Phạm Dao mất tích mấy chục năm bỗng nhiên trồi lên mặt nước, toàn bộ Minh Giáo đều chấn động. Bởi vì hắn bặt vô âm tín quá lâu, không ít người đều cho rằng hắn đã không còn trên nhân thế, chẳng ngờ hắn vẫn sống sờ sờ, không những còn sống, mà còn có thể lăn lộn hơn tất cả mọi người.

"Hắn làm sao lại chạy đến Nhữ Dương Vương phủ?" Dương Tiêu có quan hệ tốt nhất với Phạm Dao, biết bạn tốt gặp nạn, nóng lòng như lửa đốt.

"Đi thì đi đi, còn bị bắt... không có bản lĩnh thì đừng có ôm đồm." Vi Nhất Tiếu cười trên nỗi đau của người khác.


Thì ra Triệu Mẫn và Vương Bảo Bảo không tra thì thôi, tra ra liền phát hiện trong Vương phủ có không ít kẻ đáng ngờ, chừng mấy chục người không nói rõ lai lịch của mình, ép hỏi lại ra được mấy tên đã từng làm chuyện xấu xa lừa thầy phản bạn, còn lại mấy nhân sĩ khả nghi, toàn bộ cho ăn Thập Hương Nhuyễn Cân Tán giam lại, phái người đi thăm dò xem tin tức bọn họ viết có thật hay không.

Thân phận Khổ Đầu Đà của Phạm Dao vốn chính là soạn bậy, làm sao qua được kiểu truy vấn ngọn nguồn này của Triệu Mẫn? Mắt thấy sắp rơi vào đường cùng, may mắn hắn ở Nhữ Dương Vương phủ mấy chục năm không phải ngồi không, bắt được nhược điểm của một quản sự, cuối cùng đưa được tin tức ra.


"Phạm hữu sứ bây giờ nguy nan sớm tối, chúng ta nhất định phải cứu hắn ra trước khi sứ giả Vương phủ từ Tây Vực trở về." Trương Vô Kỵ xem hết thư, không ngờ mình cứu lục đại phái, lại vô tình đẩy Phạm Dao xuống hố.

"Hiện tại Vương phủ vẫn chưa có đầy đủ chứng cứ để ra tay với Phạm Dao, chúng ta không thể đi quá nhiều người kinh động bọn họ." Dương Tiêu nói, "Giáo chủ, cứ để thuộc hạ đi!"

"Một mình Dương tả sứ e là không đủ, ta đi với ngươi." Trương Vô Kỵ lắc đầu nói, "Mang thêm một người. Vi Bức Vương, ngươi đi cùng chúng ta chứ?" Hắn biết Vi Nhất Tiếu và Phạm Dao bất hòa, nhưng Vi Nhất Tiếu khinh công trác tuyệt, mang theo y có tác dụng lớn.

"Đi đi đi!" Vi Nhất Tiếu xoa tay hầm hè: "Cuộc đời ta không ưa nhất cái bản mặt vênh váo của lão tiểu tử kia, hề hề, lần này ta phải xem thật kỹ xem hắn bị trò mèo gì! Ha ha!"

"Để tranh thủ thêm chút thời gian cho chúng ta, nhân mã triều đình phái đi điều tra kia, giao cho ngoại công và Ngũ Hành Kỳ xử lý!" Trương Vô Kỵ cố ý để bọn họ chung đụng nhiều hơn, hóa giải bớt ngăn cách, cho nên an bài như thế.

Mọi người đều không có dị nghị.



"Sự tình chính là như vậy, Thanh Thư, ta không thể cùng ngươi về Võ Đang được." Trương Vô Kỵ có chút áy náy.

"Không sao, chuyện của Phạm Dao không thể không quản, ta trở về một mình cũng được." Hiện tại võ nghệ của Tống Thanh Thư dù so ra kém mấy người Chu Điên, nhưng cũng không yếu, một thân một mình quay về cũng không sợ nguy hiểm.

Trương Vô Kỵ gật đầu: "Vậy được, Thanh Thư, ngươi về trước đi, ta cứu Phạm hữu sứ ra xong sẽ đến tụ hợp với ngươi." Hắn dừng một chút, lại nói: "Đúng rồi, Thanh Thư, thư của ngươi đâu?"

Tống Thanh Thư nói: "Ta đã xuống núi tìm người gửi rồi, cũng không thể để người của Minh Giáo đi đưa giúp ta được."

"Vậy ta đây đi trước. Thanh Thư, chờ ta đến Võ Đang tìm ngươi." Trương Vô Kỵ lại ôm lấy y, mới quay người rời đi.


Tống Thanh Thư nhờ một đội thương nhân thường qua lại giữa Tây Vực và Trung Nguyên gửi thư. Bởi vì Minh Giáo và lục đại phái tranh đấu, không ít thương đội phải hoãn lại, bây giờ mọi việc đã qua, lập tức lên đường, Tống Thanh Thư tìm thương đội có thể gửi thư rất dễ dàng.

Có điều, Tây Vực nơi này quanh năm nắng nóng gió cát, mặc dù gần đây có không ít người lui tới, nhưng dung mạo như ngọc nhân của Tống Thanh Thư vẫn cực kỳ chói mắt, người có tâm chỉ thuận miệng hỏi mấy câu là có thể thăm dò được tin tức của y.

Đêm đã khuya, thương đội dừng lại nghỉ ngơi, một bóng người lén lén lút lút mò vào, móc ra thư nhà Tống Thanh Thư gửi choVõ Đang.

Người tới đúng là Trần Hữu Lượng.


Sau khi Trần Hữu Lượng bắn lén trên Quang Minh Đỉnh, lập tức bị bao vây truy lùng, sau đó bị Võ Đang Du Liên Châu đuổi kịp đả thương, tuy may mắn không bị thấy mặt, nhưng cũng không có cơ hội xen lẫn trong đội ngũ Cái Bang trở về, buộc phải tìm một chỗ trốn đi dưỡng thương.

Chờ đến khi thương thế của gã tạm khỏi, đám người Minh Giáo cũng đã cơ bản khôi phục lại. Trương Vô Kỵ nghĩ lại liền biết tám phần là Trần Hữu Lượng làm chuyện tốt, hắn từng gặp Trần Hữu Lượng, bởi vậy lập tức sai người dựa theo tướng mạo đặc thù đi điều tra.

May mắn Trần Hữu Lượng từng học thuật dịch dung, đầu óc lại linh hoạt cẩn thận, bởi vậy không bị bắt, ngược lại còn chớp thời cơ giết một tiêu sư, thay thế thân phận xen lẫn trong thương đội Tây Vực. Mà gã trong lúc vô tình nghe người ta nói có một tiểu công tử dáng dấp cực đẹp từng tới, nhờ thương đội sát vách gửi thư đến Võ Đang.

Trần Hữu Lượng biết đó chính là Tống Thanh Thư, gã là người sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, chỉ cần có một chút để lợi dụng, cho dù trừ khiến đối thủ bực bội ra thì chẳng còn tác dụng gì khác, gã cũng sẵn lòng làm.


Lật qua lật lại lá thư đọc mười mấy lần, Trần Hữu Lượng mạnh mẽ nhịn cười, khôi phục giấy viết thư lại như cũ cẩn thận cất về, lau mặt thản nhiên bỏ đi.



Bên kia trong kinh thành, Triệu Mẫn đã đem địa lao giam giữ người hiềm nghi bao bọc ba tầng trong ba tầng ngoài.

Đoán rằng người kia đã cấu kết với Trương Vô Kỵ, bây giờ hắn gặp nạn, Trương Vô Kỵ tất nhiên sẽ nghĩ cách cứu viện, Triệu Mẫn ở đây bày ra thiên la địa võng, chờ Trương Vô Kỵ tự mình tìm tới.

Đợi nàng bắt được Trương Vô Kỵ, cũng không vội lập tức lấy mạng hắn. Mấy năm qua Trương Vô Kỵ cứu nhiều người như vậy, nàng chỉ cần tung tin ra, không lo những người giang hồ kia không kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên đi cứu người, như vậy cũng có thể đền bù phần nào kế hoạch một lưới bắt hết lục đại phái lần này của nàng thất bại.


"Trong thư Phạm hữu sứ nói, người bị hắn áp chế báo tin cho chúng ta tên Gia Lỗ Bất Hoa, là một tiểu quản sự trong Vương phủ, bị hắn phát hiện có gian tình với một thị thiếp của Nhữ Dương Vương, bởi vậy mới giúp Phạm hữu sứ chuyện này." Trương Vô Kỵ ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ tửu lâu trong kinh thành, nhìn dưới lầu ngựa xe như nước: "Gia Lỗ Bất Hoa bây giờ đã bị chúng ta cột lên thuyền giặc, nhưng người này tham sống sợ chết, muốn hắn triệt để cho chúng ta sử dụng là không có khả năng, tiếp theo chúng ta vẫn phải nghĩ biện pháp khác."

"Phạm Dao bị Thiệu Mẫn quận chúa hạ Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, công lực hoàn toàn biến mất mới bị giam lại, nếu như chúng ta có thể nghĩ cách giải trừ dược tính trên người hắn, nội ứng ngoại hợp mới là làm ít công to." Dương Tiêu nói, "Thập Hương Nhuyễn Cân Tán kia là bí dược độc môn của Huyền Minh nhị lão..."

Trương Vô Kỵ cười khổ: "Tuy ta có thể điều chế thuốc ngăn ngừa độc tính, nhưng nếu đã trúng độc, giải độc tán của ta liền vô dụng."

"Cho nên chúng ta vẫn phải nghĩ cách lấy thuốc giải từ trong tay Huyền Minh nhị lão." Dương Tiêu nói.

Vi Nhất Tiếu khinh thường: "Chuyện nào có khó gì? Nói cho ta biết chỗ ở của hai tên kia, đêm nay ta có thể trộm đồ ra!"

"Phương pháp điều phối Thập Hương Nhuyễn Cân Tán rất đặc biệt, bên ngoài nhìn hoàn toàn không khác gì nhau, làm sao ngươi biết ngươi trộm được là cái gì?" Trương Vô Kỵ lắc đầu nói, "Huống chi ngươi cũng không biết bây giờ ai đang giữ thuốc giải, lại giấu ở đâu?"

Trong thư Phạm Dao đã nói, thuốc độc và thuốc giải của Thập Hương Nhuyễn Cân Tán nhìn giống nhau như đúc, Huyền Minh nhị lão mỗi người giữ một loại, cứ mười ngày lại trao đổi, bởi vậy không ai biết thuốc giải bây giờ đang trong tay ai.

" Huyền Minh nhị lão đều có nhược điểm riêng, Hạc háo tửu, Lộc háo sắc, chúng ta có thể coi đây là điểm vào, nghĩ cách lấy thuốc giải tới tay." Dương Tiêu nói, "Vừa lúc ta có một bình Tuyết Liên Thanh Tửu làm từ Thiên Sơn tuyết liên, có thể chiêu đãi Hạc Bút Ông một phen."

Trương Vô Kỵ gật đầu: "Vậy cái này giao cho Dương tả sứ. Vi Bức Vương, đêm nay ngươi theo ta đi thăm dò Vương phủ, tìm địa lao giam giữ Phạm hữu sứ!"


Đêm đã khuya, Trương Vô Kỵ thay đổi một thân y phục dạ hành, cùng Vi Nhất Tiếu phóng qua đầu tường, rơi vào Vương phủ.

Phạm Dao nói địa lao nằm bên trong Vương phủ, chỉ là không biết cửa vào ở đâu. Trương Vô Kỵ ra hiệu cho Vi Nhất Tiếu, ý bảo mình điều tra phía đông, Vi Nhất Tiếu đi xem phía tây, hai người gật đầu một cái, phi thân mà đi.

Phía đông là nơi ở của nữ quyến Vương phủ, có một hoa viên rất lớn, Trương Vô Kỵ đi lại trong hoa viên, cẩn thận từng li từng tí gõ gõ núi giả hoặc băng ghế đá, không có thu hoạch gì, lại đi một đoạn, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, vội vàng trốn vào bóng tối.

Bước chân này xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng vẫn nghe ra là người có nội lực, tiếng quần áo ma sát sột soạt xen lẫn vài tiếng nấc do say xỉn: "Mỹ nhân..."

Trương Vô Kỵ thầm nghĩ giọng nói này nghe quen quen, hơi hơi ló đầu ra, không ngoài dự liệu trông thấy bóng lưng của Lộc Trượng Khách, lão đang xoa tay hầm hè với một tòa tú lâu nhỏ cách đó không xa. Không lâu sau, trong tú lâu kia sáng lên ánh nến, một cái bóng yểu điệu của nữ tử khắc lên cửa sổ, bắt đầu cởi áo tháo dây lưng.

Trương Vô Kỵ vội vàng tránh đi không nhìn, trong lòng tự nhủ cái lão sắc quỷ này thật sự là hạ lưu đến cảnh giới vô địch rồi, hơn nửa đêm không ngủ chạy tới nhìn lén nữ tử tắm mà cũng làm được!

Chẳng qua, chuyện này cũng có thể lợi dụng. Phạm Dao bị bắt, cách bắt cóc Hàn cơ kiếp trước không thể dùng lại. Uy bức lợi dụ(*), lợi dụ không được, vậy chỉ có thể dựa vào uy hiếp buộc Lộc Trượng Khách giao ra thuốc giải.







※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※


(*)Uy bức lợi dụ: Dùng uy hiếp để áp bức, lấy ích lợi để dụ dỗ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play