Trương Vô Kỵ trở về dược phòng, vừa định chào hỏi, lại phát hiện trong phòng chỉ có bếp lò đã tắt lửa, nào còn bóng dáng của Tống Thanh Thư?

"Tống Thanh Thư!" Trương Vô Kỵ hoảng sợ đến biến sắc, hô liền mấy tiếng không thấy ai trả lời, chỉ sợ Tống Thanh Thư xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới phòng của Tống Thanh Thư một chuyến, cũng không có bóng người.

Tống Thanh Thư bỗng nhiên mất tích, tin tức này như một thùng thuốc nổ nổ tung trong Hồ Điệp cốc, đến cả Hồ Thanh Ngưu cũng bị kinh động. Mọi người đào tung hết Hồ Điệp cốc lên, cuối cùng tìm được Tống Thanh Thư hôn mê bất tỉnh trên một con đường nhỏ hướng ra phía sau núi.

"Chỉ là hít phải khói mê, không có chuyện gì lớn. Vô Kỵ, ngươi đi phối mấy vị thuốc giải dược tính rót hết cho hắn." Hồ Thanh Ngưu sắc mặt hơi thay đổi.

"Vâng."


Hai canh giờ sau, Tống Thanh Thư tỉnh lại.

"Ngươi còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không?" Trương Vô Kỵ thấy y đã tỉnh, vội bắt mạch cho y, cũng nhân tiện hỏi y làm sao lại thành thế này.

"Sau khi ngươi đi, ta một mình sắc thuốc." Tống Thanh Thư dần dần ngừng lại cảm giác hoa mắt váng đầu, bắt đầu hồi ức lại tình huống lúc đó: "Khi đó ta nghe thấy trên đỉnh đầu có động tĩnh, hẳn là có ai thi triển khinh công đi lại phía trên, ta sợ có người muốn gây bất lợi cho người trong cốc, liền ra ngoài xem.

Ta vừa ra ngoài, động tĩnh kia liền biến mất, chắc là cảnh giác, nhưng người đó không hề rời đi, hẳn là vẫn đang ở nguyên tại chỗ, chỉ là không dám gây ra động tĩnh nữa. Thế nên ta đi một vòng quanh dược phòng, lúc vòng qua phía sau, một người từ trên nóc nhà nhảy xuống, chạy lên núi. Xem thân hình là một nữ nhân, cô ta mặc dù có chút võ công, nhưng ta nhận ra được cô ta không phải cao thủ, vậy nên ta đuổi theo. Lúc ta sắp bắt được cô ta, cô ta đột nhiên phóng một luồng khói trắng vào ta, sau đó ta liền mất ý thức."

Trương Vô Kỵ nghe y miêu tả đã đoán được người đến là Vương Nan Cô, nhưng nàng rất cẩn thận, muốn buộc nàng ra còn phải nghĩ cách.

"Kể cũng lạ thật, cô ta chỉ khiến ta ngất đi thôi chứ không làm ta bị thương." Tống Thanh Thư lẩm bẩm, lại lấy trong ngực ra một cái túi thơm: "Còn có cái này. Đây là túi tích độc dược mà lần đầu tiên ta xuống núi, cha ta sai người làm cho, khói mê bình thường hẳn là không có tác dụng với ta. Hơn nữa ta thấy cô ta rất quen thuộc với địa hình của Hồ Điệp cốc, không giống tiểu tặc bình thường."

"Theo như lời của ngươi, có vẻ cô ấy là cố nhân của sư phụ ta." Trương Vô Kỵ thuận theo nói: "Đã như vậy, chúng ta nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng thân phận của cô ấy rồi hẵng đi hỏi sư phụ."

Tống Thanh Thư có chút lo lắng: "Ta lần này rút dây động rừng, cô ta sẽ tới nữa sao?"

"Cô ta lén lút như vậy nhất định là có chuyện gì muốn làm, lần này không thành công, chắc chắn sẽ tìm cơ hội khác."


Nhưng không đợi Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư nghĩ biện pháp bắt được Vương Nan Cô, kế hoạch đã bị ép đánh gãy.


Hồ Thanh Ngưu thái độ khác thường chủ động tìm Trương Vô Kỵ, đến cả Tống Thanh Thư cũng bị gọi tới gặp ông ta. Bọn họ không biết là nguyên nhân gì, trong lòng có chút bất an.


Mà lúc Trương Vô Kỵ thấy rõ đóa hoa vàng trong tay Hồ Thanh Ngưu kia, bất an càng lên đến cực hạn — Kim Hoa bà bà!


Trở lại một lần, hắn có lẽ sẽ thay đổi cái gì, có lẽ chỉ là để thay đổi tất cả quỹ đạo, kết cục vẫn như cũ.


Ngày hôm sau, Hồ Thanh Ngưu để lại lời nói mình bị đậu mùa, muốn dọn đến một tiểu viện hoang phế trong Hồ Điệp cốc. Đồng thời, vì phòng ngừa đậu mùa lây nhiễm, quyết định đuổi đám người cầu y đi, đóng cửa Hồ Điệp cốc.

Trương Vô Kỵ lần lượt bắt mạch cho từng người, để lại phương thuốc. Bọn họ đều đã bình phục hơn phân nửa, chỉ còn một ít dư độc chưa loại bỏ hết, chỉ cần đúng hạn uống thuốc là khỏi. Chỉ là. . . 

Trương Vô Kỵ giao phương thuốc cho Giản Tiệp cùng Tiết Công Viễn. Lúc bọn chúng ở Hồ Điệp cốc, mình còn có thể lén thêm một ít vị thuốc xung khắc vào sắc cho chúng, bất tri bất giác lấy mạng chúng. Bây giờ bọn chúng rời khòi Hồ Điệp cốc sớm hơn, trong môn phái có không ít người tinh thông dược lý, Trương Vô Kỵ không tiện giở trò trong phương thuốc, cuối cùng vẫn là để hai người này nhặt về một cái mạng.

Nhưng dược tính xung khắc, thân thể của bọn chúng vẫn bị tổn thương, về sau cho chúng nếm mùi đau khổ.


"Vô Kỵ, Hồ tiên sinh gặp nạn sao?"

Người cuối cùng nói lời cảm tạ xong rời đi, Kỷ Hiểu Phù mang theo Dương Bất Hối đến trước mặt Trương Vô Kỵ, lo lắng nói: "Ngày hôm trước còn rất khỏe, đột nhiên lại phát bệnh đậu mùa. . . kiểu gì cũng thấy trong đó không bình thường. Chúng ta đều biết rõ, hai người các con định làm gì bây giờ?"

"Hồ tiên sinh là sư phụ của con, ông ấy gặp nạn, con không thể khoanh tay đứng nhìn." Trương Vô Kỵ lắc đầu.


Trượng phu của Kim Hoa bà bà bởi vì Hồ Thanh Ngưu từ chối trị liệu mà chết, cho nên bà ta mới hạ độc các danh môn chính phái làm khó dễ Hồ Thanh Ngưu. Trương Vô Kỵ cuối cùng đã rõ, bà ta đã sớm theo đám người cầu y tới gần Hồ Điệp cốc, chỉ đang quan sát bọn họ, lựa chọn cơ hội thích hợp. Thật giống như mãnh thú trêu đùa con mồi đã tóm được, bởi vì biết kết cục đã định, cho nên dù bận vẫn ung dung.

Thời gian mọi người lành bệnh sớm hơn, thời gian Kim Hoa bà bà ra tay cũng sớm hơn, nhưng hành trình của Diệt Tuyệt sư thái lúc trước đánh lui bà ta lại không bị ảnh hưởng. Không có Diệt Tuyệt sư thái trợ thủ, đám người bọn họ làm sao đấu lại được Kim Hoa bà bà?


"Ta đã gửi một phong thư cho sư tỷ cùng sư phụ." Kỷ Hiểu Phù nhẹ giọng nói: "Lúc trước người kia hạ độc thủ với ta, có để lại cho ta một đóa hoa vàng, còn chỉ dẫn ta tới chỗ Hồ tiên sinh đây. Ta biết mục tiêu của bà ta là Hồ tiên sinh, nhưng ta cũng đã nghe danh Hồ tiên sinh 'thấy chết không cứu', cho là mình không qua được kiếp nạn này, sợ Bất Hối không có ai chăm sóc, liền gửi gắm sư tỷ có giao hảo với ta nhờ tỷ ấy giúp ta an trí Bất Hối. Mấy ngày trước ta nhận được thư của tỷ ấy, tỷ ấy vốn định âm thầm tới tìm ta, lại bị sư phụ phát hiện, bây giờ đang ở gần đây. Tỷ ấy đang dẫn sư phụ đi đường vòng, bảo ta tranh thủ thời gian đi mau."

Kỷ Hiểu Phù nói, sắc mặt càng thêm tái nhợt: "Ta vốn chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ mang Bất Hối đi sớm, nhưng ta không ngờ còn có Kim Hoa bà bà, xem ra ta lúc đầu trúng độc cũng là một bước để bà ta hại Hồ tiên sinh. . . Ta không thể mặc kệ hai người các con, ta đã nói với tỷ ấy Thanh Thư và Vô Kỵ đều đang ở đây, để tỷ ấy mau mau dẫn sư phụ tới. . . hy vọng có thể tới kịp!"


Trương Vô Kỵ lúc này mới nhớ ra, kiếp trước Diệt Tuyệt sau khi đánh chết Kỷ Hiểu Phù muốn tìm Bất Hối ra nhổ cỏ nhổ tận gốc, bị nữ đệ tử Nga Mi đồng hành với bà ta dẫn đi mới giúp Bất Hối may mắn thoát chết, thì ra còn có ẩn tình này.


"Sư phụ đến, các con sẽ không sao. . . mà ta. . . Vô Kỵ, Thanh Thư, đến lúc đó, chỉ xin các con có thể giúp ta đưa Bất Hối đi gặp phụ thân nó!"

"Kỷ cô cô vì sao phải thế?" Tống Thanh Thư nhận ra Kỷ Hiểu Phù lúc này đã là thấy chết không sờn, có chút hoảng loạn: "Phụ thân của Dương Bất Hối là ai mà người. . ."

"Phụ thân của Bất Hối..." Kỷ Hiểu Phù thảng thốt cười một tiếng: "Quang minh tả sứ Minh Giáo, Dương Tiêu."

Tống Thanh Thư không thể tin được trừng lớn mắt: "Người nói cái gì? Kỷ cô cô! Người..."

Nhưng không đợi Tống Thanh Thư nói thêm, tiếng thét chói tai của Dương Bất Hối đột nhiên truyền đến.

Ba người đều cả kinh, thấy tiếng thét chói tai kia truyền đến từ chỗ Hồ Thanh Ngưu ẩn cư, liếc nhau, lập tức vọt tới.


Cửa phòng mở toang khác thường, Dương Bất Hối hiển nhiên bị kinh hãi, vẫn không ngừng khóc thút thít. Trương Vô Kỵ nhìn thấy Hồ Thanh Ngưu cùng một nữ tử áo xám nằm trên mặt đất, miệng phun máu đen, hơi thở thoi thóp, trong lòng có một phỏng đoán.


"Là người ta đuổi theo hôm đó!" Tống Thanh Thư liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của nữ tử này, kinh ngạc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play