Bốn phía Trương gia thôn đều được núi bao bọc, nên khi trời vừa sẩm tối thì hầu như hộ nào cũng đóng cửa, không ra ngoài nữa.
Vì vậy, sau khi vào thôn, dọc đường đi vô cùng tĩnh mịch, không có lấy một bóng người.
Nhưng không gian càng vắng lặng, trong lòng tôi lại càng hỗn loạn.
Sự yên ắng này quá đỗi kỳ lạ, ngay cả một chút tạp âm cũng không có. Như thể chúng tôi đang đặt chân đến một chốn hoang tàn không người ở, không hề có tia sức
sống nào vậy.
“Đồ đệ à, thôn của cậu hơi quái lạ đấy. Trước đây cũng yên lặng như thế à?”
Ông Tôn cũng phát giác được sự khác thường, vô thức bảo vệ quanh người tôi, hỏi bằng giọng cảnh giác.
Tôi khẽ lắc đầu.
“Vào giờ này thì lẽ ra không thể nào yên tĩnh như vậy. Ở chỗ chúng tôi, gần như nhà nào cũng nuôi chó cả. Dù trên đường không có người, thì bọn chó cũng phải sủa ầm
lên khi nghe thấy tiếng bước chân của chúng ta mới phải”.
Tôi vừa nói, vừa nhìn con chó mực bên cạnh mình.
Ngoại trừ sủa vài tiếng lúc gặp Hắc Bạch Hỷ quỷ, thì từ lúc bước vào thôn đến giờ, nó có vẻ cố tình đi rất nhẹ. Tai của nó còn cụp vào sát đầu, đuôi cũng rụt lại.
Con chó mực này đang sợ hãi!
Nhưng ở đây còn chẳng có lấy một bóng ma, nó đang sợ điều gì chứ? Đợi khi mấy người chúng tôi đi đến trước cửa nhà tôi thì thấy cánh
cửa đóng im lìm. Nhưng nhìn qua bức tường thì vẫn có thể thấy trong nhà còn sáng đèn.
Rất yên tĩnh, không giống như vừa xảy ra chuyện hệ trọng nào đấy.
Tôi khẽ thở phào.
Vừa giơ tay đập cửa, tôi vừa hô to.
“Mẹ ơi, con về rồi!”
Trước đây, mỗi khi tôi đi xa trở về, chỉ cần gọi như thế là mẹ sẽ tươi cười chạy ra mở cửa cho tôi ngay.
Trong lòng tôi bắt đầu khấp khởi chờ mong.
Nhưng tôi đã gọi mấy lần liền mà trong nhà vẫn không có động tĩnh gì.
Một lát sau, tôi mới nghe giọng nói có phần trầm thấp của bố tôi truyền ra.
“Con trai về rồi đấy à? Chờ tí nhé, bố ra mở cửa cho con ngay”.
Bố tôi đã đứng tuổi, tất nhiên giọng sẽ trầm và dày hơn. Nhưng khi nghe thấy giọng nói này, tôi lại thấy có vẻ trầm thấp và khàn đi, hoàn
toàn không giống giọng nói bình thường của ông ấy.
Đợi thêm một lúc lâu nữa, tôi mới nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt từ trong nhà truyền ra.
Cửa vừa mở, gương mặt hằn vết phong sương của bố lập tức xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Có lẽ vì không ngờ có nhiều người đứng ngoài cửa như vậy nên bố đã thoáng ngẩn ra, nhất thời quên bảo chúng tôi vào nhà.
“Bố à, đây là sư phụ và sư thúc của con. Còn đây là con dâu tương lai
của bố, Liễu Nguyệt Như”.
Đột nhiên nhìn thấy người lạ đến nhà, bố tôi phản ứng chậm cũng là chuyện bình thường. Thế nên tôi vội vàng giới thiệu sơ qua cho bố tôi, đặc biệt nhấn mạnh hơn khi nói đến Liễu Nguyệt Như.
Năm xưa, sau khi ông nội nói đến chuyện của nhà họ Liễu, bố tôi đã luôn mong chờ cô con dâu này.
Nay tôi đã dẫn cô ấy về nhà, chắc chắn bố tôi sẽ rất vui.
Nhưng sau khi nghe tôi giới thiệu đấy là Liễu Nguyệt Như, bố tôi
lại đột nhiên biến sắc.
Một tay giữ chặt khung cửa, bố dùng thân mình chắn cửa lại.
“Thằng nhóc này, muốn đưa người khác về nhà sao lại không báo trước với bố một tiếng?”
Bố tôi nhíu mày lại, trông có vẻ tức giận, còn bực bội càm ràm tôi một câu.
Phản ứng này của bố hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Tuy bình thường khá ít nói, nhưng bố tôi là một người cực kỳ chú trọng lễ nghĩa. Thế nhưng những lời vừa rồi
của ông ấy rõ ràng đã mạo phạm đến người khác.
“Bố à, họ là khách quý của con. Cụ thể hơn thì chờ vào nhà rồi, con sẽ từ từ kể cho bố nghe nhé”.
Vẻ mặt của tôi hơi xấu hổ. Thấy Liễu Nguyệt Như trở nên căng thẳng, tôi vội vàng kéo họ vào nhà.
“Gượm đã!”
Ngờ đâu bố tôi lại đứng chắn ngay trước cửa, nhất quyết không nhường đường.
Ông ấy ngoái đầu nhìn vào
trong với vẻ khó xử, đoạn quay lại nhìn tôi và nói.
“Nhà chúng ta đang hơi bất tiện. Nếu đây đã là khách quý, vậy con đưa họ đến nhà trọ trong thôn để qua đêm đi. Chờ khi nào bố dọn dẹp nhà cửa ổn thoả rồi con hãy đưa họ về”.
Dứt lời, bố tôi sợ tôi lại đứng dây dưa với ông nên liền thẳng thừng đóng sầm cửa lại.
Tôi ngỡ ngàng nhìn cánh cửa bị đóng kín một lần nữa.
Bố tôi bị làm sao thế? Rốt
cuộc nhà tôi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bố thậm chí còn không để tôi bước vào trong? Một loạt câu hỏi không ngừng chạy trong đầu tôi. Mà điều tôi đang lo lắng nhất chính là từ nãy đến giờ, mẹ tôi không hề xuất hiện. Chuyện này quá dị thường.
Nghĩ đến chuyện trông thấy Hắc Bạch Hỷ quỷ khiêng quan tài ở đầu thôn, tim tôi lại càng đập thình thịch to hơn, lòng dạ rối như tơ vò.
Nhưng dường như bố tôi rất kiên quyết không để chúng tôi vào trong. Sau khi đóng cửa lại, ông ấy cũng tắt đèn trong nhà nốt.
Sắc mặt khá khó coi, tôi xoay người nhìn ba người còn lại đang trưng ra vẻ khó hiểu, ngại ngùng cất giọng an ủi.
“Chắc là trong nhà xảy ra chuyện gì đấy nên không tiện cho người ngoài vào. Đi đường cả ngày, mọi người cũng mệt rồi. Tôi sẽ đưa mọi người đến nhà trọ nghỉ ngơi trước nhé”.
Ngoài miệng nói mấy câu động viên là thế, nhưng thật ra trong lòng tôi đang bất an vô cùng.
Liễu Nguyệt Như lần đầu đến nhà tôi đã bị từ chối tiếp đãi. Vậy mà
cô ấy không hề nổi giận, còn cười hì hì an ủi tôi vài câu.
Nhưng nét mặt của ông Tôn dường như không ổn lắm. Ông ấy nhìn tôi, vẻ muốn nói lại thôi.
Nhà trọ trong thôn chúng tôi, thực chất là có một gia đình để trống một phòng còn thừa, chuyên dùng để cho khách vãng lai tạm thời nghỉ chân.
Nên dĩ nhiên nó không được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn ngắp như một nhà trọ đúng nghĩa. Có điều, tôi khá thân với chủ căn nhà này.
Người trong thôn đều gọi anh ấy là Nhị Cẩu. Tuy cách tôi chừng bốn, năm tuổi, nhưng anh ấy nói chuyện rất hợp với tôi.
Năm xưa, sau khi tôi trở về từ Quỷ Môn Quan, những đứa trẻ trong thôn đều không muốn chơi với tôi. Chỉ có Nhị Cẩu thường trèo lên cửa sổ nhà tôi và tán dóc giải khuây cùng tôi.
Anh ấy rất có hứng thú với mấy câu chuyện quỷ quái, mà thích nhất là nghe tôi miêu tả vẻ ngoài của đám ma quỷ ấy.
Dẫu tôi bảo rằng có một con
ma đang đứng cạnh Nhị Cẩu thì anh ấy cũng sẽ hi hi ha ha giơ tay lên chào hỏi.
Vì vậy, dù tôi gõ cửa khi trời đã tối muộn, anh ấy vẫn tiếp đón tôi vô cùng nhiệt tình.
“Trương Ly! Lâu rồi không gặp cậu. Thằng nhóc này, cậu đã tìm được vợ chưa?!”
Cả thôn đều biết chuyện tôi được đính hôn từ năm mười hai tuổi. Vào ngày tôi rời Trương gia thôn, anh ấy còn đến tiễn tôi đi. Nên khi gặp lại nhau, câu đầu tiên mà anh ấy nói chính là hỏi tôi tìm được vợ chưa.
Tôi “hầy hầy” mấy tiếng đầy ngượng ngùng, đoạn ngoảnh đầu nhìn về phía Liễu Nguyệt Như.
Nhìn theo ánh mắt của tôi, Nhị Cẩu lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Em dâu kia à?! Thằng nhóc này tốt số thật nhé. Cậu không phải là cưới vợ đâu, là cưới được tiên nữ đấy!”
Nhị Cẩu nói chuyện ngọt như mật vậy, vừa khen một câu đã khiến Liễu Nguyệt Như cười không ngớt.
Khi nghe tôi giới thiệu ông
Tôn và Tam Thanh là sư phụ và sư thúc của tôi, anh ấy phấn khích đến mức tay chân cuống quýt cả lên.
“Đại sư! Tuy rằng tôi không thể nhìn thấy, nhưng từ bé tôi đã tin trên đời này có ma quỷ rồi. Mà tôi còn vô cùng có hứng thú với chúng nữa! Đại sư có thể nhận tôi làm đồ đệ không! Tôi nằm mơ cũng muốn được giao tiếp với ma quỷ đấy ạ!”