Hai người uống say mèm, Ân Lê Đình không thường uống rượu, ôm vò rượu không buông tay, nằm sấp trên bàn chỉ biết rên hừ hừ, con mắt cũngkhông mở ra được, hoàn toàn là bộ dáng tửu quỷ túy sinh mộng tử(*).

Mạc Thanh Cốc ngồi dưới đất, cảm giác say chưng nóng thân thể, hắn giật vạt áo ra, thở phì phò, búi tóc trên đầu lệch qua một bên.

Hai kẻ như vậy, không ai có thể liên hệ bọn họ với Võ Đang Ngũ hiệp được.

"Trời sắp tối rồi... Lục ca, chúng ta về đi." Mạc Thanh Cốc lèm bèm một tiếng, chật vật đứng lên, đỡ Ân Lê Đình, chỉ thấy Ân Lê Đình đột nhiên giật giật, không lưu tình chút nào nôn lên người hắn.

Mạc Thanh Cốc nhất thời không tìm được lời gì mà nói, nhảy dựng lên, cuống quýt cởi quần áo.

"Lau không?"

Một bàn tay đột ngột cầm một cái khăn vải ướt đưa tới.

"Cảm ơn!" Mạc Thanh Cốc nói tiếng cảm ơn nhận lấy lau, thu thập đơn giản một chút, rượu cũng tỉnh chút, quay đầu hỏi: "Cậu là...?"

"Tại hạ Trần Hữu Lượng."

Mạc Thanh Cốc cảm thấy cái tên này nghe quen quen, hình như có ai từng nhắc tới, nhưng hắn đầu óc không quá nhanh nhạy, bởi vậy không nhớ ra được cái gì, nhấc khăn trong tay nói: "Đa tạ! Hôm nay thời gian không thích hợp, lần sau mời cậu uống rượu!"

Trần Hữu Lượng mỉm cười gật đầu, nhìn Mạc Thanh Cốc đỡ Ân Lê Đình rời đi.



Trong kinh thành, Dương Tiêu đã đưa rượu tuyết liên vào một quán rượu, đồng thời tạo thế thổi phồng rằng thứ này trên trời có dưới đất không, không nếm một ngụm thật sự uổng đến thế gian một lần. Thế nhưng rượu tuyết liên chỉ có một vò nhỏ, rất ít, chỉ có thể rượu ngon xứng anh hùng, người tới võ công phải bất phàm mới xứng mua rượu.

Sau khi liên tiếp cự tuyệt bốn, năm người, Dương Tiêu hài lòng trông thấy bóng dáng Hạc Bút Ông xuất hiện ở cửa.

"Ngươi chính là người bán rượu?" Hạc Bút Ông đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

"Là ta." Dương Tiêu mỉm cười, "Huyền Minh nhị lão danh chấn giang hồ, ta cũng có nghe thấy, rượu này đương nhiên là xứng."

Hạc Bút Ông nghe vậy cười to: "Ngươi quả là tinh mắt! Vậy để ta nhìn ngươi cái này Rượu tuyết liên có thêm không được!"

Dương Tiêu cười một tiếng, lấy ra vò rượu bằng sứ men xanh cùng một bộ chén rượu, rót ra hai chén. Hạc Bút Ông ngồi đối diện y duỗi cổ tham lam ngửi ngửi, chỉ cảm thấy trong mũi tràn ngập hương tuyết liên trong trẻo lạnh lùng cùng mùi rượu ngon, trên mặt lộ ra vẻ say mê.

Dương Tiêu nói: "Không nếm một chén sao?"

Hạc Bút Ông cực kỳ tâm động chi cực, nhưng vẫn có lòng đề phòng: "Được, nhưng chúng ta cùng uống, ngươi uống trước..." Nói, lão cầm một chén rượu đưa cho Dương Tiêu, nhưng lại cảm thấy không yên tâm, chọn tới chọn lui cuối cùng nói: "Ừm, dùng cái này đi!"

Nhìn Dương Tiêu uống một hơi cạn sạch, thần thái vẫn tự nhiên không có dị thường, Hạc Bút Ông lúc này mới yên lòng lại, uống rượu trong tay mình, khen: "Rượu ngon! Rượu ngon! Ngon..." Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, thần chí nháy mắt thành một mảnh tối đen.


Vi Nhất Tiếu đẩy cửa vào, ngạc nhiên hỏi: "Làm sao ngươi biết lão sẽ chọn cái chén đó?"

"Ta đương nhiên không biết." Nụ cười của Dương Tiêu mang theo một tia tự tán dương: "Việc gì phải đoán? Cả bầu rượu này đều có độc, chẳng qua ta giấu thuốc giải trong móng tay thôi."

"Ngươi đúng là lắm tâm nhãn." Vi Nhất Tiếu vẫn có phần bội phục mưu kế của Dương Tiêu, ngồi xổm lấy trong ngực Hạc Bút Ông ra cây bút mỏ hạc lão thường dùng, vặn mở thân bút, nhìn bột màu trắng bên trong nói: "Hy vọng chỉ dùng phiền phức lần này."


Hạc Bút Ông còn đang mê man, bỗng nhiên một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, lập tức tỉnh táo lại, phát hiện mình đã sớm bị trói gô, huyệt vị quanh thân bị khống chế, trước mặt đứng ba người, đang ung dung nhìn lão.

"Các ngươi..." Hạc Bút Ông biết ba người này chính là người mà Triệu Mẫn mấy ngày nay phí hết tâm tư muốn bắt, nếu là bình thường lão gặp được, không biết sẽ sung sướng đến mức nào, nhưng lúc này lão chỉ hận không thể ngất đi tiếp. "Lớn mật! Các ngươi có biết ta là ai không?!"

"Không biết thì sẽ không mời ngươi tới đây ngồi." Trương Vô Kỵ hiện tại đã dịch dung thành Ân Di Ái, mặt mày tràn đầy ngạo nghễ: "Vậy ngươi có biết ta là ai không?"

Hạc Bút Ông đã từng xem chân dung của Trương Vô Kỵ, thấy người này không giống trong tranh, nhận không ra. Nhưng nghĩ lại, Trương Vô Kỵ là đại phu nổi danh, mấy kẻ này chắc là từng nhận ân huệ của hắn nến mới đến thay hắn làm việc: "Không cần biết ngươi có địa vị gì, ta khuyên ngươi tốt nhất mau mau thả ta ra. Nhữ Dương Vương phủ cao thủ nhiều như mây, các ngươi đi chỉ có một con đường chết!"

"Ta tên Ân Di Ái." Trương Vô Kỵ nhẹ giọng nói, "Không biết bản lĩnh của ta, có đủ để đi vào Nhữ Dương Vương phủ một lần hay không?"

Xong đời!

Đại danh của Ân Di Ái đã sớm vào sổ đen của Nhữ Dương Vương phủ, còn là dùng bút son khoanh đỏ lại, Hạc Bút Ông làm sao không biết? Nghĩ tới hắn trên Quang Minh Đỉnh một mình độc chiến lục đại phái vẫn không phí chút sức lực, Hạc Bút Ông cũng không cảm thấy Nhữ Dương Vương phủ ngăn được hắn, bây giờ án binh bất động chỉ là vì tránh thương tổn tính mạng đồng bạn thôi!

Hạc Bút Ông yêu công danh lợi lộc, nhưng cũng phải có mạng nhỏ mới có thể hưởng thụ, lập tức ánh mắt liền lóe lên.

Trương Vô Kỵ nói: "Ta vào thẳng vấn đề đi. Thuốc giải của Thập Hương Nhuyễn Cân Tán đang trong tay ai trong các ngươi?"

Nếu có sở cầu, vậy mình vẫn còn cơ hội cò kè mặc. Hạc Bút Ông cũng không lập tức đáp lại, chỉ nói: " Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, ta hiện tại là phụ tá dưới trướng vương gia, không thể làm loại chuyện phản chủ này!"

Không đợi Hạc Bút Ông nói thêm, Trương Vô Kỵ đã không nhịn được cười ra tiếng: "Thú vị! Ta thật không biết, thì ra Huyền Minh nhị lão còn là người trung nghĩa song toàn." Huyền Minh nhị lão đều xuất thân là người Hán, lại thành chó săn cho vương gia Mông Cổ, Trương Vô Kỵ nói lời này vô cùngtrào phúng, quay đầu bảo: " Dương tả sứ, ngươi nói đi!"

Dương Tiêu nhẹ nhàng cười: "Ngươi nói như vậy, là sợ ngươi ở đây tiết lộ cơ mất sẽ bị Vương Bảo Bảo tính sổ đúng không? Vậy ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ngươi chỉ là tới nơi này uống rượu, lại nhất thời không quan sát bị người hạ thuốc, sau đó xảy ra chuyện gì, ngươi chẳng biết gì cả, không phải sao?"

"Không thể nói như vậy..."

"A, cũng đúng, ngươi làm hỏng việc, bị chủ tử ghi nợ, về sau đãi ngộ trong vương phủ cũng đi xuống theo. Ngươi bị người ta nâng đỡ quan, đương nhiên không muốn như vậy rồi." Dương Tiêu chậm rãi nói, rất có phong thái phóng khoáng tự do chỉ điểm giang sơn, "Hạc Bút Ông, Vương Bảo Bảo và Thiệu Mẫn quận chúa lần này điều tra nhân sĩ giang hồ trong vương phủ, ngươi cho rằng chỉ là vì bắt một nội gián thôi sao? Không phải đâu, bọn họ đã sớm cảm thấy các ngươi không phục quản giáo, muốn tìm một cơ hội giết gà dọa khỉ!"

"Dương Tiêu! Ngươi nói nhảm với lão nhiều vậy làm gì?" Vi Nhất Tiếu cười lạnh, lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt, "Chẳng phải chúng ta tìm được thuốc bột trong binh khí của lão rồi sao? Trực tiếp rót hết cho lão, nhìn xem lão thế nào là biết thôi!"

Bây giờ thời khắc phi thường, Triệu Mẫn đa mưu tức trí lại cực kỳ đa nghi, kiếp trước Trương Vô Kỵ ăn mệt quá nhiều, không dám đảm bảo lần này nàng có thể lấy đi thuốc giải tự mình bảo quản, trong tay Huyền Minh nhị lão đều chỉ là thuốc độc hay không, cho nên mới phải quanh co lòng vòng như thế. Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu đều biết ý của Trương Vô Kỵ, bởi vậy chỉ là kẻ xướng người hoạ đe dọa, thấy Vi Nhất Tiếu đóng xong vai ác, Dương Tiêu đúng lúc tiếp lời:

"Nếu có thể, chúng ta cũng không muốn quanh co như thế." Dương Tiêu nói, "Ngươi thử ngẫm lại xem, bọn họ có phải đã phòng bị ngươi, bất luận ngươi làm cái gì hay không làm cái gì, đều không chiếm được chỗ tốt, phải không? Ngươi ở đây bán cho chúng ta một cái lợi, sau này ngươi muốn làm gì lục đại phái, chúng ta cũng tạo thuận lợi cho ngươi. Ngươi có công lao, còn sợ không được ban thưởng đề bạt?"

Hạc Bút Ông ho khan hai tiếng: "Ta nhớ các ngươi với lục đại phái đã lập quân tử chi ước không trả thù lẫn nhau?"

"Cái này cũng không tính là thất ước." Dương Tiêu lành lạnh nói: "Thế nào? Nghĩ kỹ chưa?"

"Biểu đệ của ta Vô Kỵ lúc nhỏ bị sư huynh đệ các ngươi bắt đi, suýt nữa mất mạng. Nó tấm lòng thầy thuốc, không định so đo quá nhiều, nhưng ta thì khác, nếu ngươi không chịu phối hợp, không bằng ta giúp nó báo thù này, cũng đánh lên người sư huynh đệ các ngươi hai chưởng?" Trương Vô Kỵ tự khen chính mình không chút nào mất tự nhiên, lời nói tràn đầy ý uy hiếp.

Hạc Bút Ông bây giờ mới nhận ra người với Trương Vô Kỵ là biểu huynh đệ, chuyện mười mấy năm trước lão đã sớm quên, bây giờ bị nhắc lại, trong lòng lập tức hoảng hốt. Ai không biết Ân Di Ái võ công cái thế, bị hắn đánh hai chưởng, mình làm gì còn mạng nữa: "Ta nói! Ta nói! Ta nói hết!"


"Mồm mép!" Vi Nhất Tiếu khinh thường liếc Dương Tiêu: "Ngươi nhìn xem, ngươi nói một đống như thế, còn không hữu dụng bằng giáo chủ nói hai câu!"

Dương Tiêu lắc đầu, cười không nói.

Bọn họ vốn cũng không thật sự định lấy mạng Hạc Bút Ông tính mạng mà làm vậy. Huyền Minh nhị lão rất có uy vọng trong những nhân sĩ giang hồ của Nhữ Dương Vương phủ, có Phạm Dao làm ví dụ phía trước, lại có Huyền Minh nhị lão trở về truyền bá tin đồn, không lo không dao động được lòng người.

Họa diệt giáo mà Minh Giáo từng đối mặt cho Dương Tiêu bài học lớn nhất, chính là để y hiểu được, hủy diệt một vật, sức mạnh cường đại bên ngoài vĩnh viễn thua xa khe hở trí mạng bên trong.

Minh Giáo như thế, Nhữ Dương Vương phủ cũng vậy.







*******************


(*)túy sinh mộng tử: Sống trong cuộc say, chết trong chiêm bao; ý chỉ một kẻ sống không có lý tưởng gì, sống bờ chết bụi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play