Kể cũng lạ, đây rõ ràng là thứ khát máu, vậy mà lại có vẻ rất sợ máu của tôi.
Làn da đen sì ấy trở nên nhăn nheo hơn ở nơi bị máu của tôi dính vào.
Tôi không khỏi chau mày lại.
Sự tiếp xúc vừa rồi khiến tôi có cảm giác như mình chạm phải xác ướp vậy.
Nhưng xác ướp có trí tuệ hay không?
“Rốt cuộc mày từ đâu đến? Tại sao lại mang gương mặt này? Mày quen Trương Ly?”
Sau khi nhốt được bào thai quỷ, ông Tôn bắt đầu tra hỏi nó.
Quá rõ ràng, chắc chắn thứ này không thể là vật sống được.
Nhưng điều khiến chúng tôi khó hiểu nhất là gương mặt của nó.
Cứ cho đây là ván cờ mà nhà họ Uy đã trăm phương nghìn kế lập nên đi, thì họ có cần phải dùng thứ này để đối phó với tôi hay không?
“Lúc nãy ta đã nói rồi đấy thôi. Ta chính là Trương Ly, Trương Ly chính là ta!”
Thấy mình không thể thoát khỏi quan tài thuỷ tinh, bào thai quỷ bèn đặt mông ngồi phịch xuống.
Lần đầu tiên nghe nó nói vậy, tôi còn chẳng có cảm giác gì mấy. Nhưng bây giờ nghe nó lặp lại lần nữa, tôi bỗng bật cười thành tiếng.
“Mày chính là tao? Sao tao lại không biết chuyện này nhỉ?”
Thấy tôi cười, bào thai quỷ cũng nhếch môi cười gian.
“Hừ, chuyện mày không biết vẫn còn nhiều lắm!”
Cơ thể của bào thai quỷ chưa phát triển hoàn thiện. Nó ngồi đấy trông như một đứa trẻ sơ sinh đã chết từ lâu vậy, ai nhìn vào cũng thấy ớn lạnh.
“Thế mày nói thử xem, cậu ấy không biết những chuyện gì?”
Ông Tôn rất điềm tĩnh. Biết không thể hỏi được xuất thân của nó, ông Tôn bèn thuận theo lời nói của nó để truy hỏi tiếp.
Tôi cũng nhìn chằm chằm vào bào thai quỷ.
Chân tay bé xíu trông rõ là đáng thương, nhưng bào thai quỷ nhưng vẫn làm ra bộ dạng trầm tư như thật.
“Nếu mày đã muốn nghe đến thế, vậy ta sẽ kể về một chuyện tốt mà Trương Kinh Chi đã làm”.
Khi nói câu này, đôi mắt của bào thai quỷ chợt ánh lên vẻ xảo quyệt.
Tôi có linh cảm, chuyện mà nó sắp nói chắc hẳn chẳng tốt lành gì. Nhưng nghe nó nhắc đến ông nội, tôi đành kìm lại ý muốn ngăn nó lại và để nó nói tiếp.
“Mày có biết bà nội mày đã chết thế nào không?”
Tuy bào thai quỷ rất nhỏ nhưng trí tuệ chẳng khác gì người trưởng thành. Nó vừa mở miệng thì đã chơi trò úp mở để kích thích sự hiếu kỳ của tôi rồi.
Tôi không ngờ nó lại đột nhiên nhắc đến nguyên nhân cái chết của bà nội tôi.
Vì trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy bà nội.
Lúc nhỏ, tôi từng nghe ông nội kể rằng, năm xưa mẹ tôi bị khó sinh trong quá trình sinh tôi nên bà nội đã ra ngoài thôn để tìm thầy thuốc. Nhưng khi đi đến mép vực, bà nội lại loạng choạng trượt chân ngã xuống và tử vong ngay tại chỗ.
Ông nội nói, khi ấy mẹ tôi khổ sở lắm mà vẫn không sinh được tôi. Chính vào lúc ngỡ rằng sẽ phải “một xác hai mạng” thì có người báo tin bà nội mất.
Kể cũng quái lạ, người báo tin ấy vừa nói xong thì tiếng khóc của tôi cũng vang lên giữa căn nhà.
“Bà nội cháu đã đổi mạng cho cháu đấy!”
Khi nhắc lại chuyện này, ông nội còn từng cảm thán với tôi như thế.
Vì vậy, chỉ cần nhắc đến bà nội là trong lòng tôi lại nảy sinh cảm giác áy náy.
Tôi luôn cảm thấy sự chào đời của mình đã khiến bà nội mất mạng.
“Có phải Trương Kinh Chi kể rằng bà nội mày bị tai nạn ngã chết không?”
Thấy tôi im lặng, bào thai quỷ bèn bật ra tiếng cười đầy quái dị. Đôi mắt u ám nhìn tôi chăm chú, nó từ tốn hỏi.
Tôi thoáng ngỡ ngàng, sao bào thai quỷ này lại biết chuyện ấy?! Nó còn luôn gọi thẳng họ tên của ông nội tôi, có vẻ như căm hận ông nội lắm.
Ông Tôn nghe nó hỏi vậy bèn quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
Tôi buồn bã gật đầu.
“Hầy, Trương Kinh Chi tự mình làm chuyện trái với lương tâm. Hắn không dám thừa nhận, còn bịa chuyện lừa gạt mày. Cũng chỉ có kẻ ngu xuẩn như mày mới tin lời hắn!”
Nghe nó nói ông nội như vậy, tôi lập tức nổi nóng.
“Mày còn dám nói nhăng nói cuội nữa thì tao không ngại khiến mày hồn xiêu phách tán đâu. Tao mặc kệ mày là ai! Không kẻ nào được phép bôi nhọ ông nội tao!”
Thấy tôi nổi cáu, bào thai quỷ kia có vẻ đắc ý lắm.
“Bôi nhọ? Năm xưa đúng là có chuyện sinh khó, nhưng bà nội mày không hề chết do tai nạn. Cái chết của bà nội mày còn đau khổ hơn việc ngã vực gấp mấy lần!”
Bào thai quỷ rất ung dung, từ tốn kể lại một câu chuyện khiến tôi bàng hoàng khôn xiết.
Năm xưa mẹ sinh tôi rất khó khăn, chuyển dạ suốt hai ngày mà vẫn không sinh được, cả mẹ lẫn con đều sắp không giữ được nữa.
Ông nội tôi tối sầm mặt mũi, tự nhốt mình vào phòng rồi bói một quẻ.
Quẻ này ông nội đã tính rất lâu. Không một ai biết rốt cuộc ông nội đã tính toán được gì.
Sau khi mở cửa phòng ra, ông nội đã lẳng lặng đi đến bên cạnh bà nội tôi và thầm thì vài câu vào tai bà nội.
Không biết ông nội tôi đã nói những gì. Nhưng sau khi nghe xong, bà nội tôi chẳng nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ về phòng thay một bộ quần áo màu đỏ. Sau đó bà nội cầm theo một quả cân và một cuộn dây thừng, đi đến một cái cây mọc cong ở đầu thôn.
Bà nội buộc quả cân vào chân mình, đoạn treo dây thừng lên cành cây và thắt nút thòng lọng.
Trước mặt người dân cả thôn, bà nội tôi đã trèo lên cây, đưa cổ vào thòng lọng dây thừng và nhảy thẳng từ trên cây xuống.
“Vì chân có buộc quả cân mà lại nhảy từ trên cây xuống, nên cổ đã bị gãy ngay. Nhưng lúc ấy, bà nội vẫn còn hơi thở, cho đến khi mắt và lưỡi đều bị lồi ra mới chết hẳn”.
“Mày nói xem, Trương Kinh Chi hại bà nội có thảm hay không?”
Nói đến đây, bào thai quỷ bỗng nhìn tôi, hỏi với vẻ như cười như không.
Bào thai quỷ đã nói xong lâu rồi mà tôi vẫn chưa thể hoàn hồn.
Câu chuyện mà nó vừa kể quá kỳ lạ.
Vì sao ông nội tôi phải khiến bà nội chết? Vì sao phải mặc quần áo đỏ, buộc quả cân vào lòng bàn chân khi chết?
“Ha ha ha. Tao biết rồi, mày là tiểu quỷ mà nhà họ Uy nuôi chứ gì? Mày chạy đến đây để mê hoặc tâm trí của tao nhỉ? Tiếc quá, những lời mà mày nói quá mức hoang đường. Tao không tin được!”
Tôi đột nhiên cười vang, chỉ tay vào bào thai quỷ rồi nói.
Kể cũng buồn cười, suýt nữa tôi đã tin lời của một bào thai quỷ cơ đấy.
“Mày không tin cũng chẳng sao. Nhưng đây chính là chuyện mà Trương Kinh Chi đã làm, sự thật đúng là như thế. Mày có thể về hỏi bố mày hoặc bất kỳ ai của Trương gia thôn”.
Bào thai quỷ trông thấy vẻ kích động của tôi thì lại bật cười hề hề.
Nghe nó nói vậy, tôi lập tức cười không nổi nữa.
“Sư phụ, có phải bào thai quỷ sợ máu của tôi không?”
Tôi sa sầm mặt mũi, vừa nhìn bào thai quỷ chằm chằm vừa hỏi ông Tôn.
Ông Tôn đang nghe đến mức ngẩn ngơ, nghe tôi hỏi vậy thì vội vã gật đầu.
“Nếu Liễu Nguyệt Như đã không sao, vậy không cần phải giữ lại bào thai quỷ này làm gì nữa!”
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, tôi không chút do dự cắn ngón tay mình rồi nhỏ xuống quan tài thuỷ tinh.
Chẳng bao lâu sau, máu tôi đã từ từ thấm vào quan tài qua khe hở.
Bào thai quỷ ban nãy còn dương dương tự đắc như thể đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, giờ thì trông hệt một con khỉ vì hoảng sợ mà chạy nhảy điên cuồng trong quan tài.
“Trương Ly, cậu định làm gì vậy?!”
Hành động của tôi khiến ông Tôn giật nảy mình. Ông ấy vội nắm lấy bàn tay đang nhỏ máu của tôi và nghiêm nghị hỏi.