Mặt trời dần dần ló dạng nơi hừng đông. Tiếng chim hót líu lo chào mừng buổi sáng. Giọt sương long lanh.... Dài dòng, vô luôn đê :v


Tại một căn phòng tầng hai trong mộr ngôi nhà thuộc Tokyo, một chàng trai vẫn rúc vào trong chăn mà say giấc. Mùi hương thơm ngon đánh động dạ dày bay lên từ phòng bếp vẫn chưa đủ để đánh thức anh dậy. Xem ra tối hôm qua anh đã phải rất vất vả khi trốn khỏi sự truy đuổi của em gái mình rồi.

Kuroba Kaito, Kaito Kid - siêu trộm ánh trăng, đêm hôm qua đã mất vài tiếng để thoát khỏi sự truy đuổi của cô em gái nuôi Kuroba Rimo - thám tử nhí.

Bên ngoài cửa phòng, tiếng bước chân vang lên to dần rồi dừng lại. Sau đó, tiếng gõ cửa cùng với giọng trẻ con dễ nghe vang lên:

"Nii-chan, nếu anh còn không dậy thì em chạy bộ một mình đó. Hôm qua anh đã nói gì, anh không nhớ sao?"

"Uhm...", Kaito mắt nhắm nghiền khẽ nhíu mày, động đậy một cái cũng không chịu dậy.

Cuộc nói chuyện sáng hôm qua vang lên trong đầu anh...

-----------

"Rimo, nếu em về nhà hai ngày, vậy ngày mai chạy bộ với anh nhé?", Kaito vừa xách túi đồ nhẹ tênh của Rimo vào vừa cúi xuống sủng nịch nhìn cô em bé bỏng, vui vẻ nói.

Trong đầu anh bắt đầu hiện lên cảnh hai người cười đùa, chạy bên nhau, cùng nhau ăn vặt ven đường, cùng nói chuyện, nắm tay,...

"Hể? Tại sao?", Rimo vẻ mặt miễn cưỡng nhìn ông anh bị chứng muội muội khống.

"Còn hỏi tại sao? Lâu rồi em mới về nhà nên anh mới rủ em chạy bộ chung, vừa tốt cho sức khoẻ cả hai vừa có thời gian nói chuyện", Kaito vẻ mặt tự đắc khi nói suy nghĩ lớn lao của mình. Vẻ mặt của anh cứ như: Thế nào? Thấy anh có tốt không?

"Không thích", Rimo nhíu mày, quay mặt đi, lạnh giọng nói.

"Ể??? Tại sao chứ???", Kaito la lớn.

Vẻ mặt bàng hoàng của anh ấy... Thú vị...

Vâng, suy nghĩ của mỗ nữ nào đó vừa lấy anh trai mình làm trò cười.

Tác giả: ...

"Nói chung là em không thích. Thân thể của em rất tốt, không cần chạy bộ mỗi ngày, hơn nữa chúng ta có thể nói chuyện ở nhà", Rimo nói xong liền đi một lèo vào nhà.

"Nhưng mà....!", Nhưng mà... Em lại luôn ở lì trong phòng mà 😭

Vâng, vậy là thanh niên nào đó đã mất cả buổi sáng của ngày đầu tiên chỉ thể thuyết phục em gái chạy bộ với mình.

Tác giả: ...

-----------------------

Kaito giật mình mở mắt.

Phải rồi, làm sao mà anh lại quên chứ?

Tự tát vào mặt bản thân hai cái, anh nhanh chóng bay xuống giường, mở tung cửa phòng.

"Rimo, chờ anh một chút", Kaito nói một câu xong lại vọt vào phòng, rồi lại vọt ra ngoài và nhanh chóng đến nhà tắm. Để lại mỗ nữ nào đó mắt hạt đậu trước cửa phòng.

Tác giả: ...

-----------

Sau khi mang đôi giày màu đen được cải tiến (ai còn nhớ :) ), Rimo bước ra ngoài.

Không khí của buổi sáng sớm trong lành, có vài phần lành lạnh.

Rimo thở ra một cái rồi nhìn căn nhà của mình.

Nhìn thấy người anh trai nhanh chóng mở cửa nhà, đóng vội rồi chân có chân không giày chạy vội đến chỗ cô, nở nụ cười toe toét nhưng không làm giảm vẻ đẹp trai, đôi mắt tử màu hiện lên tia giảo hoạt.

"Được rồi, chúng ta đi thôi!", Kaito vui vẻ hô lớn.

"Ồ...", Rimo miễn cưỡng phụ họa theo. Aizzz, thật ê mặt.

Từ khi nào hắn đã trở thành kẻ ngốc thế này...

Tác giả: Chứ không phải do con à?

Rimo: ...

---------------

Buổi chạy bộ diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch của ... Rimo. Kế hoạch bao gồm: chạy bộ, nói chuyện nếu Kaito bắt cô nói và nhanh chóng về nhà.

Và đương nhiên là không có vụ cười đùa hay rượt bắt vì lí do an toàn cho bản thân và cho người khác; không có vụ ăn quà vặt vì không tốt cho sức khoẻ, ở nhà đã có bữa sáng sẵn sàng; không có vụ nắm tay vì vướng víu,...

Mà có nắm một chút để an ủi mỗ nam nào đó đang khóc ròng.

Rất nhanh, hai anh em đã có mặt ở phòng bếp mặc cho thanh niên nào đó vẫn còn uất ức như vừa bị giành ăn.

Chẳng bao lâu sau, Kaito đã bỏ đi vẻ mặt mà Rimo-khá-thích-thú-khi-được-nhìn-kia khi anh bắt đầu ăn món ăn do chính Rimo nấu (mặc dù bữa sáng toàn những món ăn đơn giản). Anh vừa nhai nhồm nhoàm vừa tấm tắc khen:

"Chà, tay nghề của em vẫn tốt như vậy nhỉ, Rimo."

"À vậy sao? Vậy thì nii-chan ăn nhiều vào", Rimo bình thản gắp cơm bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai.

"Ha ha", khẽ cười nhưng trong lòng Kaito đang khóc ròng. Ư ư, xem cách nó đối xử với người anh đẹp trai kìa.

Kaito không biết rằng, vẻ mặt của anh đã hoàn toàn biểu lộ hết những gì anh đang nghĩ.

Và anh không biết rằng, trong mắt của mỗ nữ nào đó, hình tượng quý ông của anh đã biến thành hình tượng chú-cún-bị-ngược-đãi.

Rimo thích thú ngầm nhìn anh trai nuôi của mình. Đôi mắt to tròn bỗng sắc bén, ánh lên tia giảo hoạt mạnh mẽ.

Kaito đáng thương không phát hiện ra vẻ giảo hoạt kia. Cũng phải, khi ở một mình với em gái, tất cả sự đề phòng hay kĩ năng siêu trộm của anh đều bị giảm đến mức âm rồi.

Kaito thở ra một tiếng.

Rimo nhìn Kaito, nói:

"Nii-chan mất nụ hôn đầu chưa?"

Sặc.

Kaito ho khụ khụ vài cái. Anh kinh ngạc nhìn Rimo, hỏi:

"Em hỏi để làm gì?"

"Hỏi chơi thôi~ Kaito không muốn nói thì thôi", Rimo quay mặt đi chỗ khác.

Kaito nhìn Rimo, tổ hợp mắt cá chết cùng nhíu mày xuất hiện:

"Bỗng nhiên gọi tên anh vậy hả?"

Kaito nhìn ra chỗ khác, bắt đầu liếc ngang liếc dọc. Tai anh dần đỏ đên, anh bĩu môi.

"Chưa."

Giọng nói lí nhí vang lên nhưng đủ để hai người nghe thấy.

Rimo có hơi bất ngờ. Chà, đến cô cũng không chắc chắn Kaito đã mất chưa. Nếu chưa thì...

Hắc hắc...

Sau bữa ăn, Kaito giúp Rimo thu dọn chén đũa. Rimo liếc nhìn Kaito, nói:

"Nii-chan, giúp em chuyện này được không?"

Kaito khựng lại vài giây. Mắt anh sáng rực lên. Anh gần như đứng phắt dậy, nhanh chóng hỏi:

"Sao? Sao? Sao? Em cần nii-chan giúp chuyện gì?"

Rimo đen mặt.

Coi cái mặt hớn hở của ổng kìa.

"Chẳng qua, chuyện này rất nhỏ. Em nghĩ anh sẽ đồng ý, nhỉ?", Rimo thăm dò.

"Tất nhiên rồi!", Kaito quả quyết, "Đã là anh trai thì dù em gái gặp chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ giúp!"

Nói rồi còn tự khen bản thân vài câu mới sợ.

"Chuyện gì cũng giúp?"

"Chuyện gì cũng giúp."

"Giúp ngay lập tức?"

"Giúp ngay lập tức!"

Rimo chỉ chờ lúc này. Cô cười gian, nói:

"Này là anh nói đấy nhé. Em ghi âm rồi, trốn không được đâu."

"Ách...", Kaito cảm thấy mi mắt giật giật. Anh ngửi thấy mùi không ổn, nhưng mà... "Đương nhiên rồi! Nii sẽ không rút lời! Nào, chuyện em cần anh giúp là gì?"

"Được!"

Rimo mỉm cười. Cô rút trong túi ra chiếc điện thoại của mình. Bấm bấm, lướt lướt.

Khoảng thời gian ngồi chờ, Kaito thầm nuốt nước bọt.

Chắc... Không sao đâu nhỉ?

Tác giả: Có đấy...

"Đây rồi...", Rimo mỉm cười, đưa điện thoại cho Kaito xem, khẽ nói, "Dạo này trong trường mới của em xuất hiện trào lưu này."

Trào lưu?

Kaito nghi hoặc nhìn Rimo, rồi mới cúi đầu nhìn điện thoại.

!?

Cái... Cái video này...

Kaito giật mình.

Mắt anh dán vào trong màn hình.

Màn hình hiện lên những đoạn đối thoại và hành động...

{Video1...

"Oni-chan oni-chan, giúp Kazumi được không?, người cầm điện thoại nói. Có vẻ là một cô bé.

"Chuyện gì?", người thanh niên trong tầm quay nhíu mày nói. Xem ra cậu ta cũng bằng cỡ tuổi của Kaito.

"Oni-chan cúi xuống một chút được không zạ?", góc trái màn hình xuất hiện bàn tay nhỏ ngoắt ngoắt người anh kia.

"Nhóc tính làm gì?", anh ta nhíu mày nhẹ nhưng cũng cúi xuống.

Đột nhiên máy quay quay roẹt một cái rồi xuất hiện khuôn mặt cô bé Kazumi kia. Kazumi cười rạng rỡ, nói:

"Kazumi desu! Tớ thực hiện đây!"

Bên cạnh là tiếng người anh:

"Này, Kazumi. Nhóc tính làm gì vậy hả? Nhanh cho anh học nào."

Kazumi cười he he. Màn hình lại quay phắt đi lần nữa. Tầm quay xuất hiện vẻ mặt của hai anh em. Anh trai nói:

"Này--"

"Oni-chan, phiền anh lần này nhé!"

"Hả--"

Chụt.

Kazumi hôn má anh trai rồi cười tinh nghịch chạy đi.

"Cảm ơn oni-chan! Mọi người, mình xong nhiệm vụ rồi nhé. Bye bye~"

Kazumi cười tinh nghịch. Sau đó màn tình tối đen...}

Ánh mắt Kaito tối xầm lại. Kaito nhìn Rimo, nói:

"Đừng nói là---"

"Ưm", Rimo gật đầu, "Hôn nii hoặc nee của mình."

"Và...?"

"Ai có anh chị cũng phải tham gia. Ai không tham gia coi như là lập dị và bị tẩy chay."

"Ồ..."

Trẻ con thật đáng sợ.

Vâng, suy nghĩ của mỗ nam nào đó.

"Em không muốn. Em rất quý họ. Em không muốn bị mọi người xa lánh...", Rimo khẽ nói. Cô nhìn Kaito, "Nii-chan..."

"Làm đi", Kaito nói.

Rimo nhìn Kaito vài giây.

"Nii chắc chứ?"

"Ừ", Kaito nhìn Rimo, gật đầu.

"Chắc không đó? Không hối hận chứ?", Rimo nhìn Kaito bằng nửa con mắt.

"Chỉ là hôn má thôi mà, phải không? Vậy thì cứ vô tư. Chính anh còn mừng đây này", Kaito cười cười.

Rimo sẽ hôn má anh! Rimo sẽ hôn má anh! x50 lần.

Cuộc đời anh ý nghĩa hơn rồi!!!

Kaito mắt sáng lấp lánh đứng cười ngốc.

"Một lời nói ra tứ mã nan truy. Em ghét nhất là kẻ nói dối đấy nhé."

"Yên tâm. Anh sẽ giúp em."

"Được", Chà, em chỉ sợ anh trốn thôi.

Rimo nhìn anh, khẽ nhếch môi.

--------------

"Được rồi."

Tay đưa ra tắt vòi nước, Rimo lau tay. Cởi chiếc tạp dề màu trắng đen ra, cô móc nó vào chỗ cũ rồi đi ra phòng khác.

Kaito ngồi trên chiếc ghế sô pha, mắt chú tâm xem chươg trình được chiếu trên TV. Đôi lúc, anh cười nhẹ một cái. Đôi lúc, lông mày anh nhíu lại cùng với tiếng cười lớn phát ra. Đôi lúc, anh lại ngẩn ngốc ra.

Góc nghiêng này... Nhìn Kaito rất đẹp.

Rimo cười nhẹ. Xem ra cô có người anh rất hoàn hảo nhỉ.

"Rimo, xong rồi à?", Kaito nhận ra Rimo đang đi tới, mỉm cười ôn nhu.

"Vâng. Em lấy thứ này một lát. Chờ chút", nói rồi Rimo từ từ đi lên phòng.

Kaito nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Rimo.

Mặt anh bỗng đỏ dần.

Tay anh di chuyển đến ngực trái.

Nhanh quá!

Kaito ôm mặt lại.

Uwa... Mày thật không có tiền đồ, Kuroba Kaito!

Chỉ là được em gái hôn má thôi mà, mày làm gì phải hồi hộp như thế!

...

Nhưng mà...

Kaito để lộ mắt ra khỏi tay.

Lâu lắm rồi, Rimo mới thân thiết với anh như vậy...

Phải... Lâu lắm rồi...

Kaito cười tự giễu. Anh bỏ tay ra khỏi mặt.

Thả người dựa vào lưng ghế, anh thở ra một cái.

Đằng này, Rimo thân thiết với anh là do bắt buộc thôi...

Haizzz...

------------

"...."

"N---"

"Nii----"

"Này---"

"Này Kaito!!!"

Kaito giật mình mở mắt. Anh nhìn quanh, rồi nhìn người đang có biểu tình tức giận trên mặt. Anh giật mình một cái, tay chắp lại, cúi đầu:

"Gomen, Rimo!"

"Anh dám ngủ?", Rimo nhíu mày.

"Hả? Anh...", Kaito ngập ngừng. Thôi rồi, anh ngủ quên!

Rimo nhìn vẻ mặt của Kaito. Cô nhướng mày, cao giọng nói:

"Chà, xem ra anh ngủ rất ngon nhỉ? Ngủ từ bảy giờ sáng đến gần mười một giờ trưa luôn đấy. Xem ra là do em quá ngốc đến nỗi nghĩ rằng anh sẽ giúp em ngay rồi."

"Không-- Không phải---", Kaito giật mình, lắp bắp nói.

"Xem ra em quá coi trọng lời nói của anh rồi. Gì mà giúp ngay lập tức chứ? Nếu anh không muốn giúp em thì em sẽ nhờ người khác!"

"Anh---"

"Ngủ luôn đi, bakamono! Em ghét anh!"

Rimo hét lên rồi chạy nhanh lên phòng.

Kaito đơ ra. Mắt anh mở to, nhìn theo bóng lưng của Rimo. Anh bất giác đặt tay lên ngực trái.

Đau quá...

Đau...

Lần đầu... Rimo nổi giận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play