Vì sự chú ý của chúng tôi đều hướng về thi thể, nên hoàn toàn không để ý đến phía sau lưng.
“Cẩn thận!”
Tôi nhỏ giọng kêu lên, đoạn kéo mạnh ông chủ về phía mình.
Hành động đột ngột của tôi khiến ông chủ giật nảy người. Khi ông ta ngoảnh đầu lại và trông thấy đôi tay kia, chân lập tức mềm nhũn, mông thì ngã phịch xuống đất.
“Ma, ma…”
Nhưng bây giờ tôi không thể sợ hãi, chỉ nhìn chăm chăm vào đôi tay ấy.
Cùng lúc ấy, âm thanh “sột soạt” rất nhỏ bỗng nhiên vang lên bên tai tôi.
“Sư phụ, có chuyện rồi!”
Thần kinh rất căng thẳng, tôi lo lắng đưa mắt nhìn quanh quất.
Trong bùn đất xung quanh dường như có thứ gì đấy đang bò về phía chúng tôi! Ông Tôn không gọi thi thể sống dậy thành công, đang nhíu mày tìm nguyên do. Nghe tôi nhắc nhở, ông ấy mới chú ý đến đôi tay đang lao đến.
“Hỏng bét! Trăm thi thể hoàn hồn!”
Vừa nhìn một cái, ông Tôn đã biết chuyện gì đang xảy ra. Ông ấy không quan tâm đến thi thể của ông nội tôi nữa, vội vàng giật lá bùa trên đầu ông nội xuống.
“Chạy thôi, nhanh lên, tuyệt đối đừng quay đầu lại!”
Ông Tôn vô cùng lo lắng, không ngừng giục chúng tôi nhanh chóng trèo lên trên.
Nghe thấy câu “trăm thi thể hoàn hồn”, tôi cũng lờ mờ hiểu ra.
Cái gọi là “hoàn hồn”, có lẽ là việc chúng tôi chạm vào xác sống, phạm phải cấm kỵ, nên mới đánh động đến hàng trăm phần thi thể đang được chôn dưới đất.
Tất nhiên, các phần thi thể không có ý thức. Chúng chỉ công kích những người muốn chạm vào hồn thể của chúng theo bản năng mà thôi.
Dù chỉ là phần thi thể cũng đủ xé xác ba người chúng tôi.
Ông Tôn có bản lĩnh đến mấy cũng không thể hạ gục hàng trăm thi thể cùng lúc.
Thế nên, bây giờ việc chúng tôi làm được chỉ có một từ thôi, đó là “chạy”! Tuy quan tài âm được chôn rất sâu, nhưng lúc chúng tôi đào lên cũng chừa cho mình một đường lui, còn xây thành hình bậc thang để tiện thoát thân nếu nhỡ xảy ra sự cố.
Vì vậy, tôi và ông Tôn chỉ cần sải vài bước chân đã trèo ra khỏi hố đất một cách nhanh chóng.
Nhưng trèo lên rồi, tôi mới nhận ra ông chủ kia không theo kịp.
Tôi vội vã xoay người nhìn xuống hố.
Rõ ràng, ông chủ kia đã sợ đến ngây người trước cảnh tượng này. Ông ta ngồi thẫn thờ dưới hố, tè ướt cả quần, thậm chí còn không đứng dậy được.
Trước mặt ông chủ bây giờ là một thân mình không có đầu và tứ chi, đang nhúc nhích về phía ông ta như một con giòi vậy.
“Sư phụ đi trước đi!”
Tôi không kịp nghĩ nhiều nữa. Sau khi hét lên với ông Tôn, tôi nhảy xuống hố một lần nữa.
Trăm thi thể hoàn hồn đã xảy ra, những phần hồn không có ý thức ấy sẽ không vì hai chúng tôi rời đi mà tha cho ông chủ kia.
Khi tôi giơ đèn pin và lao về phía ông chủ, thân mình kia cũng đang bò đến chân của ông ta.
Thi thể đầy thảm hại và những lưỡi dao ngay ngắn mà dữ tợn ấy, đã chạm đến giới hạn thần kinh của tôi.
Nhưng lúc này tôi không thể sợ hãi, vì tôi lại thấy có thêm vài bàn tay đang nhô lên khỏi lớp đất và lao về phía chúng tôi.
Con người khi ở trạng thái không cử động được là nặng nhất. Có lẽ bình thường ông chủ này cũng có thói quen tập thể dục nên vóc dáng cũng khá vạm vỡ. Tôi định dìu ông ta mà mãi vẫn không dìu được.
Mà phần thi thể không có tay chân kia đã trèo lên chân ông ta rồi.
Âm thanh da thịt cọ xát với vải vóc khiến cả người tôi run rẩy.
Tôi vội dùng tay bấm mạnh lên gan bàn tay của ông chủ.
“Tỉnh lại đi, nếu không muốn chết thì đứng dậy nhanh lên!”
Tôi lạnh lùng gầm lên. Cùng lúc ấy, tôi vừa cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn và sợ hãi, vừa nhấc chân đá phần thi thể kia sang một bên.
Bị tôi bấm mạnh như vậy, rốt cuộc ông chủ kia cũng lấy lại cảm giác.
Ông ta run bần bật, vừa mở miệng đã gào lên thảm thiết.
Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn, biết gào thét nghĩa là vẫn còn ý thức.
“Nghe này, nếu ông còn nán lại đây thì sẽ bị mấy phần thi thể ấy xé nát! Đứng lên và đi theo tôi, nhanh!”
Tôi tranh thủ thời cơ, vội vã bổ sung một câu nữa.
“Có, có ma…!”
Nhờ thân hình cường tráng, ông chủ kia sau khi tỉnh táo hơn thì hét lên một tiếng rồi hoàn toàn mặc kệ tôi, vội vàng đứng lên mặc lại chiếc quần đã ướt và trèo ra khỏi hố.
Tôi thở phào, cũng đứng dậy và trèo lên.
Nhưng tôi vừa nhấc chân thì lại phát hiện chân mình như bị thứ gì đấy khoá chặt vào nền đất, nhấc mãi mà vẫn không động đậy được.
Tôi cúi xuống, thấy một bàn tay gầy guộc tái nhợt không biết chui từ dưới đất lên tự khi nào, đang nắm chặt cổ chân tôi.
Vậy mà trước đấy tôi chẳng hề phát giác?!
“Mẹ kiếp, phiền phức rồi!”
Bây giờ không biết ông Tôn đã chạy đến nơi nào. Ông chủ cũng đã tức tốc trèo ra khỏi hố và biến mất tăm. Còn tôi, ngoại trừ việc có móng lừa đen thì chẳng còn thứ gì nữa.
Bàn tay kia càng ngày càng nắm chặt hơn. Cổ chân của tôi bị bàn tay gầy gò ấy nắm đến mức nhói đau.
Lúc này, tôi không quan tâm đến chuyện gì khác nữa. Tôi vội vàng lấy móng lừa đen ra và đập lên bàn tay kia, mặc kệ nó có hữu ích hay không, có gì thì dùng nấy!
Và thực tế là, chẳng có tác dụng gì cả.
Những phần thi thể này đã không còn hồn thể từ lâu, nên hoàn toàn không có phản ứng trước vật khắc tà như móng lừa đen.
Bàn tay kia suýt nữa đã bóp nát mắt cá chân của tôi. Tồi tệ hơn, có mấy bàn tay ở phía bên kia đã bắt đầu nhúc nhích tiến đến gần tôi rồi.
Tôi sợ đến mức cả người đẫm mồ hôi. Nếu không phải vì ngoài tầm với, tôi thực sự muốn ngồi thụp xuống và cắn mạnh lên bàn tay ấy, xem nó có chịu buông ra không!
“Hầy…”
Một tiếng thở dài thườn thượt bỗng nhiên vang lên.
Thanh âm ấy vừa giống như phát ra từ quan tài âm, lại vừa như vang lên trong đầu tôi.
Khiến tôi nhất thời không rõ đấy là tiếng thở dài của ông nội hay là của vị tiên gia ở trong người tôi.
Chỉ là sau khi tiếng thở dài ấy vang lên, bàn tay kia như thể vừa chạm vào thứ gì đó rất đáng sợ, đột ngột buông ra, sau đó chầm chậm chui xuống đất.
Nhân cơ hội này, tôi không dám chần chừ thêm nữa, liền co giò chạy thẳng ra khỏi hố.
Đến khi chạy được nửa đường, tôi mới vô thức ngoái nhìn thi thể của ông nội bên trong quan tài.
Không biết có phải vì ánh sáng quá yếu hay do nảy sinh ảo giác, mà tôi lại nhìn thấy thi thể ông nội trong quan tài khẽ mở mắt ra!
Sau khi trèo ra khỏi hố, tôi mới biết tình hình ở ngoài này đã vô cùng hỗn loạn.
Cứ như ngày tận thế đang đến vậy, các phần thi thể còn lại sau khi cụt mất chân tay đang bò khắp mặt đất. Người đang bị chúng nó vây quanh chính là người đầu tiên trèo ra khỏi hố - ông Tôn.
“Đồ đệ à! E rằng sư phụ sẽ gặp bất trắc! Cậu đã được tôi truyền dạy tất cả rồi. Phái Mao Sơn của chúng ta đành nhờ cả vào cậu!”
Bị hàng trăm phần thi thể bao vây, lúc này toàn thân ông Tôn đã bê bết máu, chiếc áo vàng trên người cũng bị xé vụn.
Một tay cầm ống mực, tay còn lại cầm thanh kiếm huyền thiết, ông ấy dốc sức đẩy lùi những phần thi thể đang bò về phía mình!