Ban đêm trong thôn vô cùng tịch mịch.
Bây giờ đã là rạng sáng, là lúc sương rơi nhiều nhất trong ngày.
Vừa ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh đã ào tới làm tôi run lập cập.
Toàn bộ ánh đèn trong thôn đã tắt nhưng ánh trăng hôm nay trong sáng khác thường, soi từng ngóc ngách trong sân sáng tỏ như ban ngày.
Tôi rón rén đi ra khỏi sân, sau
đó lại chạy thật nhanh về phía nhà tôi.
Tường nhà ở nông thôn đa số đều xây không cao lắm. Hơn nữa, ở góc tường phía Tây Nam nhà tôi còn có một cái cối đá.
Hồi nhỏ mỗi khi tôi mắc lỗi, không dám về nhà thì đều trèo lên chiếc cối đá này, lén lút trèo tường để vào nhà.
Nếu bố tôi đã không cho tôi vào trong nhà, chắc chắn là do bên trong có thứ gì đó mà ông ấy không muốn tôi nhìn thấy.
Nhưng bất luận ra sao tôi cũng phải vào thăm dò tình hình thế nào rồi tính tiếp.
Nhà tôi cách nhà Nhị Cẩu không xa nên chỉ cần chạy mấy bước là đã nhìn thấy cái cối đá kia.
Chỉ có điều, dưới ánh trăng vằng vặc, tôi nhìn rõ có một bóng người đen thui đang bò lồm cồm trên chiếc cối đá!
Đó rõ ràng là một người sống, nhân lúc đêm khuya bò lên cái cối đá kia, lại còn gây ra những tiếng động sột soạt.
Đầu tôi như căng ra, đang đêm hôm mà kẻ nào không đi ngủ lại chạy tới nhà tôi làm trò gì thế này? Tôi không vội vã chạy lên phía trước mà lặng lẽ nấp ra sau một chồng lúa mạch quan sát xem kẻ đó đang định làm gì trước.
Chỉ thấy kẻ đó trèo lên cối đá xong thì liền treo mình trên tường nhà tôi, lấm la lấm lét nhìn vào bên trong.
Nhìn thấy cảnh này, tôi bỗng chốc đã hiểu ra.
Lẽ nào đây là một tên trộm đang định nhân lúc đêm khuya đột
nhập vào nhà tôi? Đáng tiếc hắn ta số đen lại đụng trúng tôi, tôi đương nhiên không thể để hắn đễ dàng đạt được mục đích! Tôi tiện tay vớ lấy cái đinh ba trên đống lúa mạch, nắm chắc nó trong tay rồi chầm chậm áp sát tên trộm kia.
Lúc này đang là đêm khuya nên vô cùng tĩnh lặng, mỗi lần bước một bước thì chỉ cần giẫm phải một hòn sỏi thôi cũng phát ra tiếng động rất rõ ràng.
Cho dù tôi có cẩn thận đến mấy thì cũng không may giẫm phải một chiếc lá khô.
"Rắc", một tiếng lá khô gãy vụn vang lên.
Kẻ đang trèo trên tường kia lập tức quay phắt đầu lại nhìn thẳng vào tôi!
"Nhị Cẩu?"
Tôi hết hồn hết vía, nhưng ngay lập tức nhận ra người này vô cùng quen thuộc, chẳng ai khác chính là Nhị Cẩu.
Rõ ràng Nhị Cẩu cũng bị tôi dọa cho kinh hồn bạt vía, mặt anh ấy trắng bệch ra, như không hề có một tia máu nào.
"Anh... đêm hôm không ngủ mà trèo tường nhà tôi làm cái gì hả?"
Tôi nghi hoặc nhìn Nhị Cẩu hỏi.
Tôi không thể tìm được một lý do hợp lý nào để giải thích việc đang đêm đang hôm, Nhị Cẩu lại trèo tường vào nhà tôi. Cho nên tôi không thể không cảnh giác.
Thậm chí tôi còn chưa bỏ cây đinh ba trong tay xuống.
"Trương, Trương Ly, đừng mà,
nghe tôi giải thích..."
Thấy tay tôi vẫn lăm lăm cây đinh ba, Nhị Cẩu vừa lảo đảo trèo xuống vừa cuống cuồng muốn giải thích với tôi.
"Haizz, phải kể từ đâu đây?"
Sau khi hạ cánh xuống cái cối đá, Nhị Cẩu thận trọng tới gần tôi. Có lẽ anh ấy sợ tôi mà kích động thì sẽ bổ cho anh ấy một nhát không chừng.
"Vẫn nên bắt đầu từ con chó đen mà cậu mang về thì hơn".
Hoảng hốt một hồi, Nhị Cẩu khó khăn lắm mới theo dòng hồi tưởng, gãi gãi đầu nói với tôi vẻ hơi khó xử.
"Sau khi cậu lên thành phố, bố mẹ cậu có đem về một con chó màu đen rất to. Thực ra chuyện này vốn dĩ chẳng có gì, nhưng có một hôm tôi tới đây kéo cối xay thì loáng thoáng nghe được bố mẹ cậu thì thầm gì đó với nhau ở trong sân".
"Cũng tại tôi, nghe bố mẹ cậu như thể đang niệm kinh thì lại càng tò mò hơn. Cho nên tôi giẫm lên cái cối đá này, bám vào tường nhà cậu ngó xem trong nhà có chuyện gì".
"Cậu đoán xem tôi thấy gì?"
Nhị Cẩu đột nhiên đổi sang vẻ mặt hóng chuyện, như cười như không nhìn tôi nói:
"Tôi nhìn thấy bố mẹ cậu đang quỳ trước mặt con chó đen đó, sau đó còn dập đầu với nó".
Như thể vừa kể xong một câu chuyện rất buồn cười, Nhị Cẩu nói rồi không kìm được mà đưa tay che miệng cười thành tiếng.
"Nói vớ vẩn, bố mẹ tôi dập đầu với con chó đó làm gì chứ? Có phải
anh đang bịa chuyện lừa tôi không?"
Lúc còn nhỏ, để dụ tôi kể mấy câu chuyện quỷ thần cho nghe, Nhị Cẩu thường xuyên bịa chuyện để lừa tôi.
Cho nên những điều anh ấy vừa nói tôi đương nhiên không tin.
Có điều tôi cũng thấy giận Nhị Cẩu, bịa chuyện thì thôi đi nhưng bịa ra câu chuyện như vậy về bố mẹ tôi thì không hay chút nào.
Thấy tôi không tin, Nhị Cẩu đột nhiên trở nên hoảng hốt.
"Ai da! Cậu xem cậu kìa, sao lại không tin tôi chứ? Tôi lừa cậu làm gì, những chuyện như thế này tôi đâu thể tùy tiện bịa ra?"
"Con chó đen nhà cậu cực kỳ có linh tính, tôi từng thấy nó vài lần. Ánh mắt của nó chẳng giống loài súc sinh chút nào mà giống như người vậy, hơn nữa trước giờ nó chưa từng sủa một tiếng. Cho nên tôi đoán con chó đen này thực ra là một linh vật gì đó cho nên bố mẹ cậu mới cung kính với nó như vậy".
Nhị Cẩu càng nói càng thần thần bí bí.
"Hôm nay không phải cậu cũng dắt về một con chó đen hay sao? Cho nên tôi mới muốn tới xem rốt cuộc đó có phải con chó nhà cậu không?"
Nói đến đây, Nhị Cẩu có vẻ ngại ngùng nhìn tôi cười hi hi.
Mặc dù trong lòng có chút bực bội nhưng nhìn Nhị Cẩu cũng không giống như đang lừa gạt tôi.
Tôi từ từ đặt cây đinh ba trong tay xuống rồi hỏi: "Anh còn biết những gì nữa?"
Nhị Cẩu này đúng là tính tò
mò đã ăn vào máu, nửa đêm nửa hôm chỉ vì muốn tìm hiểu chuyện này mà dám một mình trèo tường nhà tôi để nhìn trộm.
Biết đâu những gì anh ấy nói đều là thật? Nhưng tại sao lại như vậy? Bố mẹ tôi chỉ là nông dân bình thường, đâu có hiểu những chuyện âm dương bát quái. Tại sao họ lại đi cúng bái một con chó đen cơ chứ?
"Cậu còn muốn biết gì nữa?"
Nghe tôi hỏi, Nhị Cẩu đột nhiên có vẻ khá hứng thú. Anh ấy trưng ra vẻ mặt tò mò nhìn tôi rồi hỏi lại.
Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng.
"Anh có nghe nói đến chuyện của bà nội tôi không?"
Trước đó bào thai quỷ đã nói với tôi rằng bà nội vì nghe lời ông nội tôi nên mới treo cổ tự vẫn.
Mà chuyện này cả thôn đều biết.
Nhưng tôi vẫn nhất quyết không tin, giờ đột nhiên trong tình cảnh này tôi lại nhớ ra chuyện đó.
Tôi tự an ủi bản thân, bất luận là thật hay giả thì tôi cũng chỉ muốn xác nhận lại cho yên tâm.
Ai ngờ vừa nghe câu hỏi này xong thì Nhị Cẩu như bị dọa cho hết hồn. Anh ấy sợ hãi nhìn tứ phía rồi hỏi lại:
"Đang yên đang lành sao cậu lại hỏi vấn đề này?"
Nhị Cẩu cứ như đang đề phòng ai đó, nói nhỏ như đang thều thào.
"Việc của bà nội cậu vô cùng kỳ lạ. Mặc dù khi đó tôi còn nhỏ
nhưng đã tận mắt nhìn thấy! Cảnh tượng đó đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in, thực sự là rất thảm!"
Nghe lời anh ấy nói, lòng tôi như trùng xuống.
Nếu Nhị Cẩu đã nói vậy thì chắc chắn bà nội tôi không mất vì bị trượt chân ngã.
"Anh, lúc đó anh nhìn thấy gì?"
Lúc bà nội qua đời, tôi vừa mới lọt lòng còn Nhị Cẩu cũng chỉ là đứa trẻ bốn năm tuổi gì đó.
Thứ có thể khiến một đứa trẻ bốn năm tuổi nhớ đến tận bây giờ rốt cuộc là gì vậy?