng người huyên náo, bang chúng Cái Bang đều đã tụ tập trong đại đường.

Bang chủ của bọn họ sau mười mấy năm một lần nữa lộ diện, lại không phải bởi vì thương thế khỏi hẳn, mà là bởi vì không cách nào khỏi hẳn, cuối cùng quyết định thoái vị nhường hiền. Đã thế đối tượng nhường hiền lại không phải chúng bô lão Chưởng bổng long đầu, mà là Trần Hữu Lượng. Tuy nói địa vị của Trần Hữu Lượng trong Cái Bang cũng không thấp, nhưng so với đám người Chưởng bổng long đầu thì tư lịch trước sau không đủ, khiến rất nhiều người đều không hiểu bang chủ vì sao an bài như vậy.

Mặc dù có người muốn âm mưu luận một phen, nhưng Sử bang chủ mấy lần lộ diện đều tỏ vẻ vô cùng coi trọng Trần Hữu Lượng, chỉ có thể hiểu thành Trần Hữu Lượng quá giỏi luồn cúi, không biết dùng biện pháp gì đạt được tín nhiệm của Sử Hỏa Long.


Trần Hữu Lượng nhìn dưới lầu kẻ qua người lại, nhịn không được đắc ý, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Ngao, cười nói: "Chỉ cần ngươi làm thật tốt, chờ hôm nay xong, ta sẽ thả ngươi về!"

Lưu Ngao vội vàng gật lia lịa: "Tôi nhất định, tôi nhất định!"

"Tốt! Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi xuống đi!"


Đám người Cái Bang đang ồn ào, bỗng thấy Sử Hỏa Long mang theo Trần Hữu đi xuống lầu, đứng trên đài cao, lập tức trật tự lại nhìn bọn họ.

Lưu Ngao hắng giọng, lớn tiếng nói: "Sử Hỏa Long ta nhậm chức bang chủ Cái Bang mấy chục năm, tự thấy tận chức tận trách, chưa hề bạc đãi bất cứ một vị huynh đệ nào, lại chẳng ngờ ta bây giờ thương thế nặng nề, không ngừng chuyển biến xấu, mà Ma Giáo đã có tân giáo chủ, thế lực đại thịnh, tương lai chúng ta cùng Minh Giáo tất có xung đột. Sử mỗ đã bất lực dẫn dắt các vị huynh đệ, bởi vậy quyết định ngay hôm nay truyền chức bang chủ cho Trần Hữu Lượng Trần trưởng lão, để hắn thống lĩnh các vị huynh đệ chống lại Ma Giáo, trừng ác dương thiện!"

Một phen nói xong, Lưu Ngao thử nhìn Trần Hữu Lượng, muốn cho biểu hiện của mình một cái đánh giá.

Đời này không có thân phận Trương Vô Kỵ con trai của Trương Thúy Sơn, cũng không có hành động vĩ đại cứu viện lục đại phái ở Vạn An Tự, bởi vậy hình tượng của hắn trong chốn giang hồ vẫn là một ma đầu cùng hung cực ác. Kiếp trước còn có người nghi ngờ thuyết pháp của Trần Hữu Lượng, bây giờ tất cả đều coi Trương Vô Kỵ thành kẻ địch số một, lời nói này có thể nói là tâm khảm của mỗi người, lập tức tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên.

Trần Hữu Lượng thấy thế khẽ gật đầu, hết sức hài lòng.

Lưu Ngao nhẹ nhàng thở ra, lại bước lên một bước, nói: "Mời Trần trưởng lão lấy ra tín vật của Cái Bang, Đả Cẩu Bổng!"

Đả Cẩu Bổng thật đương nhiên không ở đây. Bởi vì tầm quan trọng của nó, lúc Sử Hỏa Long chạy trốn vứt cái gì cũng không chịu vứt nó lại. Nhưng muốn hoàn thành nghi thức kế nhiệm thì không thể không có Đả Cẩu Bổng, thế là Trần Hữu Lượng dứt khoát lấy một cây gậy trúc bình thường làm thành Đả Cẩu Bổng giả. Dù sao cây trúc trong thiên hạ đều như nhau, chỉ cần không cầm vào tay, ai có thể nhận ra được?

Trần Hữu Lượng rút cây gậy trúc từ bọc vải trong tay ra, chỉ thấy gậy trúc này toàn thân xanh biếc, óng ánh rực rỡ.

Trần Hữu Lượng giơ nó lên cao quá đỉnh đầu cho tất cả mọi người cùng xem, đám người Cái Bang thấy Đả Cẩu Bổng, nhao nhao định cúi đầu hành lễ.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có hai bóng trắng từ cửa bay vào, lướt qua đỉnh đầu đám khất cái, lao thẳng về phía hai người trên đài cao.







※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※


(*)miếu đường: chỉ nơi thờ những vị vua đã mất, cũng có thể hiểu là chốn triều đình


Tác giả: Giang hồ so với thiên hạ là cực kỳ hạn chế, chỉ là một vòng nhỏ hẹp, mặc dù người trong giang hồ lên trời xuống đất rất lợi hại, nhưng đặt trong thiên hạ thì vẫn kém xa lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play