Chỉ có điều tôi không giải thích được nghi ngờ của ông Tôn.
Vì tôi chưa từng đi ra sau núi và cũng chưa từng nghe thấy người trong thôn nói tới bao giờ.
Hình như chỉ có người nhà tôi là đã từng đi vào trong đó…
Tôi không thể giải thích được sự nghi ngờ của ông Tôn. Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên đặc quánh.
Một lúc sau, Tam Thanh mới
lên tiếng phá tan sự im lặng.
“Theo lý mà nói, dù xuất quan có khó thế nào thì lúc này bố cậu cũng phải quay về rồi mới đúng. Vậy mà ông ấy vẫn chưa về nên có chút kỳ lạ. Chi bằng để tôi gieo quẻ thay cậu".
Câu nói của Tam Thanh giống như cơn mưa rào tới kịp lúc khiến tôi bỗng cảm thấy kích động.
“Sư thúc, vậy thì làm phiền sư thúc”.
Mặc dù quẻ bói không thể chính xác một trăm phần trăm
nhưng có thể xem được là lành hay dữ.
Cái chết đột ngột của mẹ đã là một đòn chí mạng đối với tôi, nếu bố tôi xảy ra chuyện gì nữa thì đúng là tôi chẳng còn người thân nào trên đời này nữa! Nếu đã gieo quẻ thì cần gieo Bát Quái đồ, nhưng giờ chúng tôi tìm đâu ra hình bát quái?
“Trương Ly, lấy cho tôi một miếng vải trắng lớn tới đây”.
Tam Thanh cũng không làm khó, chỉ bảo tôi đi tìm một tấm vải trắng lớn.
Mẹ tôi mới mất nên vải trắng dễ tìm. Tôi nhanh chóng tìm được một miếng vải trắng hình vuông khá lớn.
Nhận tấm vải, Tam Thanh lấy thêm một chậu chu sa từ ông Tôn. Tam Thanh dùng chu sa làm mực, dùng tay vẽ một hình bát quái lên miếng vải! Tôi kinh ngạc nhìn kiệt tác hình bát quái và càng có cái nhìn mới mẻ hơn về năng lực của Tam Thanh.
Đến cả ông Tôn đứng bên cạnh cũng phải chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
“Thế nào, sư đệ của tôi lợi hại không? Hình bát quái chuẩn chỉnh thế này đến tôi còn không vẽ ra được”.
“Sư phụ, những cao nhân như sư phụ và sư thúc sống ẩn dật thế này thật đáng tiếc quá”.
Tôi buột miệng.
Với bản lĩnh của ông Tôn lại đi làm một ông thầy bói sống cảnh vô định trên cầu, còn Tam Thanh thì đóng làm kẻ ngốc trong Vọng Tiên các để đổi lấy một chút hư danh.
Cả hai đều giấu nhẹm đi năng
lực của mình.
“Đồ đệ, cậu chưa từng nghe câu năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều sao?”
Ông Tôn không hề trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi.
“Nhưng tôi biết sư phụ và sư thúc không phải là sợ gánh trách nhiệm. Có thể nhìn thấy được điều đó từ những gì mà hai người làm cho tôi”.
Bị tôi hỏi vậy, ông Tôn chỉ khẽ lắc đầu.
“Những gì chúng tôi làm đã là gì. Người tạo ra đại trận trong thôn của cậu mới thực sự là cao nhân, mới xứng đáng được người khác kính phục”.
Tôi không hiểu bèn lên tiếng hỏi.
“Tại sao?”
Nhưng ông Tôn không có ý định nói tiếp nữa, chỉ chỉ vào Tam Thanh. Lúc này, Tam Thanh đã bắt đầu gieo quẻ, nên không được làm phiền.
Tam Thanh dùng tiền đồng để
gieo quẻ.
Sáu đồng tiền, xúc sáu lần, đây là Lục nghệ khởi quái.
Nhưng nhìn kỹ thì có đôi chỗ không giống. Cùng lúc gieo quẻ, Tam Thanh cũng cắn ngón tay và vẽ một hình phù hiệu.
“Phù hiệu mà Tam Thanh vẽ thực ra chính là ngôn ngữ của bát quái, dùng máu tự thân dẫn nhập để có thể tiến vào trong quẻ bói và tìm quẻ".
Ông Tôn tỏ ra vô cùng kính trọng Tam Thanh của lúc này.
Tôi cũng nín thở, lẳng lặng quan sát, không dám cả thở mạnh.
Đúng như những gì ông Tôn nói, lúc này Tam Thanh dường như đã bước vào một thế giới khác.