Sau đó, Tống Thanh Thư nhanh chóng khảo vấn tất cả những người ở đây một lượt.
Cầm đầu động thủ, trong tay có mạng người, dâm nam cường nữ, Tống Thanh Thư một tên cũng không buông tha, toàn bộ phán tử hình.
Những kẻ không nặng tội như vậy thì thoát được một mạng, tất cả đồ đạc cướp bóc đều bị thu hồi trả lại cho bách tính, vốn dĩ chìm trong tuyệt vọng cầm chắc cái chết lại được chuyển cơ, đám người này không dám có bất mãn, ngược lại còn thấy vô cùng may mắn, mang ơn đội nghĩa với Tống Thanh Thư.
Nhưng cùng với cảm ân, bọn chúng cũng phải chứng kiến Trương Vô Kỵ hạ lệnh đem từng kẻ bị phán tử hình ra chém đầu thị chúng, đồng thời triệu tập toàn doanh đến xem. Chỉ thấy toàn bộ quảng trường máu tươi giàn giụa, đao phủ giơ tay chém xuống, một cái đầu người lại lăn xuống đất, lăn đến trước mặt người đã từng là đồng bạn, sắc mặt vẫn còn mang vẻ sợ hãi, không khí tràn ngập mùi máu tanh ngai ngái, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.
Không ít người cũng đã nôn ra, mà những tên thoát được một mạng kia càng sợ đến hai mắt trắng dã, hồn phi phách tán.
Gần như ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Trương Vô Kỵ chủ trì cuộc hành hình này đều tràn ngập sợ hãi, nhiều kẻ vốn lòng mang bất mãn với vị thủ lĩnh từ trên trời rơi xuống này cũng nhao nhao cúi đầu, không còn dám nảy lên một chút tâm tư nào nữa.
Trương Vô Kỵ mặc dù không tự mình động thủ, nhưng nhìn cảnh tượng thảm khốc trước mắt, trong lòng kỳ thật cũng có chút khổ sở, nhưng đồng thời hắn cũng biết những kẻ này chết chưa hết tội, rất nhanh liền sắp xếp lại tâm tình, không biểu lộ ra một chút nào.
Bỗng sau lưng có người đưa lên một phong thư, Trương Vô Kỵ cúi đầu nhìn thoáng qua, là bút tích của Tống Thanh Thư, hơi ngoáy ngó, hiển nhiên là mới vội vàng viết ra, xem lướt một lần, đều là an bài liên quan đến tình huống hiện tại, công bố vào lúc này là ít bị cản trở nhất, trong lòng cảm động với Tống Thanh Thư thay mình thu xếp, nhớ kỹ xong liền thu hồi, cất cao giọng nói:
"Nghĩa quân Minh Giáo ta, thưởng phạt phân minh. Bây giờ tội nhân ã trừng phạt xong, cũng đến lúc luận công hành thưởng. Mấy ngày tới chúng ta sẽ phân biên quân đội, sau đó phát quân lương cùng với khen thưởng lần này. Riêng những kẻ đi theo người gây chuyện, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Mấy ngày tiếp theo lệnh các ngươi đi xây sửa tường thành, củng cố phòng bị, về sau chuyện cũ sẽ bỏ qua!" Trương Vô Kỵ dừng một chút, lại nói: "Tường thành Dĩnh Châu quá lớn, chỉ dựa vào nghĩa quân chúng ta thì không đủ nhân lực bố trí, kế tiếp Lưu thống lĩnh đi dán bố cáo, thuê bách tính trong thành thay chúng ta tu sửa tường thành, tiền công tính theo ngày, có thể chọn trả bằng lương thực hoặc ngân lượng đều được."
"Vàng bạc châu báu cướp được trong tay phú hộ tạm thời thu vào khố phòng, sau khi thanh toán xong sẽ phát. Lương thực sung làm quân lương, tôi tớ trong phủ xuất thân Thát Tử sung làm nô lệ, người Hán thả đi, nếu họ muốn thì sắp xếp vào quân đội. Phủ đệ tạm thời dùng làm quân doanh đóng quân. Cấm chiếm làm của riêng, cấm tham ô ngụy báo, cấm ức hiếp bách tính! "
Trương Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên đánh một chưởng ra phía trước, chỉ thấy cột cờ bên phải cách hắn chừng mười trượng phát ra một tiếng nổ tung, ầm ầm đổ xuống trong tiếng kinh hô của mọi người, nửa đoạn dưới bị chưởng lực xoắn đến đứt thành từng khúc, hoàn toàn biến dạng.
"Nếu có ai bằng mặt không bằng lòng, bị ta phát hiện, bản tọa có mấy trăm loại biện pháp khiến kẻ đó muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông cũng là lần đầu tiên thấy Trương Vô Kỵ thể hiện thực lực chân chính, trong kinh diễm cũng mang theo sợ hãi, liếc nhau, vội vàng bước lên quỳ xuống hành lễ: "Mạt tướng cẩn tuân mệnh lệnh của giáo chủ!"
Bọn họ quỳ xuống như mở ra một chốt mở nào đó, đám người khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, nhao nhao quỳ xuống hành lễ, tung hô lên, thái độ vô cùng cung kính thuận theo.
Trương Vô Kỵ ánh mắt hơi lóe.
Cảm giác vạn người triều bái này quả thực khiến cho người ta vô cùng phấn chấn, thỏa mãn lòng hư vinh sâu thẳm nhất. Thế nhưng, hắn chỉ rúng động trong một cái chớp mắt, lập tức lại khôi phục bình tĩnh, chẳng còn sinh ra chút nhiệt huyết sôi trào nào nữa, không khỏi thầm nghĩ: "Xem ra ta thật sự không có tư chất làm Hoàng đế."
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Miễn lễ, đứng lên đi! Các ngươi giải tán, mấy vị thống lĩnh theo ta đi thương nghị chi tiết việc kế tiếp."
Sau đó, nghĩa quân cuối cùng đã không còn cảnh lộn xộn trước kia, trở nên bài bản rõ ràng, thao luyện võ nghệ, luyện tập bài binh, gia cố tường thành, làm khí thế ngất trời lại ngay ngắn trật tự.
Nhưng dưới khung cảnh phồn vinh vui sướng này, đám người Trương Vô Kỵ lại không hề có cảm thấy nhẹ nhàng chút nào.
Rất đơn giản, họ thu được tin tức, quân dẹp loạn của triều đình sắp đến, muộn nhất là tối mai sẽ bắt đầu công thành.
Tuy rằng hiện giờ Hoàng đế ngu ngốc, trong triều đình quý tộc đấu đá lẫn nhau, triều cương hỗn loạn, lộ rõ dấu hiệu hoàng triều đã tận, thế nhưng người Mông Cổ vẫn là dân tộc trên lưng ngựa, trời sinh vũ dũng hiếu chiến. Quân đội của triều đình bây giờ mặc dù kém xa thời kỳ vô địch do Thành Cát Tư Hãn thống lĩnh, nhưng vẫn vượt trên nghĩa quân hiện nay.
Trương Vô Kỵ nói: "Lần này người lãnh binh là ai?"
"Là Dát Lực tướng quân của triều đình. Bởi vì Hoàng đế kiêng kị Nhữ Dương Vương, Vương Bảo Bảo lần này bị giữ ở kinh thành không thể đến, nhưng Dát Lực là bằng hữu trong quân của Vương Bảo Bảo, cũng là một nhân vật hết sức lợi hại." Hàn Sơn Đồng nói, "Hắn mang đến một vạn nhân mã, gấp ba lần nhân số của chúng ta, lần này sợ là một hồi ác chiến!"
"Bọn chúng tới, chúng ta cũng không cần quá mức sợ hãi." Tống Thanh Thư nói: "Chiến lực của người Mông Cổ lấy kỵ binh làm chủ, tuy sau khi họ nhập chủ Trung Nguyên cũng có ra sức bồi dưỡng bộ binh, nhưng chung quy khuyết thiếu kinh nghiệm. Mà kiến trúc tường thành của người Hán chúng ta buộc kỵ binh phải xuống ngựa đi bộ, làm suy yếu phần lớn lực lượng của họ, lại thêm địa lợi chiếm cứ thủ thành, triều đình muốn đánh hạ chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng!"
Thông qua ngày đó xử trí binh sĩ phạm tội, không chỉ có Trương Vô Kỵ nhanh chóng dựng được uy tín, Tống Thanh Thư cũng được lợi không ít, nhờ vào đó được nghĩa quân Minh Giáo tiếp nhận, hiện tại nghiễm nhiên đã đóng vai trò quân sư.
"Cậu nói không sai, tuy khả năng chúng ta đắc thắng không lớn, nhưng kiên trì đến khi viện binh tới là đủ rồi. Đến lúc đó chúng ta ba phương bọc đánh, là có thể toàn diệt Thát Tử!" Hàn Sơn Đồng vỗ đùi nói, "Không có gì phải sợ!"
Trương Vô Kỵ thấy Hàn Sơn Đồng có vẻ hoàn toàn tự tin, ngẫm nghĩ một chút, vẫn là hỏi: "Lưu thống lĩnh, binh mã của Từ Thọ Huy và Quách Tử Hưng bây giờ đã đến đâu rồi? Liên hệ được chưa? Khi nào có thể tới?"
Lưu Phúc Thông đứng dậy đáp: "Thư chúng ta gửi đến chỗ Từ Thọ Huy chưa có hồi âm, tín sứ cũng chưa trở về. Còn viện quân do Quách Tử Hưng phái tới đã chủ động liên lạc với chúng ta, lần này dẫn binh đến chính là con rể của Quách Tử Hưng, tên Chu Nguyên Chương, ước chừng hơn hai mươi ngày nữa sẽ tới!"
"Chu Nguyên Chương?" Trương Vô Kỵ vô ý thức lặp lại cái tên này một lần.
Lưu Phúc Thông cho rằng Trương Vô Kỵ không biết hắn, liền giải thích một phen: "Chu Nguyên Chương này là con rể của Quách Tử Hưng, vô cùng dũng mãnh, giỏi về dụng binh, đánh thắng trận không ít, bởi vậy thăng tiến rất nhanh, ta cũng có nghe qua danh hào của hắn!"
"Ồ? Quả là bất ngờ!" Tống Thanh Thư lại nở nụ cười: "Lúc trước ta với Chu đại ca từng gặp mặt một lần, Chu đại ca còn có ân cứu mạng với ta nữa cơ. Tiếc là sau này ta chưa từng gặp lại huynh ấy, không ngờ sẽ tái kiến trong tình huống này!"
"Ồ? Vậy thật đúng là có duyên!" Hàn Sơn Đồng hiển nhiên vô cùng thưởng thức Chu Nguyên Chương, nghe Tống Thanh Thư nói xong cũng không nhịn được khẽ gật đầu.
Ánh mắt Trương Vô Kỵ hơi lóe lên, cùng Tống Thanh Thư liếc nhau một cái, lại đều không lộ ra thần sắc khác thường, bắt đầu thảo luận chuyện khác.
Lại qua một đêm, mặt trời vừa ló dạng, binh sĩ nhao nhao rời giường ăn sáng. Đang bưng bát, bỗng nghe thấy tiếng kèn báo nguy đồng thời vang lên từ bốn cửa thành Dĩnh Châu, nặng nề mà vang dội. Lập tức bất chấp ăn uống, vứt bát phóng đi lấy vũ khí chạy về phía cửa thành mình được an bài.
Từ hai ngày trước, bốn cửa thành đã bắt đầu chế độ luân phiên đứng gác, trên tường thành luôn luôn có người canh giữ, bởi vậy vừa thấy xa xa có chút bụi mù bay lên, liền lập tức đốt đuốc báo tin, đồng thời lập tức chuẩn bị cung tiễn, quân đội triều đình vừa tiến vào tầm bắn liền bắt đầu vòng bắn thứ nhất.
Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông vừa nghe thấy tiếng kèn liền lập tức lên tường thành, thấy trên tường thành quân đội sắp xếp đâu vào đấy, quay đầu nhìn quân coi giữ còn lại trong thành cũng không bởi vì công thành bất chợt mà hỗn loạn, mà là dựa theo đội ngũ Trương Vô Kỵ biên chế chạy về phía cửa thành tương ứng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"May mà có giáo chủ và Tống công tử mấy ngày qua giúp chúng ta chỉnh lý một phen, nếu không không biết sẽ loạn thành bộ dáng gì!" Lưu Phúc Thông nói với Hàn Sơn Đồng.
Phân đội biên chế binh sĩ là Trương Vô Kỵ dựa vào hình thức của Ngũ Hành Kỳ và bốn môn Thiên - Địa - Phong - Lôi Minh Giáo cải tạo thành, so với kiểu như ong vỡ tổ lúc đầu đã có vẻ quy củ rõ ràng, cũng thuận tiện để chỉ huy bọn họ đi hướng nơi nào, sẽ không phát sinh tình trạng đồng thời ra hai mệnh lệnh khác nhau, tướng lĩnh không biết mình nên lĩnh mệnh nào, binh sĩ không biết mình nên đi theo ai.
Đồng thời, việc này cũng làm suy yếu quyền lợi của thủ lĩnh trong binh sĩ, đề phòng bọn họ kéo bè kéo cánh, ngăn ngừa chuyện kháng mệnh như lúc trước lại phát sinh.
Mà Tống Thanh Thư dựa trên cơ sở chế độ Trương Vô Kỵ thiết trí, mấy ngày liền tiến hành huấn luyện cơ bản cho họ, mặc dù vẫn không thể ngay ngắn trật tự, nhưng ít nhúc sẽ không chen chúc thành một đoàn nữa.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tác giả: Thanh Thư xác định vị trí của mình là mưu sĩ, bởi vì Trương Vô Kỵ như từ trên trời rơi xuống nên binh sĩ bên dưới không thật lòng thần phục hắn, nếu Tống Thanh Thư ôm hết việc về mình, vậy người nhận được sự trunh thành và kính nể chính là Tống Thanh Thư mà không phải Trương Vô Kỵ, cho nên sau khi Thanh Thư bộc lộ bản thân liền để Trương Vô Kỵ tự phát huy.