Tống Thanh Thư chứng kiến Ban Thục Nhàn không nói không rằng lấy mạng Đỗ Thúy Ngọc, máu bắn cả lên giày mình, sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Trương Vô Kỵ cảm giác được biến hóa của y, trong lòng tự nhủ hai chúng ta chỉ đứng xem trò cười mà thôi, chuyện tiếp theo đừng nên xen vào, giữ chặt Tống Thanh Thư nói: "Chúng ta rời khỏi đây đi, về Võ Đang thôi!"

Tống Thanh Thư cũng biết ở lại chỉ thêm phiền phức quấn thân thoát không xong, vội vàng gật đầu: "Về Võ Đang đi!"

Côn Luân hiện tại không rảnh để ý đến họ, hai người tranh thủ cơ hội, cũng không thèm chào hỏi liền xuống núi.


Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư vào khách điếm, thăm hỏi xong liền đi lên lầu.

"Thanh Thư, ngươi làm sao vậy?" Trương Vô Kỵ nhìn y ngồi trên giường, dáng vẻ tâm sự nặng nề, có chút khó hiểu.

Tống Thanh Thư lắc đầu, thở dài.

"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi!"

"Vô Kỵ, chúng ta coi như hoàn toàn thành cái gai trong mắt của hai vợ chồng kia rồi." Tống Thanh Thư lắc đầu nói: "Đỗ di nương chết cũng xem như có liên quan đến ta, bọn họ bây giờ đang ầm ĩ, chờ bình tĩnh lại sẽ nghĩ đến ta, không biết bọn họ tiếp theo sẽ có ý đồ gì."

"Việc này thì liên quan gì đến ngươi?"

"Ngươi nói cho ta biết một chút, ta liền đoán được là Đỗ di nương cố ý tự hạ độc mình, vu oan hãm hại Ban Thục Nhàn." Tống Thanh Thư nhẹ giọng nói: "Ban Thục Nhàn là chính thê, lại cùng Hà Thái Xung trải qua mưa gió mười mấy năm, bây giờ Hà Thái Xung công thành danh toại, liền bỏ bê bà ấy đi phong lưu khoái hoạt với Đỗ di nương, ta cảm thấy thực sự quá bạc tình bạc nghĩa, lại thêm vợ chồng họ cũng là một trong những trụ cột của võ lâm chính đạo, ta không muốn bọn họ trở mặt. Đỗ di nương lần này không thành công, nhưng cô ta tiếp tục ở lại Côn Luân gây sóng gió, một ngày nào đó sẽ huyên náo túi bụi, liền muốn giúp Ban Thục Nhàn một phen.

Ta nghĩ Đỗ di nương mặc dù tự hạ độc mình, nhưng cô ta chắc chắn không thật sự muốn chết, nhất định sẽ chuẩn bị sẵn thuốc giải. Có lẽ cô ta vốn định xử lý, thế nhưng không may bị huyết xà cắn, nằm liệt giường, cho nên thuốc giải nhất định ở ngay cạnh cô ta. Ta nghĩ như vậy, tìm một cơ hội đi lục soát phòng của cô ta, quả nhiên tìm được thứ cô ta giấu. Ta biết Ban Thục Nhàn hẳn cũng có hoài nghi, bởi vì bà ấy biết mình chưa từng làm chuyện này, cho nên ta đi tìm bà ấy, đưa gói thuốc kia cho bà ấy."

Trương Vô Kỵ nhớ ra Ban Thục Nhàn mang theo một nhóm người xông tới, muốn làm lớn chuyện vỡ lở ra, hắn lúc đó còn thấy khó hiểu thái độ của Ban Thục Nhàn, dù sao Đỗ di nương chỉ cần có chút đầu óc thì sẽ không giấu những vật này ở bên cạnh mình, Ban Thục Nhàn tám chín phần mười sẽ vồ hụt. Nhưng nhìn thái độ của bà ta lại quá mức không sợ hãi. "Ngươi đã đưa cho bà ấy, vì sao lại xuất hiện dưới hòn non bộ?"

"Ta nghĩ... Chắc là Ban Thục Nhàn sau đó giấu vào." Tống Thanh Thư rất nhanh liền hiểu được.


Cứ như vậy, hết thảy đều rõ ràng.

Ban Thục Nhàn coi Đỗ Thúy Ngọc như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhược điểm đưa đến tận tay, sao có thể bỏ qua? Lập tức dựng ra một màn kịch, thề phải đánh cho Đỗ Thúy Ngọc không thể ngóc đầu lên. Chỉ là bà ta giang hồ nhi nữ, rút kiếm chém giết thì lành nghề, chơi mấy trò hậu viện tranh đấu này lại kém xa Đỗ Thúy Ngọc, qua loa dựng kịch, lỗ mãng mở màn, quả thực bị Đỗ Thúy Ngọc bắt được cơ hội lật kèo.

Mà Đỗ Thúy Ngọc đến tận lúc này vẫn không thấy rõ thế cục, còn muốn vu cáo Ban Thục Nhàn lật ngược phải trái, lại thêm Hà Thái Xung lộ ra vẻ hoài nghi, càng đâm thẳng vào đáy lòng Ban Thục Nhàn, làm bà ta nổi giận ra tay đả thương người.

Nhưng bất luận chân tướng như thế nào, Đỗ Thúy Ngọc mất mạng, vợ chồng Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn trở mặt đã thành kết cục đã định.

Tống Thanh Thư chẳng qua là cử chỉ tùy ý, y cũng chỉ muốn cho Hà Thái Xung nhận rõ bộ mặt thật Đỗ Thúy Ngọc, đuổi cô ta đi mà thôi, nào ngờ kéo ra một cục diện rối rắm lớn như thế.


"Ta nghĩ là, nhìn thôi cũng biết Hà Thái Xung rất thích Đỗ Thúy Ngọc, sẽ không tin ta, ta cũng không tiện nói với ông ta những việc này, mới đưa chứng cứ cho Ban Thục Nhàn." Tống Thanh Thư không ngờ mình chẳng những không giúp bọn họ giải quyết mối hoạ ngầm Đỗ Thúy Ngọc, còn trực tiếp đẩy nhanh mọi chuyện phát sinh, đạt tới hiệu quả hoàn toàn trái ngược mong muốn, trong lòng rất buồn bực: "Lại không ngờ Ban Thục Nhàn tàn nhẫn đến vậy, trực tiếp lấy mạng của cô ta. Đỗ di nương thực ra chết cũng không oan, nhưng bà ta giết Đỗ Thúy Ngọc, trừ xả giận nhất thời, sẽ chỉ làm Hà Thái Xung nhận định là Ban Thục Nhàn muốn hại người, không có tác dụng gì."

Trương Vô Kỵ nhớ tới ba người này, Hà Thái Xung đạo đức cá nhân không ra gì, Đỗ Thúy Ngọc lòng tham vô đáy, Ban Thục Nhàn tự cho là thông minh, đã thế người này còn ngoan độc hơn người kia, thật là người xấu không đáng sợ, ngu ngốc lại xấu xa mới là mối họa lớn. Bọn họ chó cắn chó một miệng lông, còn kéo người vô tội xuống nước. Xem ra các đệ tử Côn Luân sau này càng thêm gian nan.


"Thật ra cũng không thể nói như vậy. Thanh Thư, bọn họ loạn đến nước này, nói cho cùng chẳng qua là báo ứng thôi." Trương Vô Kỵ nói: "Ngươi cảm thấy Đỗ Thúy Ngọc phách lối kiêu ngạo, dám ảo tưởng cả vị trí chưởng môn phu nhân, chết trong tay Ban Thục Nhàn là đáng đời, thế nhưng cô ta không vô tội, lại có người khác vô tội uổng mạng dưới tay Ban Thục Nhàn."

"Ngươi nói cái gì?"

" Ngũ di nương đã chết của Hà Thái Xung, cái chết của cô ấy không thể không liên quan đến Ban Thục Nhàn." Trương Vô Kỵ rót cho mình một ly trà: "Ta kiếp trước một thân một mình đưa Bất Hối đến Côn Luân, khi đó Ngũ di nương còn chưa chết vì bệnh, ta giải độc huyết xà cứu cô ấy. Nhưng lúc sau trên bàn rượu, Ban Thục Nhàn giống như lần này hạ một loại kịch độc cho chúng ta. Thanh Thư, khi đó không phải diễn trò như lần này, bà ta thật sự muốn lấy mạng chúng ta. Mà huyết xà sở dĩ cắn Ngũ di nương, chính là bởi vì Ban Thục Nhàn hạ độc cô ấy, bà ta thấy sự tình bại lộ, tức hộc máu, muốn giết ta và Bất Hối cho hả giận."

Tống Thanh Thư ngạc nhiên, cau mày nói: "Liên quan gì đến ngươi?"

"Hừ, ta phát hiện trong rượu có độc bảo vệ Hà Thái Xung, nhưng Ban Thục Nhàn xông vào nói nhất định phải chết một người bà ta mới dừng tay. Khi đó ta và Bất Hối chỉ là hai cô nhi, bà ta đâu cần kiêng kỵ như hôm nay. Hà Thái Xung không những không ngăn cản, còn muốn Bất Hối thay lão đền mạng. Thật sự là nực cười! Vô tội nhất chính là Bất Hối!" Trương Vô Kỵ cười lạnh, "Sau đó Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn lại còn muốn giết ta, nếu không phải Dương Tiêu tới kịp, ta và Bất Hối đã phải bỏ mạng trong tay đôi vợ chồng thủ này rồi!"

"Đỗ Thúy Ngọc là tự làm tự chịu, ngươi có thể bất bình thay cho Ban Thục Nhàn, nhưng Ngũ di nương lại thật sự bị Ban Thục Nhàn hại chết. Chân tướng về cái chết của cô ấy đã bị vùi lấp, dù cho ngươi lật ra, Hà Thái Xung cũng chưa chắc còn lại bao nhiêu tình nghĩa mà sẵn lòng báo thù cho cố ấy, Ban Thục Nhàn càng không đếm xỉa gì tới cô ấy. Cô ấy vô tội chết oan, lại có bao nhiêu bất bình?" Trương Vô Kỵ nói: "Bây giờ hai vợ chồng kia trở mặt với nhau, sau này cũng không biết còn bao nhiêu chuyện ồn ào nữa, cô ấy dưới suối vàng biết được, cũng có thể an tâm phần nào."

Tống Thanh Thư chưa từng gặp Ngũ di nương, bởi vậy không thật sự để tâm đến nàng, nghe Trương Vô Kỵ nhắc tới mới nhớ ra hắn đã từng kể. Hà Thái Xung không biết nguyên nhân nàng chết, Ban Thục Nhàn làm sao lại không biết? Thế nhưng bà ta hoàn toàn không có một chút áy náy chột dạ nào, thậm chí còn mượn cái chết của cô ấy bài trừ dị kỷ cho mình, lập tức cảm thấy Ban Thục Nhàn trở nên đáng ghét: "Vô Kỵ, ngươi nói không sai. Ban Thục Nhàn hại mạng người, không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới. Hôm nay bà ta có kết cục như vậy, không hề oan uổng!"



Ban Thục Nhàn và Hà Thái Xung vạch mặt đại chiến một trận, may mắn lúc mấu chốt được đồ đệ của bọn họ liều mạng bị thương kéo ra, nếu không sẽ phải lo tang sự của một người chung với Đỗ Thúy Ngọc. Dù là như thế, hai vợ chồng cũng đều bị trọng thương, cũng hận độc lẫn nhau, nhưng lại bởi vì thân phận mà không có cách nào mỗi người mỗi ngả, dứt khoát mỗi người chiếm mộtnúi, mặt cũng không thèm nhìn.

Trải qua chuyện này, Ban Thục Nhàn triệt để nguội lạnh với Hà Thái Xung, không còn can thiệp Hà Thái Xung trêu hoa ghẹo nguyệt. Mà Hà Thái Xung thoát khỏi quản chế, chỉ cảm thấy một tòa núi lớn trên đỉnh đầu bỗng biến mất, đến cả bi thương mà cái chết của Đỗ Thúy Ngọc mang tới cũng phai nhạt, liên tiếp lập bốn, năm phòng mỹ thiếp, lại rước về mấy ngoại thất mà trước kia ngại thư uy của Ban Thục Nhàn nên không dám nhận về Côn Luân. Nhất thời bên người y hương tấn ảnh vờn quanh, đập vào mắt đều là bảo thúy châu quang, lọt vào tai đều là oanh đề mềm giọng, thời gian trôi qua xương cốt cũng nhẹ đi ba cân, cực kỳ tiêu dao.

Mà Ban Thục Nhàn biết được thì ra trước nay Hà Thái Xung còn giấu diếm mình nuôi không ít nữ nhân, tức đến ngã ngửa. Chờ phục hồi tinh thần lại, mang theo không cam lòng cùng căm hận, cũng đề bạt mấy nam đệ tử dung mạo tuấn lãng đến bên cạnh mình, mỗi ngày chỉ cùng đồ đệ mới thu "truyền tri thụ đạo", dần dần cũng được thú vị.

Đến khi Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư trở lại Võ Đang, chuyện phu thê chưởng môn Côn Luân "Đồ vật đỉnh núi đồ vật cung, Côn Luân tiên cảnh tàng hương phong" đã truyền khắp võ lâm, mọi người nghe thấy, đoan chính chi sĩ phỉ nhổ một tiếng "đồi phong bại tục", phù lãng mao tặc ngưỡng mộ "diễm phúc không cạn", đều xem như trò cười.








※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※


Tác giả: Nói trắng ra chính là cả ổ Côn Luân đều không phải thứ tốt



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play