Ba giờ sáng.

Chiếc xe Volkswagen Beetle Loại I chạy ro ro trên đường cao tốc. Bên trong xe là một không gian im lặng.

Bác tiến sĩ vừa lái xe vừa chảy mồ hôi.

Này này, sao trong xe lại có bầu không khí khó chịu như thế này chứ?

Này Shinichi, cháu có thể ngừng liếc Rimo một cách công khai như vậy không?

Sao cháu cũng liếc ta chứ, ta có làm gì đâu?

Tác giả: Tội nghiệp bác.

Bác tiến sĩ thở dài một cái.

Không xong rồi, ông nên giải quyết bầu không khí khó chịu này đã.

Bác tiến sĩ cười cười, vừa lái xe vừa đưa mắt nhìn Rimo, nói:

"Cháu là bạn thân của Conan sao? Ta thấy hai đứa khá hiểu nhau đấy... etou..."

Bác tiến sĩ đang cười bỗng nhiên khuôn mặt cứng lại. Thằng nhóc kia có thôi trừng ta không thì bảo?

Rimo nhìn bác tiến sĩ, mỉm cười nói:

"Cháu là Kuroba Rimo ạ. Bác có thể gọi cháu là Rimo. Thật ra cháu mới chuyển đến hôm nay thôi nên cũng chưa thân với mọi người lắm."

"Vậy sao? Gia đình cháu cũng chuyển đến gần trường sao?"

"Không ạ. Cháu chuyển ra ở riêng ạ."

"Ở riêng?", cả ba người đều nhìn Rimo.

Conan nhíu mày nhìn cô.

Một cô nhóc đòi ra ở riêng?

Chuyện này không phải quá khó tin sao?

Trừ phi... cô ta vốn không có gia đình, hoặc sẽ có một chuyện cẩu huyết nào đó xảy ra đã đẩy cô ta đến mức chuyển ra sống một mình.

Tệ hơn thế... cô ta chính là bọn chúng...

Conan rùng mình, chảy mồ hôi lạnh.

Khoan đã! Nếu cô ta là bọn chúng, thì đây chính là thời có thích hợp nhất để trừ khử Haibara và cậu!

Ngay cả tiến sĩ cũng sẽ bị liên lụy!

Nhưng mà... vẫn chưa chắc chắn cô ta thuộc tổ chức...

Cậu có thể điều tra... nhưng có thể tra ra sao?

Chi bằng... hỏi thẳng mặt vậy!

Rimo mỉm cười nhìn bác tiến sĩ. Cô đưa mắt nhìn hai người còn lại, sau đó lại chuyển mắt dán lên bác tiến sĩ, nói:

"Cũng không phải là ở một mình. Cháu sống chung với một gia đình khác ạ."

"Gia đình cháu không phản đối sao?"

"Vâng", Rimo cười nhẹ.

"Ha."

Bỗng nhiên, tiếng cười của Conan vang lên cắt ngang cuôc trò chuyện. Giọng nói của cậu vang lên, lạnh lùng.

"Vậy sao? Hay tất cả chỉ là lời cậu bịa đặt?", Conan nhìn Rimo, ánh mắt ánh lên tia sắt bén.

Rimo hơi ngẩn ra nhìn Conan.

Nhìn vẻ mặt cậu ta... tự tin đến vậy sao?

Rimo nhếch môi.

Đúng là một tên nóng vội.

Chỉ vì cái tính đó mà cậu bị teo nhỏ đấy, đồ ngốc.

Conan khó chịu nhìn cái nhếch môi của cô. Cậu có cảm giác như cô ta vừa cười vào mặt cậu vậy. Cậu cười lạnh:

"Không phải sao?"

"Hể?", Rimo cao ngạo nhìn Conan, ý cười khiêu khích hiện rõ trên khuôn mặt, "Vậy cậu nói xem, tôi bịa đặt chỗ nào? Cậu ấm nhà Kudo?"

"Cái... cái gì?"

Cả ba người đều kinh ngạc. Bác tiến sĩ ngạc nhiên đến mức xém gây nên một cuộc tai nạn bằng lí do nhảm shit.

Haibara và Conan đều phòng bị nhìn cô. Conan nhíu chặt mày, gằn giọng:

"Làm sao cậu biết được? Chẳng lẽ cậu--"

"Tôi thế nào?", Rimo mỉm cười, "Chuyện tôi phát hiện cậu là Kudo Shinichi bằng cách nào, bây giờ còn quan trọng sao?"

Haibara im lặng nhìn Rimo. Cô hơi nhếch môi nhìn cô bé đang mỉm cười kia.

Thật thú vị, cô bé.

Cũng thật thông minh.

Xem ra, ở gần cô bé này sẽ có rất nhiều chuyện thú vị để xem.

Hưm...

Không quan tâm Haibara đang chuẩn bị kế hoạch kết bạn mua vui, Conan ánh mắt dán lên người Rimo, thầm nghĩ có nên cho cô một mũi kim gây mê hay không.

An toàn là trên hết.

Nghĩ là làm, tay cậu chuẩn bị đồng hồ gây mê, mắt vẫn dán lên Rimo, nhếch môi nói:

"Vậy cậu chính là bọn chúng, đúng không? Cậu đã uống APTX 4869 rồi giả làm học sinh, tiếp cận bọn tôi?"

Rimo ánh mắt sắc bén, môi cười hứng thú nói:

"Chà... Bọn chúng? APTX 4869? Xem ra cậu có rất nhiều bí mật nhỉ, Kudo Shinichi?"

Conan nhíu mày. Tay ngừng động tác, cậu hỏi:

"Nói thế có ý gì?"

"Không có gì. Phải, tôi chính là bọn chúng đấy. Cậu nói xem, bọn chúng là ai?", Rimo cười cười, người hơi nhướng về phía Conan, tỏ vẻ nguy hiểm, hỏi.

Cái này là giấu đầu hở đuôi trong truyền thuyết sao?

Conan đen mặt nhìn Rimo.

Cô ta... đang giỡn với mình chắc?

Giả vờ trở thành đứa trẻ ngu ngốc... hay thật sự là một đứa trẻ?

Conan một bên đấu tranh tư tưởng, một bên chống chọi lại ánh mắt của Rimo.

"Cô không phải bọn chúng?", Conan nghi ngờ hỏi.

"Đâu, tôi chính là bọn chúng như cậu nghĩ mà. Nào, nói cho tôi biết đi a, bọn chúng là ai? Cậu phải nói thì tôi mới biết bọn chúng là ai chứ!", Rimo ra vẻ trách móc cậu không nói đầy đủ.

Conan não rối thành một đống. Cảm thấy như não cậu không còn vết nhăn nào nữa nếu cậu tiếp tục nói chuyện với cô.

Rốt cuộc cô ta là ai?

"Này Kudo Shinichi..."

Hành động của cô ta, cả nụ cười của cô ta đều làm mình cảm thấy cô ta thật khó đoán.

"Nè, cậu nói cho tôi biết đi mà!"

Cái nụ cười mỉm kia, cái nhếch môi kia, bằng cách nào đó, cậu lại thấy cô ta khá quen...

"Ne~ Cậu nói đi chứ."

Chính xác là cậu đã từng gặp cô ta!

"Kudo Shinichi, cậu nói cho tôi biết đi! Bọn chúng mà cậu nói là ai vậy?"

Nhưng... cậu gặp cô ta ở nơi nào?

"Nè Kudo--"

Aizzz!!!

Dấu thập đỏ hiện rõ trên đầu, Conan quát:

"Im lặng đi!"

Rimo ngừng lải nhải. Cô dùng hiệu ứng mắt cá chết nhìn cậu, bĩu môi nói:

"Không thú vị."

Phốc.

Conan đen mặt nhìn Haibara đang bụm miệng nén cười. Dấu thập đỏ càng rõ hơn, cậu trừng mắt nhìn Haibara, gằn giọng:

"Phun ra mau, cậu cười cái gì?"

Haibara khẽ hít thở sâu. Cô lấy lại khuôn mặt than huyền thoại, nhếch môi cười:

"Không có gì. Chỉ là thấy kịch này rất hay, rất vui nhộn. Thú vị lắm, tiếp đi."

Conan giận quá hóa cười, nhìn Haibara:

"Cậu--"

"À nói luôn cho cậu hay", Haibara thản nhiên cắt đứt lời nói của Conan. Cô bắt chéo chân, chống tay lên đùi, cằm đặt lên bàn tay, cười nói, "Kuroba Rimo không phải bọn chúng."

Conan ngạc nhiên nhìn Haibara, sau đó đưa mắt nhìn Rimo một cái.

Tsk. Nụ cười đáng ghét.

Conan ánh mắt ghét bỏ nhìn nụ cười thản nhiên thường trực trên mặt Rimo. Cậu nhíu mày nhìn Haibara, giọng nghi ngờ hỏi:

"Tại sao cậu biết?"

"Người của tổ chức đều có một loại mùi rất đặc trưng. Trên người cô bé thì không có mùi đó", Haibara trả lời.

"Mùi?", Conan khó hiểu nhìn Haibara.

"Thần kì vậy sao?", Rimo ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Haibara. Cô đặt tay trước mũi mình, hít vài cái, "Chỉ như thế này liền nhận biết được sao? Giống chó nhỉ?"

Conan cùng Haibara đen mặt nhìn Rimo.

Giống chó? Này là đang chửi Haibara sao?

Conan thả lỏng phòng bị. Cậu nhìn Rimo, hỏi:

"Nói xem, bằng cách nào cậu biết được tôi là Kudo Shinichi?"

Rimo cười nụ cười đặc trưng, nói:

"Người có não đều sẽ biết."

"... Dễ nhận thấy vậy sao?", Conan kiềm chế, cố giữ cho lòng khỏi run lên.

Người có não đều sẽ biết? Nếu vậy chỉ cần bị người để ý đến, cậu liền bị lộ?

Chết tiệt!

"Phải. Dễ nhận thấy", Rimo nhìn ra cửa sổ xe, ánh mắt lờ đờ nhìn về chân trời trước mắt, "Chỉ cần để ý sẽ nhận ra, khi Kudo Shinichi đột nhiên biến mất liền có Mori Kogoro. Bên cạnh Mori Kogoro, rất trùng hợp, bỗng nhiên lại xuất hiện một Edogawa Conan. Edogawa Conan kia, ở trường lại có một đội thám tử nhí, đôi khi giúp cảnh sát phá án. Có ba thứ khiến tôi biết cậu là Kudo Shinichi."

Rimo liếc mắt nhìn Conan, khẽ cười.

Conan mắt nhìn cô, đầu thầm suy nghĩ.

Ba điều? Quá nhiều không phải sao?

Cậu thật sơ suất.

Conan ngẩng đầu nhìn Rimo, chờ cô nói tiếp.

Rimo nhìn cậu, tiếp tục nhìn chân trời dần có ánh sáng, nói:

"Đầu tiên, thời gian quá trùng hợp. Như tôi đã nói ở trên, thời gian Kudo Shinichi biến mất cùng thời gian Edogawa xuất hiện trùng khớp nhau. Thứ hai là khả năng phá án. Tuy Edogawa Conan chỉ nói vài câu mấu chốt giúp cho việc phá án diễn ra thuận lợi hơn, nhưng điều đó sẽ gây nghi ngờ. Và cuối cùng..."

Rimo ngừng lại, tay đưa vào túi rút điện thoại ra. Thực hiện vài thao tác trên điện thoại, cô giơ ra:

"Nhìn xem, đây là hình của ai?"

Conan hơi ngờ ngợ nhìn chiếc điện thoại lạ mắt. Cậu dán mắt nhìn vào màn hình.

Conan giật mình.

Ra vậy...

Conan gật đầu:

"Hình của tôi lúc còn nhỏ... và hình của Edogawa Conan."

"Hiểu rồi đúng không. Thứ ba, điểm mấu chốt, ngoại hình giống nhau như hai giọt nước", Rimo gật đầu, cất điện thoại đi.

Conan ngồi bình thường lại, ôm cằm suy nghĩ.

Rimo nhìn cậu, sau đó nhìn Haibara. Haibara cũng đang nhìn cô.

Rimo: ...

Chà...

"Kudo, tôi biết cậu đang nghĩ gì. Cậu không cần lo lắng quá. Chắc cũng chỉ có vài người rảnh hơi như tôi mới nhọc tâm đi điều tra thôi, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều cho nhọc tâm", Rimo cười lấy lòng, nói.

Conan ồ một tiếng rồi im lặng.

Trong xe tiếp tục duy trì im lặng đó.

Haibara nhìn ba người trong xe. Cô nhìn Rimo, nhẹ giọng nói:

"Cậu nên đi ngủ đi. Thức đêm như vậy không tốt cho trẻ con đâu."

Conan như tỉnh lại. Cậu quay đầu nhìn Rimo, gấp gáp hỏi:

"Khoan, khoan đã. Nói vậy cậu thật sự là trẻ con sao?"

"Ừm, điều đó dĩ nhiên rồi, không phải sao?", Rimo nhìn Conan. Vẻ mặt của cô như chắc chắn rằng chuyện cô là trẻ em nó bình thường như chuyện Mặt Trăng xoay quanh Trái Đất, Trái Đất xoay quanh Mặt Trời vậy.

Tác giả: mặt dù nó éo phải vậy.

"Thật sao trời?!", Conan ôm mặt.

Rimo ra vẻ khó hiểu nhìn Conan. Như nhớ ra điều gì đó, cô quay ra nhìn Haibara, hỏi:

"Nói vậy, cậu không phải trẻ con sao, Haibara-san?"

Haibara nhìn Rimo.

Chà, dù gì cô bé cũng biết rồi nên có nõi cũng chẳng sao nhỉ.

"Phải, tôi giống như tên kia, bị teo nhỏ lại nhờ viên APTX 4869."

"Lại là nó sao?", Rimo nhíu mày, sau đó lại giãn ra, "Nếu được thì sau này kể cho tớ nghe được không?"

"... Được", Haibara gật đầu.

"Thật sao?", Rimo cười nhẹ. Dặt dè đưa mắt nhìn Haibara, cô giảm nhỏ thanh âm, nói:

"Haibara-san... nếu có thể... chỉ là nếu có thể nhé! Nếu có thể, tớ làm bạn với cậu được không?"

Haibara ngạc nhiên nhìn Rimo.

Như thế này... tiến triển cũng quá nhanh đi?

Nhưng mà... không sao. Loại người bắt lấy cơ hội như thế này, cô thích.

Haibara khẽ gật đầu.

"Thật sao?", Rimo ánh mắt mong chờ nhìn Haibara, "Vậy tớ có thể gọi cậu là Ai-chan không?"

"Được."

"Hay quá!" Rimo vui vẻ cười. Cô vui đến nổi xém nhảy lên đập đầu vào trần xe vậy.

Conan đúng lúc quay đầu lại. Cậu nhìn nụ cười vui vẻ kia, ngẩn ra.

Phải rồi...

Ra là cô ta!

Rốt cuộc cậu cũng nhớ ra!

Chính là con bé hôm đó!

"Ra là cậu!!!"

Giọng nói của Conan vang vọng một khoảng trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play