Không Văn phương trượng rất dễ nói chuyện, nhưng Diệt Tuyệt sư thái thì không.

Chu Chỉ Nhược mặt tràn đầy khó xử từ chối Trương Vô Kỵ: "Sư phụ không muốn gặp huynh..."

"Được, vậy ngày mai ta lại đến." Không biết lần thứ mấy bị cự tuyệt ngoài cửa, nhưng thần sắc của Trương Vô Kỵ lại rất tự nhiên. Đã quen rồi, huống chi hắn cũng không cảm thấy Diệt Tuyệt sư thái là loại người dễ dàng bị hắn đánh hạ.

"Vô Kỵ ca ca, bất luận thế nào sư phụ cũng sẽ không đồng ý gặp huynh, huynh cần gì phải khổ sở phí sức như vậy?" Chu Chỉ Nhược có chút cảm thấy vất vả thay Trương Vô Kỵ, nhịn không được nói. "Kể cả bà có gặp huynh, sợ cũng không phải là vì chuyện tốt..."

"Ta biết chứ. Nhưng Diệt Tuyệt chưởng môn có gặp ta hay không là việc của bà ấy, tới hay không lại là việc của ta." Trương Vô Kỵ nhìn Chu Chỉ Nhược duyên dáng yêu kiều trước mặt, trong lòng sinh ra vài phần buồn bã tưởng như cách một thế hệ. Bây giờ không có di ngôn Diệt Tuyệt sư thái lẫn bức tranh dã tâm mình phác hoạ ra cho nàng, tâm cảnh của thiếu nữ này không còn vẩn đục như kiếp trước, ánh mắt vô cùng trong sáng, cũng làm cho Trương Vô Kỵ cảm thấy vui mừng.

"Ta nghĩ, mặc dù Diệt Tuyệt chưởng môn rất có thành kiến với ta, nhưng ta mỗi ngày đều đến tìm bà ấy, cũng có thể cho bà ấy thấy thái độ của ta. Tuy trong thời gian ngắn không thể khiến bà ấy chấp nhận, nhưng vẫn có thể để bà ấy chứng kiến." Trương Vô Kỵ cười nói. "Ta cũng không mong sư thái có thể bỏ qua cho ta, chỉ mong bà đừng tới tìm ta gây phiền phức là được."

Chu Chỉ Nhược còn muốn nói nữa, lại nghe thấy tiếng Diệt Tuyệt sư thái vang lên: "Hừ, nói thật dễ nghe! Chẳng qua là đến chỗ ta làm bộ làm tịch thôi, tưởng ta không nhận ra chắc?"

Trương Vô Kỵ vội vàng chắp tay thi lễ: "Sư thái nói như vậy thật đúng là oan uổng ta. Oan gia nên giải không nên kết, hiện giờ võ lâm Trung Nguyên chúng ta cùng chung tay chống lại Thát Tử, khôi phục Trung Hoa mới là chuyện quan trọng nhất, cần gì phải nội chiến lãng phí nhân lực? Bất luận là khúc mắc cỡ nào, trước đại nghĩa dân tộc cũng nên thoái nhượng một bước."

"Chụp mũ thật lớn! Bần ni thật sự gánh không nổi cái tội danh này!" Diệt Tuyệt sư thái quơ quơ tay trái, tay trái của bà bởi vì Trương Vô Kỵ mà bị chặt đứt trên Quang Minh Đỉnh, trong tay áo trống rỗng. "Ta cũng không tin, trên đời này chỉ có một mình Trương giáo chủ là có thể gánh vác trọng trách này! Đến cả trưởng bối của mình ngươi cũng có thể ruồng bỏ lừa gạt, ta làm sao có thể tin ngươi sẽ đối xử tử tế với thiên hạ bách tính?"

Trương Vô Kỵ lắc đầu: "Trên đời vốn không có người tốt tuyệt đối, người tốt thật sự cũng không thể thành tựu sự nghiệp thiên thu, đã sớm hài cốt không còn. Ta không thể tốt với người bên cạnh ta, nhưng ta có thể tốt với người trong thiên hạ, đây cũng không phải là việc sẽ xung đột lẫn nhau."

"Nói dễ nghe lắm!"

"Sư thái không tin, thì cứ xem ta làm thế nào là được." Trương Vô Kỵ nói. "Phàm là địa vực của Minh Giáo ta, ta có vì lợi ích của bản thân mà bóc lột áp bức bách tính không? Chẳng lẽ không phải ta đang cật lực thay bách tính mưu được phúc lợi sao?"

"Chẳng qua là mua danh chuộc tiếng!"

"Bất luận ta có thu mua lòng người hay không, dù sao bách tính cũng nhờ ta mà thoát khỏi Thát Tử hãm hại, có thời gian thái bình. Đây chính là công lao sự nghiệp của ta." Trương Vô Kỵ thần sắc bằng phẳng. Hắn biết Diệt Tuyệt sư thái tuyệt đối sẽ không nhận hắn là người tốt, bởi vậy cũng không muốn ở trước mặt Diệt Tuyệt sư thái tuyên dương mình là thánh nhân, dứt khoát thuận theo suy nghĩ của bà. "Nếu ta muốn ngồi lâu dài trên vị trí này, đương nhiên sẽ phải luôn đối xử tốt với họ, mặc dù truy nguyên là vì chính ta, nhưng cũng không thể nói ta không hề giúp được họ. Ta có thể mãi mãi lừa họ như vậy, lâu rồi cũng không khác gì chân thực cả."

"Mồm miệng của ngươi đúng là khéo léo, nói đạo lý đều về phía ngươi." Diệt Tuyệt sư thái vẻ mặt không vui. "Kể cả như vậy, ngươi cũng không thay đổi được..."

Trương Vô Kỵ ngắt lời bà: " Cho dù sư thái cho rằng ta thật sự là kẻ tiểu nhân cũng không sao, so với ngụy quân tử như Từ Thọ Huy vẫn khiến người ta yên tâm hơn một chút." Hắn tin Diệt Tuyệt sư thái càng thêm khinh thường hai kẻ Từ Thọ Huy hơn.

"Ngươi lại đây!" Diệt Tuyệt sư thái bị chặn á khẩu không trả lời được, bảo Chu Chỉ Nhược lui ra.



——


Cùng lúc đó, Hàn Lâm Nhi được người ta vớt từ trong nước ra.

"Xem cái bộ dạng của ngươi này..." Tống Thanh Thư một tay đập vào lưng Hàn Lâm Nhi, để nó ói hết nước sông trong bụng ra. "Chu Nguyên Chương với Hoa Vân đối xử với ngươi được chứ hả?"

Không có gì bất ngờ xảy ra, chỗ vốn nên dùng đinh đóng trên boong thuyền của Hàn Lâm Nhi bị đổi thành dùng keo nước dán lại, ngâm trong nước lâu đương nhiên tan ra thành từng mảnh, đồng thời, người vốn nên tới tiếp ứng Hàn Lâm Nhi tất cả đều đổi sắc mặt, quay sang biến thành hung đồ đuổi giết nó.

Nếu không nhờ Tống Thanh Thư cải trang thành một thủ hạ, kịp thời lôi Hàn Lâm Nhi lặn xuống nước tránh né, bây giờ Hàn Lâm Nhi dù không chết đuối cũng đã bị bắn thành con nhím.

Hàn Lâm Nhi thở hồng hộc, rõ ràng là suýt chết đuối, nhưng nó chỉ cảm thấy phổi mình như bị lửa đốt vậy: "Ngươi đã sớm biết?"

Tống Thanh Thư không đáp, hỏi lại: "Ừm hửm? Thế nên ngươi định trách ta không nhắc nhở ngươi, để ngươi tránh được một kiếp này hử?"

Hàn Lâm Nhi nhấp miệng, hiển nhiên là tán đồng vấn đề của Tống Thanh Thư.

"Đồ ngu!" Tống Thanh Thư nhấc tay đập thẳng vào gáy nó, lần này lực đạo vô cùng đầy đủ, đánh cho đầu óc Hàn Lâm Nhi khó khăn lắm mới tỉnh táo được môt chút lại vang lên ong ong, loạn thành một vũng bột nhão.


So với Trương Vô Kỵ, Tống Thanh Thư càng hỉ nộ vô thường hơn, cũng càng tàn nhẫn hơn. Mà dưới sự tín nhiệm của Trương Vô Kỵ, Tống Thanh Thư đạt được quyền lợi cực lớn, đến bây giờ, tướng lĩnh Minh Giáo mặc dù sùng bái Trương Vô Kỵ, nhưng càng thêm sợ hãi Tống Thanh Thư.

Ai cũng biết quan hệ giữa họ, tất cả mọi người đều sợ Tống Thanh Thư thổi gió bên gối Trương Vô Kỵ. May mà Trương Vô Kỵ luôn là người có chính kiến, mặc dù nể trọng Tống Thanh Thư, nhưng cũng sẽ không toàn bộ chỉ nghe một mặt.

Bởi vậy Hàn Lâm Nhi dám mặt nặng mày nhẹ với Trương Vô Kỵ, lại không dám mạnh miệng với Tống Thanh Thư, thần sắc có chút hậm hực.


"Nếu không phải nể tình Hàn thống lĩnh và Lưu thống lĩnh, ta đã sớm giết ngươi rồi, đâu ra cho ngươi lăn lộn ở đây!" Tống Thanh Thư giọng mang khinh thường. "Thật là thú vị! Muốn hại ngươi rõ ràng là Chu Nguyên Chương, điều đầu tiên ngươi nghĩ tới lại là oán ta cứu ngươi trễ, làm ngươi chịu khổ một trận. Chỉ riêng cái đầu óc này thôi là ta đã không muốn cứu ngươi rồi."

Hàn Lâm Nhi giận dữ: "Ngươi..."

"Chát!"

Trước khi Hàn Lâm Nhi xuất khẩu cuồng ngôn, Tống Thanh Thư đã dứt khoát cho nó một bạt tai: "Ngươi còn dám ăn nói với ta thế hả?"

Hàn Lâm Nhi bụm mặt, dường như không ngờ Tống Thanh Thư sẽ đối xử với nó như vậy: "Ngươi đánh ta?"

"Thì sao? Ngươi định tìm Lưu thống lĩnh tố cáo hử?" Tống Thanh Thư cười nhạo. "Quỳ xuống! Bằng không ta đánh gãy chân ngươi!"

Hàn Lâm Nhi trừng mắt: "Ngươi lại không phải giáo chủ, ta dựa vào cái gì phải quỳ ngươi?"

"Bây giờ biết Vô Kỵ là giáo chủ rồi à?" Tống Thanh Thư cười lạnh: "Nhưng ngươi hiện tại là kẻ mang tội, mà ta lại chưởng quản hình phạt, ta bảo ngươi quỳ xuống lĩnh tội, ngươi còn gì mà nói?"

"Ta đã làm sai cái gì?"

Tống Thanh Thư nói: "Chu Nguyên Chương phản giáo, ngươi lại tin hắn, làm chúng ta tổn thất nặng nề... Tạm thời ta chỉ nghĩ được tới đây, cái khác sau này bổ sung cho ngươi."

Hàn Lâm Nhi há hốc mồm: "Ngươi nói cái gì?"




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play