Tống Thanh Thư hiện tại rất phiền lòng.
Y còn chưa kịp cảm thấy oan uổng khổ sở thay cho Lục sư thúc, Kỷ Hiểu Phù đã vội ôm lấy Dương Bất Hối rơi lệ đầy mặt, lấy tư thế Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành(*) thề muốn khóc cạn nước mắt. Nàng đã như vậy, Tống Thanh Thư cũng không dám hỏi gì, chỉ có thể xanh mặt không nói lời nào.
Dương Bất Hối thấy mẫu thân vừa gặp Tống Thanh Thư đã khóc không thành tiếng, cho rằng Tống Thanh Thư bắt nạt Kỷ Hiểu Phù, nhặt cục đá bên chân ném: "Tại sao ngươi bắt nạt mẹ ta?!"
Tống Thanh Thư tay mắt lanh lẹ né tránh cục đá bay tới. Y không thể phát tác với Kỷ Hiểu Phù, nhưng cũng không khách khí với Dương Bất Hối, căm tức trừng lại: "Ta chưa làm cái gì hết! Ngươi tên gì? Cha ngươi là ai?"
"Thanh Thư!" Kỷ Hiểu Phù không kịp ngăn Dương Bất Hối lại, càng thêm áy náy: "Là ta có lỗi với Ân lục ca! Ta không còn mặt mũi nào gặp huynh ấy nữa! Con trở về nói với huynh ấy một tiếng, bảo huynh ấy đừng nhớ nhung ta nữa, tìm nhân duyên tốt khác đi! Ta kiếp sau sẽ trả lại cho huynh ấy!"
Tống Thanh Thư hỏi ra được phần nào, tức giận áp xuống được một chút, thấy Kỷ Hiểu Phù khóc đến như vậy, cảm thấy nàng hẳn là có ẩn tình gì, vừa định hỏi, bỗng nhiên cảm giác cổ tay áo bị ai đó kéo nhẹ.
Tống Thanh Thư theo lực đạo nhìn sang, thấy Trương Vô Kỵ bên cạnh cau mày hướng về phía phòng khách bên kia, cửa sổ ở đó hơi hơi hé ra, hình như có bóng người thập thò.
Còn có người khác!
Tống Thanh Thư vừa nghĩ tới vừa rồi bọn họ thất thố đều bị người ngoài cố ý nhìn lén, liền cảm thấy buồn nôn như ăn phải ruồi bọ.
Kỷ Hiểu Phù vừa rồi quá kích động mà quên mất hoàn cảnh xung quanh, bây giờ phản ứng lại, chỉ cảm thấy khó xử không thôi. Hôn ước của nàng và Ân Lê Đình không phải là bí mật, lúc này nàng lại mang theo một đứa con gái họ Dương xuất hiện ở đây. Những ngày qua nàng biết bọn họ đều đang chỉ trỏ sau lưng, lại chỉ có thể giả câm vờ điếc. Vừa rồi thất thố, tất cả tấm màn che đều bị giật xuống, bại lộ ra toàn bộ chuyện cũ bất kham. Kỷ Hiểu Phù giơ tay che mặt, không muốn đối diện với ánh mắt của Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ. Bọn họ đều là cháu trai của Ân Lê Đình, không biết sẽ đối xử với mình như thế nào! Nghĩ đến đây, cổ họng Kỷ Hiểu Phù ngòn ngọt, sức lực toàn thân đột nhiên bị rút sạch, thân thể lung lay muốn ngã xuống.
"Kỷ nữ hiệp!" Trương Vô Kỵ không ngờ nàng phản ứng lớn đến vậy, vội vàng vươn tay ra đỡ nàng: "Có lời gì, chúng ta về phòng người nói đi."
Tống Thanh Thư thấy Kỷ Hiểu Phù thất hồn lạc phách cũng hoảng sợ, vội vàng bước lên một bước chống đỡ thân thể của nàng, phát hiện Kỷ Hiểu Phù lúc này tay chân lạnh buốt, run lên nhè nhẹ, mềm nhũn đến gần như bất động, toàn thân đều dựa vào y cùng Trương Vô Kỵ đỡ một trái một phải mới có thể đứng vững, trong lòng hoảng loạn, nhìn về phía Trương Vô Kỵ chờ hắn dẫn đường đến chỗ ở của Kỷ Hiểu Phù.
Hai người chật vật một phen mới đỡ Kỷ Hiểu Phù nằm xuống giường được.
"Kỷ nữ hiệp!"
"... Lục sư thẩm."
"Đừng..." Kỷ Hiểu Phù vận khí, miễn cưỡng ổn định lại huyết khí: "Các con cứ gọi ta Kỷ cô cô đi... Ta như bây giờ, không đảm đương nổi nữ hiệp, càng không đảm đương nổi sư thẩm của Thanh Thư."
Tống Thanh Thư muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn Kỷ Hiểu Phù.
Y đã rất lâu không gặp Kỷ Hiểu Phù, lần trước gặp nàng là trên núi Võ Đang. Nàng đến tìm Ân Lê Đình, trông thấy y rất vui vẻ, cho không ít bánh kẹo. Khi đó Tống Thanh Thư cũng gọi nàng Lục sư thẩm, nàng đỏ mặt, cười thật ngọt ngào cực kỳ vui sướng, thần thái toả sáng, hoàn toàn không phải dáng vẻ khô gầy như que củi bây giờ.
Tống Thanh Thư cắn răng: "Người đó là ai? Có phải hắn làm hại người không? Lục sư thẩm đừng lo, chúng ta nhất định bắt hắn ra bầm thây vạn đoạn!"
"Không..." Kỷ Hiểu Phù lắc đầu: "Ta. . . Là ta tự nguyện, con đừng hỏi."
"Vì sao?!" Tống Thanh Thư buột miệng thốt ra, quay đầu nhìn về phía Trương Vô Kỵ vẫn luôn giả câm từ đầu đến giờ: "Lục sư thẩm người không cần phải lo lắng, Võ Đang chúng ta tất cả mọi người đều rất khoan hậu, người bị người ta hãm hại, chúng ta sẽ chỉ thương tiếc người, tuyệt đối sẽ không trách cứ ngươi!"
Trương Vô Kỵ biết Tống Thanh Thư là muốn mình phụ họa vài câu tăng thêm lòng tin cho Kỷ Hiểu Phù. Nhưng trong lòng hắn biết rõ ngọn nguồn, biết hắn và Tống Thanh Thư hoàn toàn không cách nào nhúng tay, chỉ có thể để chính Kỷ Hiểu Phù quyết định.
Đời này nhờ hắn sống lại, Kỷ Hiểu Phù bình phục nhanh hơn kiếp trước rất nhiều, hẳn là có thể khôi phục khỏe mạnh trước khi Diệt Tuyệt sư thái tới. Đến lúc đó, nàng lựa chọn thế nào, chỉ có thể xem chính nàng.
"Ta không thể nói cho các con biết người kia là ai." Kỷ Hiểu Phù thì thào, dịu dàng nhìn thoáng qua Dương Bất Hối đang bị kinh hãi từ nãy đến giờ mà không ngừng nức nở: "Ta cũng không oán hận hắn, tất cả đều là ta tự nguyện, dù cho biến thành như hôm nay ta cũng không hối hận. Bất Hối, nói cho hai vị ca ca con tên gì?"
Dương Bất Hối ngây thơ mờ mịt cũng cảm thấy Kỷ Hiểu Phù thần sắc không như bình thường, nín khóc: "Ta tên Dương Bất Hối."
Tống Thanh Thư trợn to mắt, rốt cuộc lộ ra sắc mặt giận dữ: "Ngươi. . ."
"Là ta có lỗi với Lục ca, cũng có lỗi với sư phụ." Kỷ Hiểu Phù cắn răng, dường như Tống Thanh Thư đến khiến nàng nghĩ thông suốt được điều gì: "Ta trước đó vẫn luôn mơ màng hồ đồ, sợ sư phụ trách cứ, không còn mặt mũi nào đối mặt với Lục ca, lại không muốn đi gặp người kia, mang theo Bất Hối phiêu đãng khắp nơi, cũng không biết mình đến tột cùng muốn làm cái gì. Bây giờ ta đã nghĩ thông suốt, mọi việc đã làm đều phải trả giá đắt. Ta đã không giữ được mình nảy sinh tình yêu với người kia, phụ Lục ca, bây giờ quả đắng cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống!"
Trương Vô Kỵ nhịn không được ngắt lời nàng: "Kỷ cô cô! Người đừng làm chuyện ngốc nghếch!"
"Vô Kỵ, ý tốt của con lòng ta xin lãnh." Kỷ Hiểu Phù lắc đầu: "Bất Hối tuổi nhỏ không thể không có trưởng bối chăm sóc, sau khi ta lành bệnh sẽ đưa con bé đến cho phụ thân nó. Sau đó... Ta sẽ trở về thỉnh tội với Lục ca và sư phụ, bất luận họ xử trí ta như thế nào, ta đều không oán!"
Tống Thanh Thư xụ mặt ngồi , không gật đầu cũng không lắc đầu. Trương Vô Kỵ thấy cơ bắp trên mặt y căng cứng đến độ sắp rút gân, biết trong lòng y bây giờ nhất định vô cùng khó chịu, thở dài, dặn dò Kỷ Hiểu Phù nghỉ ngơi thật tốt, lôi kéo Tống Thanh Thư đến phòng của y.
Tống Thanh Thư vừa vào cửa liền lập tức trở tay nhốt Trương Vô Kỵ ra ngoài.
Trương Vô Kỵ sửng sốt, hắn không nghe thấy bên trong có tiếng bước chân, biết Tống Thanh Thư không nhúc nhích, vẫn đang đứng ngay phía sau cửa không biết đang suy nghĩ gì, nhất thời không biết mình có nên tránh đi hay không.
Thật lâu sau, Tống Thanh Thư bỗng hé cửa, Trương Vô Kỵ nghe thấy giọng nói không được tự nhiên của y: "Lục. . . Kỷ cô cô làm sao vậy? Vì sao lại ở đây? Thân thể cô ấy sao đột nhiên lại kém như vậy?"
Trương Vô Kỵ không ngờ hắn xoắn xuýt nửa ngày hóa ra là muốn hỏi cái này, vừa định đáp lại, cửa đột nhiên đóng lại, sau đó vang lên tiếng bước chân cùng tiếng ván giường chấn động. Hiển nhiên Tống Thanh Thư cũng không quá thoải mái, hỏi ra là được rồi, đáp án cũng không muốn nghe kẻo lại thêm phiền nhiễu.
Hành động thật sự y như trẻ con.
Trương Vô Kỵ nhớ tới dáng vẻ trầm ổn nghiêm túc của Tống Viễn Kiều, lắc đầu. Được rồi, bây giờ Tống Thanh Thư mới có mười bốn tuổi thôi mà!
*******************
(*) Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành:
Là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc, kể về nàng Mạnh Khương vừa mới kết hôn được ba ngày thì chồng bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa đông, Mạnh Khương đan áo cho chồng, lặn lội tìm chồng để trao áo. Nàng đi khắp chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người, cuối cùng nhận được hung tin chồng mình đã chết vì lao lực, bị vùi thây dưới Trường Thành. Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ hài cốt của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.