Chủ ý đã định, thời gian sau sống thế nào minh bạch không ít.

Trương Vô Kỵ mỗi ngày sáng sớm đi bắt mạch vấn an Ân lão phu nhân, sau đó cùng Ân Thiên Chính ngâm mình trong Luyện Võ Trường luyện cả ngày, buổi tối lại đi ăn tối với Ân lão phu nhân, cuối cùng trở về phòng dạy Tống Thanh Thư phương pháp hướng huyệt, đến muộn thì ngủ.

Ba điểm trên một đường thẳng, quy luật mà bình tĩnh.


Tống Thanh Thư cảm nhận được võ công của Trương Vô Kỵ tiến bộ vượt bậc, y đã không phải là đối thủ của Trương Vô Kỵ. Mà đồng thời, Trương Vô Kỵ càng lúc càng gần gũi với người của Thiên Ưng Giáo, lúc y đi dạo trong sân thường nghe nói có Đàn chủ nào đó luyện tập với Trương Vô Kỵ cực kỳ bội phục hắn, hoặc nghe nói Ân Thiên Chính lại khen ngợi Trương Vô Kỵ một hồi, bảo hắn rất có phong phạm của mình lúc trẻ.

Vì thế, càng ngày càng lo lắng.


Người của Võ Đang đã tới, là tứ hiệp Trương Tùng Khê, ông nhẫn nại tính tình cầu kiến, cuối cùng cũng chỉ gặp được một mình Tống Thanh Thư. Mà khi Trương Tùng Khê hỏi đến Trương Vô Kỵ, Tô Đào cười hì hì đáp: "Tiểu thiếu gia đang rất dụng công với giáo chủ ở Luyện Võ Trường, đặc biệt dặn dò chúng tôi không được quấy rầy."

Tình cờ thế nào lại trùng khớp với lời Trương Tùng Khê từ chối lai sứ của Thiên Ưng Giáo trước đó, vì thế phá lệ làm giận.

Cuối cùng Trương Tùng Khê vẫn không thể gặp được Trương Vô Kỵ, chỉ có thể đem tất cả lo lắng nói cho Tống Thanh Thư, hy vọng Tống Thanh Thư có thể đốc thúc nhiều một chút, sau đó liền bị Tô Đào dẫn người nửa mời nửa đuổi ra khỏi Thiên Ưng Giáo.

Mà toàn bộ việc này, Trương Vô Kỵ đến tận đêm khuya mới biết được, không kịp đi gặp.


Thời gian như vậy cũng không được bao lâu, Ân lão phu nhân mặc dù nhờ gặp được Trương Vô Kỵ mà tinh thần thêm vui vẻ, nhưng chung quy đã là dầu hết đèn tắt.

Hai tháng sau, Ân lão phu nhân bệnh mất.

Võ Đang Tống Viễn Kiều cùng Du Liên Châu tự mình đến phúng viếng, khiến giang hồ không tin vào mắt mình.

Chờ bốn mươi chín ngày của Ân lão phu nhân qua đi, nhị hiệp mang theo Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư trở về Võ Đang.



Sáng sớm, mặt trời mới mọc, trên sông hơi nước mênh mang, mấy con cò trắng bay vút qua mặt nước, đậu trên một chiếc thuyền khách, chải vuốt lông vũ.

Bỗng cò trắng giật mình bay đi, hai nam tử trung niên bưng chén cháo từ trong khoang thuyền ra, ngồi trên boong chậm rãi uống, thân thuyền lay nhẹ, cháo trong chén không vẩy một giọt, có thể thấy được võ công rất cao.

"Hôm nay thuyền có thể cập bờ một lát, ta định tranh thủ đi hiệu thuốc mua ít bánh sơn tra(*), hai hôm nay Thanh Thư say sóng quá nặng, khó khăn lắm mới đỡ được một chút, ăn uống cũng không được mấy." Tống Viễn Kiều nghĩ tới con trai khuôn mặt nhỏ trắng bệch liền đau lòng. "Thanh Thư gầy nhiều quá. Nó đi Côn Luân, không biết trên đường chịu bao nhiêu khổ nữa!"

Du Liên Châu sớm đã quen với việc đại sư huynh nhọc lòng cưng chiều con trai. Tống Thanh Thư từ nhỏ mất mẹ, Tống Viễn Kiều coi y như hòn ngọc quý, nhưng bây giờ Tống Thanh Thư đã mười lăm tuổi, Tống Viễn Kiều tiếp tục yêu chiều không chừng sẽ nuôi phế đi. "Đệ thấy Thanh Thư đoạn đường này dù chịu khổ, nhưng cũng trầm ổn hơn không ít, chuyến này đi không uổng công!"

Vậy càng chứng tỏ con trai chịu tội! Tống Viễn Kiều thở dài, càng đau lòng không thôi.

Du Liên Châu nhìn sắc mặt Tống Viễn Kiều liền biết ông không hiểu ý, đành thay đổi góc độ cổ vũ: "Như thế, về sau Thanh Thư lại ra ngoài rèn luyện lang bạt, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn không ít."

Tống Viễn Kiều lắc đầu: "Giang hồ hiểm ác, Thanh Thư tính tình đơn thuần ôn hoà, ta luôn sợ nó bị người lừa gạt đả thương."

"Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ." Du Liên Châu gật đầu. "Nhưng Thanh Thư không thể ở mãi trong Võ Đang, chúng ta cũng chỉ có thể đốc thúc nó luyện võ thật tốt, dạy nó thêm nhiều cách đối nhân xử thế. Như vậy gặp phải loại hạ lưu như Giản Tiệp, cũng có thể chuyển được đường sống."

Vừa nghe thấy hai chữ "Giản Tiệp", Tống Viễn Kiều lập tức lộ ra thần sắc cực kỳ thống hận. Lúc vừa biết được việc này lúc, Tống Viễn Kiều đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bạo nộ, cuối cùng chính là khủng hoảng vô cùng.

Ông biết những người có con gái đều là ngàn ngày phòng trộm, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới con trai mình bởi vì dung mạo quá xuất sắc mà cũng phải đề phòng kẻ háo sắc. Tống đại hiệp dạy con nội công kiếm pháp thì lành nghề, dạy những cái đó lại thật sự không có kinh nghiệm. Vừa nghĩ tới ngày sau con trai vô ý gặp nạn, người khác chỉ chết là xong, Tống Thanh Thư có thể còn phải chịu thêm một tầng tra tấn, liền toàn thân đổ mồ hôi lạnh, kinh hãi không thôi.

"Nhị đệ, đệ nói rất đúng!" Tống Viễn Kiều nói: "Trước kia ta luôn cảm thấy Thanh Thư còn nhỏ, dung túng nó quá nhiều. Chờ lần này về Võ Đang, ta phải hạ quyết tâm! Về sau nó lại ra ngoài, ta cũng không yên tâm để nó đơn độc ra cửa nữa."

Du Liên Châu kỳ thật cũng có chút nghĩ mà sợ: "Về sau nó lại đi, có thể để Vô Kỵ đi cùng. Chúng nó bằng tuổi nhau, quan hệ lại tốt, hơn nữa Vô Kỵ làm việc ổn trọng, khiến người yên tâm."

Vừa nhắc tới Trương Vô Kỵ, hai người không hẹn mà cùng trầm mặc. Chờ sương mù bị ánh mặt trời xua tan, trên mặt sông tiếng người dần vọng lên, mới thu thập xong tâm tình, về khoang thuyền.



Đến Võ Đang, bái kiến Trương Tam Phong, báo bình an xong, mọi người lần lượt về chỗ ở của mình nghỉ ngơi.

Trương Vô Kỵ trước đó tuổi còn nhỏ, lại phải dưỡng bệnh, vẫn luôn ở trong phòng của Trương Tam Phong. Bây giờ hắn đã khỏi hẳn, lại trở thành một thiếu niên nho nhỏ, không tiện tiếp tục chiếm phòng của Trương Tam Phong, nhưng một chốc một lát cũng không cách nào xây cho hắn gian phòng mới. Vì thế sau khi được Tống Viễn Kiều đồng ý, Võ Đang đục thông gian phòng Tống Thanh Thư đang ở với thư phòng cách vách, đem giường đơn đổi thành giường chung, lại thêm một án thư và giá sách — nghe nói lúc di chuyển còn tìm ra không ít sách truyện Tống Thanh Thư lén giấu — để cho bọn họ ở cùng nhau.

Tống Thanh Thư cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn thấy may mắn. Nếu là bình thường, Tống Viễn Kiều lục ra được mấy quyển « Kim Mai ký », « Hồ quỷ dạ thoại », « Thái công án »,... chắc chắn sẽ hung hăng phát tác với hắn một phen, nhưng khi đó Tống Thanh Thư không ở bên người, lửa giận lập tức tắt hơn phân nửa, cho dù bây giờ nhắc lại, cũng chỉ mắng một hồi rồi nhẹ nhàng bỏ qua.

Nhưng những sách truyện đó đều là y thích vô cùng trân quý nhiều năm, một sớm dâng hết cho ông Táo, không tránh khỏi một phen thịt đau.


Thầm nhủ trong lòng, Tống Thanh Thư nằm trên giường quen thuộc, theo thói quen đưa tay xuống dưới giường nệm, sờ thấy trống không liền không nhịn được thở dài.

"Cũ không đi thì mới không tới." Trương Vô Kỵ lật kiếm phổ trong tay, nghe Tống Thanh Thư lăn qua lộn lại giày vò, nhịn không được an ủi y:"Sau này ngươi có thể mua cái mới."

"Lần này bị cha ta lục soát ra rất nhiều, ông ấy nhất định đề phòng ta!" Tống Thanh Thư than thở. "Nếu không phải bởi vì mấy ngày nữa là đến thi võ của Võ Đang, cha chắc chắn sẽ cấm túc ta."

Đây là cách chung sống của phụ tử Tống Thanh Thư. Tống Viễn Kiều dù cưng chiều Tống Thanh Thư, nhưng cũng không phải người thị phi bất phân, Tống Thanh Thư phạm sai lầm vẫn phạt, chỉ là không nỡ đánh chửi, cũng chỉ có thể nhốt lại bắt y tự kiểm điểm, tính ra cũng có chút tác dụng.

Mà thi võ tại Võ Đang cũng là một chuyện lớn, mỗi tháng một trận, kiểm tra xem các đệ tử một tháng qua có dốc lòng luyện võ hay không, tiến bộ thế nào. Ngẫu nhiên Võ Đang ngũ hiệp cũng sẽ tự mình hạ tràng, hoặc chỉ điểm một vài, hoặc tỷ thí với nhau, đều có thể cho đệ tử tham gia có thu hoạch lớn.

"Ta cảm thấy việc này chưa xong đâu." Tống Thanh Thư nhíu mày: "Tính tình của cha ta ta biết rõ, nhìn thì như bỏ qua, thực ra là nhớ rất kỹ. Nếu lần này ta biểu hiện tốt liền thôi, nếu biểu hiện không tốt, ông ấy nhất định nợ mới nợ cũ tính hết một lượt."

"Ngươi không cần lo lắng, khoảng thời gian này chúng ta bôn ba bên ngoài, trải nghiệm hơn xa so với các sư huynh đệ trên núi nhiều. Một phen rèn luyện, sớm đã xưa đâu bằng nay." Trương Vô Kỵ thả kiếm phổ trong tay xuống, quay qua an ủi y.

"Lúc ngươi đi chỉ mới nhập môn Cửu Dương Công của Võ Đang, hiện tại võ công đã cao hơn ta, cha bọn họ thấy nhất định sẽ rất vui mừng."

. . . Cũng chưa chắc.

Trên đường đi Tống Viễn Kiều và Du Liên Chu muốn nói lại thôi nhiều lần như vậy, Trương Vô Kỵ dù không hiểu nhân tình cũng cảm giác được có vấn đề. Nếu như mình thân thế trong sạch, võ công đột nhiên tiến bộ vượt bậc đương nhiên là chuyện vô cùng tốt, nhưng mình bây giờ có quan hệ tốt với nhà ngoại công như vậy, thật không khiến người yên tâm. Kiếp trước lúc mình lên làm giáo chủ Minh Giáo, mấy vị sư thúc bá thậm chí cười không nổi.


Trương Vô Kỵ phân biệt rõ một chút, cảm giác trong lòng khó chịu hụt hẫng.

Mặc dù hắn về sau rất có thể vẫn mang danh là "đại ma đầu", "tiểu dâm tặc", nhưng dù sao cũng là sau này, hiện tại hắn vẫn muốn tìm một cái biệt hiệu nào tốt một chút, nghe cũng thư thái.

Nghĩ tới đây, Trương Vô Kỵ nhịn không được liếc mắt ngắm Tống Thanh Thư một cái, "Ngọc diện Mạnh Thường" rất hay đấy!








*****************


(*)sơn tra: một vị thuốc, thường bị nhầm với quả táo mèo vùng Tây Bắc Việt Nam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play