Xuân đi thu đến, một năm nữa lại qua.
Trương Vô Kỵ cuối cùng đã luyện Cửu Dương Thần Công tới đại thành, dự tính một năm trước cũng đã có thể thực hiện, lên đường đến núi Chung Nam.
Tới chân núi Chung Nam, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư cáo biệt xa phu, tìm nông hộ sống gần đó hỏi thăm tình hình trên núi.
"Đạo quán trên núi này rất nổi danh, các cậu cũng đến thắp hương à?" Nông phu nói, "Đạo gia trong quán đều là người tốt, năm thiên ta còn ra bố thí... Võ công? A, hình như có, tôi có thấy họ bay qua bay lại trên trời. Ô... cậu không biết đấy thôi, đế quân rất linh nghiệm! Đến cả người Mông Cổ cũng tới bái mỗi ngày... Cái gì? Nữ nhân? Chưa từng nghe nói! Đây là Đạo quán, làm sao lại có nữ nhân? Lời này của cậu chớ để cho Đạo gia nghe thấy, cẩn thận Đạo gia ghi hận các cậu! ... Mộ lớn như một ngọn núi? Làm sao tôi biết! Cậu muốn đi vào phải cẩn thận một chút, các Đạo gia cũng chỉ quản phía trước núi, phía sau núi không cho người đi vào đâu! Trên núi nhiều dã thú lắm! Bây giờ vừa qua mùa đông, không đi được, không đi được đâu."
Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư liếc nhau, biết hỏi nữa cũng không được gì, muốn biết nhiều hơn chỉ có thể tự thân lên núi tìm tòi.
Tống Thanh Thư nhìn Đạo quán xa xa trên núi vàng son lộng lẫy hương khói lượn lờ, trên đường lớn kẻ qua người lại, đều mặc lụa là gấm vóc, hô nô gọi tỳ, hỏi: "Hôm nay có pháp sự ạ?"
Nông phu nói: "Hai ngày nữa là đến mười chín tháng giêng, là sinh thần của Khưu Thần Tiên, người tới đều là đến chúc mừng."
Khưu Xử Cơ khi còn sống được Thành Cát Tư Hãn phụng làm Thượng Tiên, bảy mươi tư tuổi hạc đi xa Tây Vực khuyên Thành Cát Tư Hãn ngăn sát ái dân, giúp thiên hạ thương sinh thoát một hồi hạo kiếp, công đức vô lượng, bất luận với người Nguyên hay người Hán đều có vị trí cực cao, lại thêm Toàn Chân Giáo có qua lại gần gũi với Hoàng đế Nguyên Đình, dịp trọng đại này, quý tộc đều tụ tập tới đây.
Tống Thanh Thư thở dài: "Trường Xuân Tử chân nhân đức cao vọng trọng, là một vị cao nhân đắc đạo. Toàn Chân Giáo từ thời ông ấy trở thành dẫn đầu của người chấp Đạo... Chỉ tiếc, công danh lợi lộc mê lòng người, Toàn Chân Giáo bây giờ chỉ còn là cái vỏ, đã không còn chút khí khái nào của tổ tiên."
"Nhưng bất luận thế nào, Toàn Chân Giáo vẫn bảo hộ một phương bách tính bình an." Trương Vô Kỵ nắm chặt tay y, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, lên núi xem thế nào."
Nông phu hảo ý nhắc nhở bọn họ: "Các cậu lên núi chớ đi đường lớn! Có rất nhiều người Nguyên tới tham gia, đụng phải thì khổ!"
Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư cảm ơn, trực tiếp hướng phía sau núi mà đi.
Hai người ở trên núi tìm kiếm du đãng mấy ngày vẫn không tìm được manh mối. Tống Thanh Thư nhịn không được hỏi: "Vô Kỵ, hoàng sam nữ tử mà ngươi nói thật sự ở đây sao?"
"Chân núi Chung Nam, Hoạt tử nhân mộ. Thần Điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ." Trương Vô Kỵ đọc: "Sử Hỏa Long nói nữ tử kia là hậu duệ của Thần Điêu Đại Hiệp Dương Quá, ẩn cư ở nơi đây, tuyệt sẽ không sai."
Tống Thanh Thư thở dài: "Nói cũng quá qua loa rồi."
Trương Vô Kỵ không nói, bỗng nhiên phía trước truyền đến một trận huyên náo, có tiếng chó sủa, tiếng ngựa hí, tiếng người tranh chấp, hiển nhiên là có người tới. Hai người xuyên qua khe hở giữa tán cây thấy người tới ăn mặc sang trọng, hiển nhiên là quý tộc Mông Cổ, có mấy đạo sĩ mặc đạo bào vải xanh đứng đó, ngăn không cho họ tiến vào phía sau núi.
Tranh chấp một hồi, mấy đạo nhân cao quan đi đến, hiển nhiên rất có địa vị, lại thuyết phục một phen, những quý tộc kia hậm hực rời đi.
Trương Vô Kỵ nghĩ nghĩ: "Hoàng sam nữ tử sống trên núi, nông hộ dưới núi không biết, Toàn Chân Giáo tuyệt không thể không biết có hàng xóm như vậy. Bọn họ phong tỏa tin tức như thế, tất có ẩn tình, ta tự mình đi tìm xem có manh mối gì không." Hắn quay lại dặn dò Tống Thanh Thư: "Thanh Thư, Toàn Chân Giáo là đại tông võ học, quý tộc Mông Cổ cũng nhất định mang theo rất nhiều cao thủ hộ vệ, ngươi không thể đi cùng với ta. Bây giờ ngươi rời khỏi đây, xuôi theo đường núi chúng ta tới, chờ ta đuổi theo."
Tống Thanh Thư không từ chối, dứt khoát đồng ý, hai người chia làm hai đường hành động.
Trương Vô Kỵ lặng lẽ tiến vào Toàn Chân Giáo, chỉ thấy tường đỏ ngói xanh, sơn son thếp vàng, hết sức xa hoa tinh xảo, tuy có hương khói lượn lờ, lại khuyết thiếu đi khí chất cao hoa, chìm vào trong bụi trần.
Trương Vô Kỵ biết nếu có manh mối liên quan đến Hoạt tử nhân mộ, tất nhiên sẽ có ghi chép trong Tàng Thư Các, bởi vậy mục tiêu rõ ràng, tránh đi đám người, hướng chỗ hẻo lánh mà tìm kiếm.
Trương Vô Kỵ rất nhanh tìm được, cầm lấy một quyển, chưa kịp lật xem bỗng nghe thấy có người đẩy cửa vào, lập tức cầm sách nhảy lên xà nhà, im lặng không lên tiếng.
Người tới không hề phát hiện ra hắn, đạo sĩ cao hơn nói: "Bây giờ nhiều người đến như vậy, trong đó có rất nhiều người căn bản không nghe chúng ta ngăn cản, nhất định phải đi ra sau núi, có nên báo với Dương cô nương một tiếng, để cô ấy tránh tạm đi không?"
Đạo sĩ thấp nói: "Không cần đâu, xung quanh Hoạt tử nhân mộ của Dương cô nương có bày trận pháp, người bình thường tới gần sẽ lạc đường. Nếu đám người Mông Cổ khư khư cố chấp, vậy cứ để bọn họ bị bỏ đói mấy ngày sau núi đi, nhớ lâu!"
"Hầy! Bây giờ Hoàn Nhan Đức Minh kia làm chưởng môn, một lòng bám lấy Nguyên Đình, cũng không biết chuyện Dương cô nương chúng ta còn có thể giấu được bao lâu nữa." Đạo sĩ cao sắc mặt khó coi: "Người hướng về Nguyên Đình càng ngày càng nhiều, không biết sau này Toàn Chân Giáo sẽ biến thành bộ dạng gì nữa. Danh dự trăm năm, sợ là hủy hoại trong chốc lát!"
Đạo sĩ thấp cũng có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ vai sư đệ, cầm lấy mấy quyển kinh thư ra ngoài.
Lúc này Tống Thanh Thư đang chuẩn bị trở về dưới chân núi, nói là theo đường cũ mà về, nhưng ở trên núi mấy ngày liền, y cũng nhớ không rõ đường đi, chỉ có thể men theo một phương hướng đại khái.
Mà đi lần này liền xảy ra vấn đề, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt tĩnh mịch, mỗi gốc cây ngọn cỏ đều có sắp xếp, tựa như đang hướng y đi theo một đường nào đó. Nhưng lúc trước y chưa chú ý, chờ ý thức được không đúng, đã triệt để mất phương hướng, lạc đường giữa rừng hoang.
Nơi này quả nhiên có gì đó quái lạ, hẳn là một trận pháp... Dương cô nương mà mình và Vô Kỵ muốn tìm, hẳn là ở trong trận pháp này.
Nhưng y không có nghiên cứu với trận pháp, có thể phát hiện là bởi vì Võ Đang Thái Cực có liên quan tới bát quái, muốn phá giải cũng quá làm khó y.
"Mình ở đây đi lâu vậy rồi cũng không phát động cơ quan, xem ra trận pháp này không phải để đả thương người, chỉ là không để người lạ quấy rầy chủ nhân." Tống Thanh Thư trong lòng suy đoán, "Cho nên dù mình vào trận pháp, chỉ cần không có ý đồ xấu, quá lắm cũng chỉ lạc vài ngày là ra được. Đã như vậy, mình cứ đi khắp nơi xem, nếu có thể đụng vào sinh môn thì tốt, nếu không thể, cũng xem xem có thể gặp người nào hỏi đường không."
Dù sao trận pháp lớn như thế, không thể nào do một người bố trí ra được, mà bố trí xong cũng cần thường xuyên giữ gìn mới không bị cỏ cây sinh trưởng phá hỏng. Bởi vậy trong trận pháp này, trừ chủ nhân ra, hẳn là còn có không ít người.
Tống Thanh Thư lại đi một hồi, vẫn là rừng núi, không hề phát hiện có sự khác biệt. Y cũng không vội, mà chợt đề khí, nhảy lên một gốc cây sam bên cạnh, cách mặt đất chừng mười mấy thước liền dừng lại - lên cao nữa ngọn cây quá mềm, khinh công của y không đủ để ổn định thân thể trên đó, nếu rơi xuống có thể sẽ nguy hiểm tính mạng.
Bất quá dù chỉ ở độ cao này, tầm nhìn cũng đã trống trải hơn không ít.
Tống Thanh Thư nhìn một vòng, quả nhiên phát hiện trên sườn núi phải phía trước có một vùng cành lá thưa thớt rất nhiều.
"Hẳn là ở chỗ đó." Tống Thanh Thư trở xuống mặt đất, hướng chỗ kia đi đến. Rút kinh nghiệm trước đó bị cảnh vật bài bố ảnh hưởng mà mất phương hướng, đi được một đoạn lại nhảy lên cây nhìn, điều chỉnh phương hướng đi tiếp.
Đi một hồi, Tống Thanh Thư vành tai khẽ động.
"Tiếng đàn?"
Tống Thanh Thư trong lòng mừng rỡ, vội vàng theo hướng tiếng đàn truyền đến chạy tới, chạy được một đoạn lập tức phát hiện cỏ cây bên đường trở nên thưa thớt hẳn, là đã được tu bổ sàng chọn, hiển nhiên tìm đúng chỗ rồi. Mà không có cây cối chắn tầm mắt, Tống Thanh Thư lập tức trông thấy phía trước có mấy người chạy trối chết.
Cùng với một đàn côn trùng màu trắng đuổi theo.
Tống Thanh Thư tập trung nhìn kỹ, phát hiện côn trùng đó là một đám ong mật màu trắng. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, y chưa bao giờ thấy loại như vậy. Nhưng cho dù y chưa thấy qua, cũng biết sự tình khác thường tất có vấn đề, ong mật màu trắng này khả năng có độc tính bất phàm.
Y không dám tới gần, sợ bầy ong phát hiện mình, vội vàng chạy đi.
Nhưng chưa chạy được mấy bước, bỗng nhiên một người xô ra từ bên hông, đập vào lòng Tống Thanh Thư, cả hai ngã lăn ra đất, vừa bò dậy đã thấy bầy ong màu trắng đuổi theo sát nút.
Bây giờ chạy không kịp rồi, Tống Thanh Thư lập tức cởi áo ngoài, trùm kín mặt và tay của mình, liếc qua thấy người đụng vào mình kia, nho nhỏ gầy gầy, coi bộ vẫn còn là con nít, liền kéo theo vào trong áo.
Tống Thanh Thư vừa muốn nói gì, bỗng thấy trên eo đau đớn: "Ngươi làm gì vậy?"
"A! Xin lỗi!" Người kia cũng là hành động theo bản năng, ý thức được ngộ thương người tốt vội vàng thu tay lại xin lỗi: "Ta không cố ý!"
Tống Thanh Thư nghe tiếng nói, lại ngửi được hương khí của nữ nhi, biết là một cô nương, liền không so đo nữa, hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
"Ta cũng không biết! Ta lên núi chơi, kết quả lạc đường, bỗng nhiên gặp phải đám ong mật này!" Thiếu nữ nói, "Hình như là có người nuôi... Ngươi chảy máu rồi!"
Tống Thanh Thư biết mình bị binh khí của thiếu nữ này làm bị thương, nhưng vết thương không sâu, cũng không quá quan tâm. Bây giờ phiền toái hơn chính là lũ ong mật này, bọn chúng hiển nhiên là bị tiếng đàn điều khiển, mới có thể xác định mục tiêu rõ ràng như thế.
Tiếng đàn không dứt, bầy ong cứ xoay quanh không đi.
Mặc dù bây giờ là tháng giêng, hai người cũng mặc không ít, ong không thể đốt xuyên qua áo bông dày, chỉ cần bảo vệ làn da trần là được. Thế nhưng bầy ong không đi, bọn họ cũng không thể một mực trốn tránh như thế.
Thiếu nữ bỗng nhiên thở dài.
Tống Thanh Thư định nói gì, đột nhiên cảm thấy vết thương trên eo đau đớn, lại bị đâm rách.
Người đâm y, trừ thiếu nữ trong lòng ra, y không nghĩ ra được ai khác.
Tống Thanh Thư đã không kịp phản kháng, chỉ có thể mặc cho lưỡi dao lạnh băng đâm vào thân thể mình, từ từ đẩy sâu vào, mang theo ý vị bức bách nồng đậm.
Không rảnh lo chất vấn, trước khi thương tới nội tạng, Tống Thanh Thư chật vật đứng dậy, y vừa mới đứng lên, thiếu nữ kia liền lập tức quấn chặt chiếc áo, bọc mình lại kín mít.
Tống Thanh Thư chỉ kịp thấy được đôi giày da hươu nạm vàng lộ bên ngoài, liền lập tức ôm vết thương, xoay người chạy như điên.
Bầy ong dù sao cũng chỉ là côn trùng, phân biệt không rõ, lập tức bỏ qua thiếu nữ trên đất, đuổi theo con mồi mới bỏ chạy.
Tống Thanh Thư cũng không biết mình chạy đi đâu, chỉ cắm đầu chạy như bay, không biết chạy bao xa, tiếng bầy ong bỗng nhiên dừng lại. Y quay đầu, thấy bầy ong đang bay vòng vòng cách đó không xa, dường như nhận được hiệu lệnh bay trở về.
May mắn người đánh đàn chỉ là vì đuổi người, không phải thật sự muốn đốt cho bọn họ đầu sưng vù, mới làm mình thoát được một kiếp.
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy từng luồng suy yếu từ trong thân thể trào ra, lui lại mấy bước, dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống, quơ tay gom mấy cành khô lá khô bên cạnh, móc ra một gói thuốc bột ném vào, một làn khói màu xanh biếc cùng ngọn lửa đồng thời dâng lên, bay lên không trung.
Tống Thanh Thư nhắm mắt lại, chậm rãi chờ đơi.