Vốn tưởng rằng hết thảy đều đã kết thúc, Tống Thanh Thư lại đột nhiên bị thương ngã xuống, lập tức quần tình xôn xao.

Trương Vô Kỵ nhào tới ôm lấy y, tay phải cấp tốc điểm mấy đại huyệt trên ngực Tống Thanh Thư làm chậm tốc độ mất máu, tiếp đó luống cuống tay chân lấy thuốc băng bó cho y.

Mà lúc này mọi người cũng đã đi tìm hung thủ kia, chỉ thấy một hán tử đội khăn trùm đầu màu xanh nhanh chóng bỏ chạy như bay, bởi vì tình cảnh hỗn loạn, nhất thời không ai bắt được hắn, chỉ có thể hô: "Đó là Khăn trùm màu xanh của Cự Mộc Kỳ Minh Giáo! Không thể nhầm được! Là Minh Giáo ra tay đánh lén hại Tống thiếu hiệp!"

Văn Thương Tùng kiểu gì cũng không muốn chịu oan ức này, càng không muốn tự nhiên đâm ngang, chỉ có thể cắn răng phủ nhận: "Nói bậy nói bạ! Làm như vậy chúng ta được lợi gì?!"

"Các ngươi vốn đã có không biết bao nhiêu thủ đoạn rồi! Nói không chừng Tống thiếu hiệp đây có chỗ nào đắc tội, muốn trả thù!" Không biết là ai cười lạnh: "Nói là quân tử chi ước không trả thù lẫn nhau, chúng ta danh môn chính phái đương nhiên lời hứa ngàn vàng, nhưng đám ma đầu các ngươi thì biết cái gì gọi là 'nghĩa'?"

Lúc đầu cùng Trương Vô Kỵ ước định các bên xuất chiến đã là bất đắc dĩ. Một hồi võ lâm thịnh sự mênh mông cuồn cuộn, lại đang lúc mình chiếm thượng phong phải xám xịt chạy, rất nhiều người trong lục đại phái cũng không thật lòng muốn, chỉ ngại lời hứa trước đó cùng phong phạm cao thủ mới đành nuốt hận, bây giờ nắm được cơ hội, lập tức mượn cớ gây sự.

Dương Tiêu trầm giọng nói: "Rõ ràng đây là có người ác ý vu oan hãm hại chúng ta. Tình cảnh bây giờ, chúng ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn tự tìm đường chết này!"

"Không biết Dương tả sứ có từng nghe câu dưới chân đèn thì tối? Lúc này các ngươi ra tay, đương nhiên có thể nói có sách mách có chứng đường hoàng phủi sạch sẽ, nghe vô cùng có lý. Tiếp theo chờ chúng ta xuống núi, một đường đều là cạm bẫy, nhưng cũng là Minh Giáo bị người ta hãm hại."

Đây đã là hung hăng càn quấy, thế nhưng lại có vài phần ngụy biện, tất cả mọi người ngo ngoe rục rịch, quan sát phản ứng xung quanh. Thế cục vừa dần ổn định lại bắt đầu động đậy.

Mà lúc này Tống Thanh Thư được Trương Vô Kỵ toàn lực thi cứu đã khôi phục chút khí lực, nghe thấy hai phe lại bắt đầu khắc khẩu, ho khan một tiếng, nói: "Không có khả năng! Chư vị tạm thời đừng nóng nảy, ta tin tưởng... Khụ khụ!" Nói được vài câu liền cảm thấy có bọt máu chảy ngược vào phổi, ho đến khàn cả giọng, câu nói cũng không còn nối liền.

Tống Viễn Kiều đã đến bên cạnh bọn họ, thấy ái tử suy yếu như vậy, nhịn không được nắm chặt tay y, luôn miệng nói: "Thanh Thư, con thế nào rồi? Cha đưa con về Võ Đang tìm Vô Kỵ!"

"Tống đại hiệp!" Trương Vô Kỵ vội vàng ngăn cản: "Thanh Thư bây giờ trọng thương, không thể tuỳ tiện di chuyển, từ nơi này đến Võ Đang đường sá quá mức xa xôi, sợ có bất trắc, chi bằng để y ở lại đây, ta sẽ chiếu cố!"

Tống Viễn Kiều nhíu mày, hiển nhiên là không đồng ý, nhưng ngẫm lại cũng biết Ân Di Ái nói rất có lý, thương thế của Tống Thanh Thư như vậy quả thực chịu không nổi đường dài bôn ba, nhưng nhớ tới nguyên do Tống Thanh Thư bị thương, lại nhịn không được chần chờ: "Chỉ là..." Trong lòng ông đúng là có hoài nghi.

"Bọn họ không tin ta, chẳng lẽ Tống đại hiệp cũng nghi ngờ ta sao?" Trương Vô Kỵ dưới tình thế cấp bách nói không lựa lời nói. "Tống Đại Hiệp nếu không yên tâm chúng ta, ta tại đây thề, nếu ta có một chút tâm tư làm hại Thanh Thư, vậy để cho ta bị thiên lôi đánh xuống chết không yên lành!"

Tống Viễn Kiều thấy hắn không nói hai lời liền lập thệ, thần sắc chân thành vội vàng không giống giả bộ, cũng có chút lay động. Cúi đầu nhìn, thấy Tống Thanh Thư dù nói không ra lời, nhưng ánh mắt tràn đầy cầu khẩn, cũng chỉ có thể buông xuống những lo nghĩ kia, nói: "Đuợc rồi, Thanh Thư làm phiền ngươi chiếu cố, kẻ đả thương ta chắc chắn truy tra rõ ràng!"

Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được ôm Tống Thanh Thư chặt hơn một chút, lại nghĩ tới Tống Thanh Thư còn có thương tích trong người, vội vàng giảm bớt sức lực, cẩn thận xem thương thế của hắn y, thần sắc động tác như đang cẩn thận chiếu cố một tuyệt thế trân bảo dễ vỡ nát, cực kỳ dịu dàng.

Tống Viễn Kiều cảm thấy Ân Di Ái thế này có chút quen thuộc đến lạ, lại cảm thấy động tác của hắn hơi quá mức thân mật, nhưng cuối cùng cũng nghĩ không ra manh mối, chỉ có thể nói:

"Ta tin việc này tuyệt không phải Minh Giáo làm, là có người cố ý châm ngòi, mọi người không thể lỗ mãng, trúng gian kế của kẻ gian!"

Làm khổ chủ, Võ Đang đã biểu đạt tin tưởng, những người kia dù không cam lòng cũng chẳng còn cớ mà gây sự, lặng lẽ nhao nhao rời đi.



Rất nhanh, người của lục đại phái đã đi sạch sẽ, mà ba kỳ còn lại cùng một nửa nhân mã của Thiên Ưng Giáo cũng lên núi hội hợp với tổng bộ. Trương Vô Kỵ thay Tống Thanh Thư băng bó kỹ vết thương, ngẩng đầu nhìn về phía quảng trường đã không còn trống trải bao nhiêu.

Dương Tiêu vừa muốn nói gì, bỗng nghe thấy một tiếng hô to: "Cha!"

Tất cả lời muốn nói đều trôi hết xuống bụng, Dương Tiêu không quan tâm trên người mình còn bị thương, hô lớn: "Bất Hối!" Giãy giụa lấy đứng dậy, chân vừa mới bước ra đã muốn té ngã, nhưng lúc này y cũng bất chấp phong độ của mình, lại hô: " Bất Hối! Ở đây!"

Đại Ỷ Ti cũng chống một thanh kiếm đứng dậy, cất giọng gọi: "Tiểu Chiêu đâu? Tiểu Chiêu?"

Chỉ thấy Dương Bất Hối cùng Tiểu Chiêu chạy nhanh tới chỗ bọn họ, như chim non về rừng nhào về phía cha mẹ mình, đều mừng đến phát khóc.

"Thấy mà ta cũng muốn nuôi một bé con quá!" Chu Điên chớp chớp mắt, nhỏ giọng lầm bầm, nhưng rất nhanh lại lắc đầu: "Bỏ đi! Phiền phức, phiền phức."

Dương Bất Hối ôm Dương Tiêu cẩm thận kiểm tra một phen, xác định phụ thân không bị thương thêm gì khác mới nói: "Cha, chúng con lúc nãy xuống núi gặp phải một đám người, người dẫn đầu bọn họ có liên quan đến kẻ đánh lén mọi người. Bây giờ vẫn còn rất nguy hiểm, mọi người mau tìm chỗ trốn đi!"

Tất cả gần như lập tức liền nghĩ đến kẻ đánh lén vừa nãy, thủ pháp quá mức âm độc này thực sự là một mạch tương thừa, Dương Tiêu nghiêm sắc mặt: "Con nói cái gì?"

"Chúng con dưới chân núi trông thấy một người, hắn họ Trần, những người khác gọi hắn Trần trưởng lão, hắn là người của Cái Bang, đi cùng hắn đều là chưởng môn hoặc trưởng lão của môn phái khác, tên của những bang phái đó con đều chưa nghe qua." Dương Bất Hối nhíu mày nói: "Con nghe bọn họ nói, hình như là Trần trưởng lão kia đề nghị thừa dịp chúng ta và lục đại phái lưỡng bại câu thương đến nhặt của hời có sẵn, mà hắn lại còn cấu kết với kẻ đánh lén mọi người, hắn chính là dựa vào lời này lôi kéo những người đó cùng đi!"

Tiểu Chiêu nói tiếp: "Có điều, lúc chúng con gặp phải, những người khác đã quyết định rút đi, nhưng Trần trưởng lão kia lại ra tay giết họ, cho nên bọn họ bây giờ vẫn sẽ lên núi! Mẹ, mọi người trốn mau!"

Dương Tiêu lại giận dữ: "Trốn đi đâu? Các con đã biết bọn chúng sẽ lên núi, tại sao còn không chạy?"

"Lúc trước chúng con tìm mọi người có đi vào một mật đạo, ở trong đó rất rộng, mọi người đều có thể trốn vào! Bây giờ vẫn còn kịp!" Dương Bất Hối khó hiểu nói: "Cha?"

"Không thể, tiểu cô nương!" Chu Điên vỗ vỗ chân nói: "Mật đạo kia là thánh địa của giáo ta, chỉ có giáo chủ mới được vào, trước đó hai người các ngươi vào nhầm đã là đại bất kính, chúng ta làm sao có thể biết rõ còn cố phạm?"

"Bây giờ sự cấp tòng quyền, Dương giáo chủ đã tin tưởng ta, để ta tạm thay vị trí giáo chủ chưởng giáo, hiện tại do ta làm chủ. Tất cả mọi người lui vào tạm lánh!" Tạ Tốn giải quyết dứt khoát.

Trương Vô Kỵ bế Tống Thanh Thư lên, gật đầu nói: "Tranh thủ vẫn còn kịp, thu xếp mang theo đồ ăn, nước uống và thuốc thang cần dùng." Hắn vội vã an trí thay Tống Thanh Thư chữa thương, còn lại bất luận cái gì cũng để sau, sợ bọn họ giày vò không ngừng.

"...Thành Côn nếu biết cửa vào mật đạo, Trần trưởng lão dẫn đầu kia chưa hẳn không biết, nhưng hắn chưa từng tới đây, chưa chắc biết rõ vị trí cụ thể." Tạ Tốn trầm tư một hồi, nói: "Chúng ta thu thập xong đồ đạc, liền phóng hỏa đốt nơi này."


Mặc dù trải qua đại nạn, thế nhưng qua mưa gió mài giũa, Minh Giáo đã không còn năm bè bảy mảng như ngày xưa, diện mạo rực rỡ hẳn lên, tuy rằng người nhiều việc lại vụn vặt, nhưng động tác lui vào mật đạo ngay ngắn trật tự, rất nhanh tất cả đều tìm được chỗ an trí, từng người tĩnh dưỡng.

Trương Vô Kỵ ôm Tống Thanh Thư tìm được một chỗ bằng phẳng, đặt y nằm ngang. Vừa rồi trên Quang Minh Đỉnh quá hỗn loạn, Trương Vô Kỵ băng bó vẫn có chút qua loa, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, Trương Vô Kỵ lập tức muốn giúp y chẩn trị một phen một lần nữa

Lúc Trần Hữu Lượng ra tay nhắm chuẩn vào tim của Tống Thanh Thư, nhưng vì Tống Thanh Thư đẩy Trương Vô Kỵ ra, hai người đều chếch vị trí, bởi vậy mũi tên chỉ thương đến phổi bên phải của Tống Thanh Thư, lại được cứu chữa kịp thời, thương thế rất nhanh liền ổn định lại, chỉ là sắc mặt Tống Thanh Thư vẫn có chút tái nhợt.

"Nóng quá." Tống Thanh Thư thấp giọng nói.

Kiến trúc phía trên mật đạo đang bốc cháy hừng hực, khiến trong mật đạo cũng oi bức không thở nổi, Trương Vô Kỵ nghe y nói, vận pháp quyết Cửu Âm Chân Kinh, hạ thấp nhiệt độ trên người mình, ôm y vào lòng: "Như vậy thì sao?"

Tống Thanh Thư hài lòng ừ một tiếng.

Trương Vô Kỵ thấy y như vậy mới hoàn toàn nhẹ nhõm trong lòng, nói với Dương Bất Hối: " Bất Hối, đỡ cha muội tới đây đi, ta khai phương thuốc cho bọn họ."

"Huynh nhận ra ta?" Dương Bất Hối đỡ Dương Tiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, muốn đi tới lại có chút sợ gương mặt xa lạ của Trương Vô Kỵ, nghe hắn gọi mình thân mật như vậy, nhịn không được nhíu mày: "Huynh biết y thuật?"

"Hắn biết." Tống Thanh Thư trong lòng Trương Vô Kỵ không ngừng ngọ nguậy muốn tìm tư thế thoải mái, nghe thấy Dương Bất Hối nghi hoặc liền nói: "Lại đây đi."

"Thanh Thư ca ca?" Dương Bất Hối nghi ngờ hỏi một tiếng, thấy dáng vẻ bọn họ thân mật khăng khít, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên: "A, được!"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play